Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2015

[TAHD] - Q4 - Chương 4

Kim Y Công Tử - Chương  4

Đối với Lý Lang Gia mà nói, đây đúng là cuộc chạy trốn mù đường mù cự ly. Gió và tuyết làm biến đổi sắc thái của thần thụ, gào thét với tiếng giáo mác hòa nhau, giống như một mũi tên đuổi theo phía sau. Lộc Thục vung đuôi dài màu lửa đỏ, tạo thành từng tầng mây dày đặc, che khuất bóng dáng truy binh. Nhìn lên phía trước chỉ thấy một mảnh sương mây màu xanh biếc, những gì nhìn thấy chỉ có bờ vai gầy gò của thiếu niên tên Trác Quang. Rung động vẫn rất có quy tắc mà truyền vào ta, là tiếng bốn vó Lộc Thục luân phiên chạm đất --- "Ít nhất ta cũng vẫn ở trên mặt đất nhỉ? Thần tiên cũng không hỏi tới, tự dưng bay lên cửu thiên cũng quá buồn cười..." Trong tình huống loạn như thế, Lý Lang Gia đành phải nói vậy để an ủi chính mình.

Đột nhiên, Lộc Thục ngẩng cổ phát ra một tiếng thét dài như bản ca vịnh thời viễn cổ, lông bờm màu bạc nháy mắt bồng bềnh như nước chạy. Nó đạp mặt đất lần nữa, trong đám mây mờ vạch ra một lỗ hổng, sương mù trắng xanh bao phủ tầm nhìn nhanh chóng tiêu tán về phía sau, ánh sáng rực rỡ mới màu xanh lục lao tới như thủy triều --- hóa ra, sương mù dày đặc ấy là bức màn che cho núi rừng xanh ngát vây bọc bởi mây xuân!

Một thành trì nho nhỏ xây dựng dựa vào núi đá, bởi vì khắp nơi đều là tử đằng và sắn dây xanh biếc; đá bị che khuất, từ xa nhìn lại đúng là cảnh thanh sơn hòa cùng khoảng không, dáng nhà thấp thoáng trong màu lục, như lầu các nơi nguyệt cung không thể chạm tới.

Dãy núi lúc cao lúc thấp cũng không cản nổi bước chân Lộc Thục, nó chở hai người suốt một đường phi nhanh tới tường thành, lấy đà bay vọt lên qua chướng ngại tử đằng xanh biếc, bước qua cầu thang phủ đầy rêu xanh, dừng lại trên thành cao ngất. Lý Lang Gia chỉ kịp nghe thiếu niên ném lại phía sau một câu lệnh -- "Mau đóng cửa thành! Phi kỵ của Không Tang ngay phía sau!" Bóng người vốn đứng lặng hai bên bay vút tới cửa thành --- bóng dáng mấy đệ tử hoàng y này lúc nào cũng nhã nhặn tiêu sái thế sao? Lý Lang Gia vội vã nhìn lại, sao trông giống như một đám chim lông vàng hoa lệ, đang lao vào huyễn hải xanh vô tận...

Dọc theo thang đá xoắn ốc, kết hợp với kết cấu tinh xảo của thành trì và núi mây cây khói dưới thành, một bức tranh vẽ trên quạt như đang được mở ra, từng chút từng chút một. Trên đài cao cuối cầu thang, nơi đất dưới chân thoáng trông như ngọc, một gốc quế cao lớn đang mở ra mũ miện xanh biếc như gấm, là trang sức dành cho nghi thức tối cao nơi này.

Hai người vừa nhảy xuống, huyễn thú mang tên Lộc Thục tan ra như sao, ánh sáng màu bạc cuốn trong không khí như diều gặp gió, biến mất trong sân đình nơi hoa quế mây xanh. Nhưng lần này Lý Lang Gia đã không còn thời gian kinh ngạc mà ngắm rồi, theo ánh mắt Trác Quang nhìn xuống dưới thành, vị vương tôn trẻ tuổi không khỏi thất thần trong giây lát --- hóa ra gió tuyết truy đuổi hai người không chỉ là sức mạnh to lớn của tự nhiên, chúng là những vỏ giả được cụ thể hóa với áo giáp và binh khí, lúc này đang đứng dưới thành triển khai trận hình như đợt thủy triều màu bạc.

Lý Lang không quen thuộc với cảnh này, bên ngoài Thái Cực cung cũng có mấy cuộc duyệt binh Vũ Lâm vệ nhưng chỉ mang tính chất biểu diễn theo nghi thức, mấy lá cờ bay bay làm gì có tới sát khí, dù là tiêu điều xơ xác cũng không. Kỵ sĩ mặc áo giáp bạc đeo mũ giáp gắn lông trắng thật dài hành động nhanh nhẹn, diện mạo không rõ nhưng tất cả đều thoăn thoắt lên ngựa --- không, là động vật hình mèo... báo vằn xanh biếc nổi bật trên màu nền trắng như tuyết, ngẩng đầu lên rung rung mao dày, đôi mắt màu trám nhìn lên tường thành, phát ra âm thanh uy hiếp trầm thấp.

"... Đúng là chiến trường... Nhưng sao các người lại đánh nhau..." Câu hỏi của Lý Lang Gia bị nghẹn lại trong họng, trợn mắt há mồm nhìn trọng binh chiếm cứ dưới thành, nửa câu sau bị kẹt trong họng không thể nào nói nên lời.

"Sợ sao? Ta còn tưởng kẻ lạ như ngươi có tý can đảm..." Trác Quang mỉm cười.

“...... Không phải......” Vẻ mặt Lý Lang Gia như đang nằm mơ giữ ban ngày, quay sang Trác Quang. "Cái tên đứng trước đội quân ấy, tên mắt xanh tóc vàng đó... là người quen của ta!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét