Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ nhất chiết - Tự

Ngô Câu

Đ nht Chiết

T

"Triệu khách man hồ anh, ngô câu sương tuyết minh. Ngân an chiếu bạch mã, táp đạp như lưu tinh.

Thập bộ sát nhất nhân, thiên lý bất lưu hành. Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân dữ danh.

Nhàn quá Tín Lăng ẩm, thoát kiếm tất tiền hoành. Tương chích đạm Chu Hợi, trì thương khuyến Hầu Doanh.

Tam bôi thổ nhiên nặc, ngũ nhạc đảo vi khinh. Nhãn hoa nhĩ nhiệt hậu, ý khí tố nghê sinh.

Cứu Triệu huy kim chuy, Hàm Đan tiên chấn kinh. Thiên thu nhị tráng sĩ, hách đại lương thành.

Túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh. Thùy năng thư các hạ, bạch thủ Thái huyền kinh?" [1]

Bức tường rộng ba trượng, cao năm thước dưới ánh trăng mịt mờ lóe thanh quang, chất liệu cẩm thạch tiêu sái hào phóng, bức tưởng đứng thẳng trước đại sảnh của Vấn Kiếm sơn trang không chỉ đơn thuần là để khoe ra, nó đại biểu cho sự hiển hách của một võ lâm thế gia, cũng đại biểu cho sự tôn nghiêm chưa suy bại.

Trong Võ Lâm Ký Sự Lục, Hắc Thủ Phẩm Bình binh khí phổ của giang hồ có gi lại:

--- xếp thứ chín trong binh khí phổ

--- Ngô Câu kiếm

--- Thiếu trang chủ đời thứ năm của Vấn Kiếm sơn trang Thẩm Bạch Duật, năm nay hai mươi sáu, sử dụng Bách Ưu kiếm pháp gia truyền, giỏi khinh công. Năm mười tám tuổi xuất hiện trên giang hồ, giết mười hai đạo tặc hồ Mạc Bắc, một trận chiến thành danh. Lúc sau cũng đấu bốn mươi chín trận, không hề chiến bại.

--- Chú: người thâm cư giản xuất (ít ra ngoài giao tiếp), chưa từng hành tẩu giang hồ, cao thấp khó phán đoán, cho nên đứng thứ chín.

Không ai dám vào Vấn Kiếm sơn trang. Người trong giang hồ đều hiểu, dám can đảm rút kiếm trước bức tường kia, chỉ mang một ý nghĩa, một kết cục.

Chiến.

Nhưng hiện tại, trước bức tường chẳng những có người cầm kiếm đứng, trên mũi kiếm còn dính máu. Nhìn cẩn thẩn, tảng đá trên mặt đất có máu tươi cứ thế chảy, từng dòng như suối nhỏ uốn lượn khúc chiết. Một người thở hổn hển dựa vào một góc bức tường, trừng mắt nhìn người phía trước, trên mặt là kinh ngạc, nghi ngờ? Hay sợ hãi?

"Ngươi... Như thế nào lại..."

Lời chưa dứt, nhưng đối phương dường như đã hiểu y muốn nói gì, lại không trả lời, như một bóng ma lắc đầu trên cây, tựa hồ không thèm mở miệng. Bóng dáng trên mặt đất kia càng ngày càng kéo dài, gầy yếu mảnh mai, trường kiếm trên tay dính máu.

"Ngươi!" Trọng cơn giận dữ động tới chân khí, nhất thời huyết khí cuồn cuộn, y lập tức từ tốn ngưng thần, vận khí hai lần liền phát hiện mình nội thương trầm trọng, mạch có chút kì quái: "Ngươi... Chẳng lẽ hạ độc ta?"

Lạnh lùng cười, tiếng cười thanh thúy như hàn băng nhưng lãnh vô cùng --- đúng là một nữ tử. Nàng mặc một bộ hoàng sam, đứng dưới bóng đếm giống như hoa nhỏ nở mùa xuân nơi vùng quê, mái tóc đen thật dài bung xuống, không có vòng buộc. Đôi môi đỏ sẫm mở ra, mày nhíu chặt, nếu không phải do biểu tình trên mặt quá mức mãnh liệt, thì bộ dáng hơi nghiêng nghiêng đầu cũng thật có vài phần ngây thơ.

Nàng nhìn nam nhân trên mặt đất rất lâu, lại mân mê thanh kiếm trong tay, rồi nói: Đúng vậy. Tay không đối phó với cao thủ như vậy, ta tự biết không thể, đành phải mượn thanh kiếm này, lại phải đi tới Hoa Mai tiểu trúc của Lãnh tỷ tỷ xin thuốc "Tiêu dao du."

Nam nhân chăm chú nhìn nàng hồi lâu, cũng đưa mắt chuyển sang kiếm của nàng --- hình dạng như nước lặng, xanh như thanh long, lại còn thêm cả Tán Công dược nổi danh võ lâm --- y bỗng nhiên cười ra tiếng, nói lớn: "Ra là ngươi đã chu toàn tới thế, chỉ sợ ta không chết! Được, được lắm!"

Nữ tử nói: "Ngươi lầm rồi."

"Ta lầm rồi?"

"Ngươi đương nhiên là lầm. Nếu ta chỉ muốn giết ngươi, có Ngô Câu là được, cần gì dùng "Tiêu Dao Du"?"

Nam tử lúc này mới xuất hiện tia kinh hãi: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi chớ quên ta với ngươi là..."

"Ta nhớ rõ." Nữ tử ngắt lời y. "Những gì ngươi từng nói với ta, từng câu từng chữ ta đều nhớ rõ, chưa từng quên." Lúc nói những lời này, nàng mang chút thống khổ. Nhưng chỉ là trong nháy mắt, rồi trở về dáng vẻ không có gì, nàng lại mang thần sắc lạnh như băng, kiên nghị và quyết đoán.

Nhìn thấy biếu tình của nàng, lòng nam tử chùng xuống, biết tình cảm đã không còn có thể động tâm nàng: "Thôi, ngươi chung quy vẫn là của ta... Hôm nay ngươi hạ thủ, ta cũng không oán, ngươi định làm gì?"

"Không gì cả. Chỉ là mời ngươi uống trà tại Vấn Kiếm sơn trang này, đọc sách, tĩnh tâm dưỡng mệnh, bảo dưỡng tuổi thọ, có chịu không?"

Bốn chữ "Tĩnh tâm dưỡng mệnh" khiến nam nhân rùng mình, đang chuẩn bị nói cái gì đó, nhưng lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh, trước mắt thoáng chốc đen.

Nữ tử nhìn nam nhân ngất đi, giơ bảo kiếm lên, nhẹ nhàng cởi đi áo ngoài dính máu, lại cẩn thận lau máu trên thân kiếm. Chỉ là trong chốc lát, màu sắc đổi thành vàng nhạt, nhìn màu xanh của bảo kiếm chìm xuống, nàng cười rộ lên.

Dưới ánh trăng, nàng cười thật ngọt ngào và khoái hoạt, chợt giống một cô nương mười bốn mười lăm tuổi. Trên khuôn mặt thanh tú xinh xắn, lại có nỗi thê lương không thể nói nên lời.

_________________________

[1] Bài thơ "Hiệp Khách Hành" của Lý Bạch.

Khách nước Triệu phất phơ giải mũ
Kiếm Ngô Câu rực rỡ tuyết sương
Ngân yên bạch mã huy hoàng
Vó câu vun vút như ngàn sao bay
Cách mười bước giết người chẳng trật
Ngàn dặm xa vùng vẫy mà chi?
Việc xong rũ áo ra đi
Ẩn thân rừng núi kể gì tiếng tăm
Rảnh lại nhớ Tín Lăng tìm đến
Gươm gác đùi chuốc chén đầy vơi
Này nem này rượu khuyên mời
Bên thời Chu Hợi bên thời Hầu Doanh
Ba chén cạn, thân mình xá kể?
Năm núi cao, xem nhẹ lông hồng!
Mắt hoa mặt đã nóng bừng
Khí hùng bay bổng lên từng mây xanh
Chùy cứu Triệu vung tay khảng khái
Thành Hàm Đan run rẩy kinh hoàng
Nghìn thu tráng sĩ hai chàng
Tiếng tăm hiển hách, rỡ ràng Đại Lương
Người dù thác xương còn thơm ngát
Chẳng hổ ngươi đáng mặt anh hào!
Kìa ai ẩn náu lên lầu
Chép kinh đến thủa bạc đầu chưa xong?



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét