Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhất Chiết - Nhất



Mùa hè năm nay tới sớm, nên ban ngày của Vấn Kiếm sơn trang cũng tới sớm hơn.

Ngọc Yên mở song cửa sổ, bưng nước nóng, bảo phòng bếp chuẩn bị điểm tâm, rồi tính đi gọi tiểu thư rời giường.

Nhưng khi nàng tới Lăng Yên Các, tiểu thư cư nhiên đã dạy rồi, đầu không chải, áo ngoài không mặc, nhặt một đóa hoa lên, ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Đó là một đóa bạch hải đường, màu trắng như gốm sứ, trong suốt dường như phối hợp với ngón tay nhặt lên, lộ ra bao sự tinh xảo, trên đóa hoa còn mang theo sương sớm, kiều diễm ướt át.

Tiểu thư vẫn đang ngẩn người, đây là chuyện cực ít thấy, Ngọc Yên lại không chú ý: "A, một đóa bạch hải đường thật đẹp, tiểu thư, người mỗi ngày sao có thể hái được bông hoa như thế vậy? Nói cho nô tì biết, để nô tì đi lấy nhiều hơn."

Tiết Minh Nguyệt nở nụ cười, nàng là một cô gái rất đẹp, tuổi chỉ có mười bảy mười tám, đẹp hơn nữa là thực thanh tú, cười rộ lên giống như gió xuân lướt qua mặt, ôn nhu vô cùng: "Nha đầu ngốc, ngày hè làm sao có bạch hải đường, huống hồ đây cũng không phải do ta hái."

"Vậy sao có nó? Chẳng lẽ..." Nghĩ đôi chút, mỗi ngày đều có người tối tới khuê phòng của tiểu thư, Ngọc Yên sợ tới mức mọi thứ đều quên sạch. "Tiểu thư! Ngươi không được làm thế!"

"Không có chuyện gì, ngươi đừng hoảng." Tiết Minh Nguyệt ngắm nghía hải đường trong tay, choàng áo ngoài đứng dậy. "Ngọc Yên, cắm nó vào chung với những bông kia đi. Còn nữa, chuyện này không được nói với người hầu."

Ngọc Yên cầm hoa, bộ dạng sống chết gật đầu khiến Tiết Minh Nguyệt mỉm cười. Nhánh cây ngoài cửa vừa động, mắt hạnh sáng lên, sau đó rũ xuống.

Ngô câu sương minh nguyệt.

(Kiếm Ngô Câu rực rỡ ánh trăng.)

Đây là một câu thơ trong Hiệp Khách Hành, được khắc trên bức tường trước đại sảnh của Vấn Kiếm sơn trang.

Người trong võ lâm đều biết, từ mấy trăm năm trước khi "Vấn Tình Kiếm" Thẩm Phóng Thiên lấy được danh kiếm Ngô Câu, Vấn Kiếm sơn trang thanh danh đại chấn giang hồ. Ngô Câu liền biến thành chi bảo trấn trang của Vấn Kiếm sơn trang. Vấn Kiếm sơn trang bao đời độc đinh, nhưng mỗi người một thời, đều cầm thanh bảo kiếm này trong tay, tạo nên danh tiếng trên giang hồ.

Đến đời của Thẩm Bạch Duật, thanh danh còn hơn thế.

Đây là Minh Nguyệt.

*minh nguyệt: trăng sáng.

Minh Nguyệt là thứ từ xưa đến nay là thứ khiến người ta mơ màng nhất, khó nắm bắt nhất. Đệ nhất công tử võ lâm Ôn Tích Hoa từng nghiêm túc nói qua: nếu biết cô nương nhà ai tên là Minh Nguyệt, hắn dù yy chân cũng phải nhìn nàng một cái. Bởi vì nếu một nữtử dám lấy tên là Minh Nguyệt, nàng nếu không dữ dằn thì nhất định là tuyệt sắc.

Ôn công tử là người đa tình, người giống như hắn, kết luận về nữ nhân đều chính xác. Mà chính hắn cũng làm thế thật, nghe nói trong những tình nhân của Ôn công tử, có ít nhất tám người tên Minh Nguyệt, không cần nói cũng biết đầy người vì lời của Ôn công tử mà sửa lại tên của nữ hài tử.

Tiết Minh Nguyệt không phải là một trong số đó, bởi vì nàng sinh ra đã được gọi là Minh Nguyệt. Tên do chính mẫu thân nàng đặt. Tiết phu nhân dĩ nhiên chưa từng nghe qua những lời này của Ôn công tử, càng đáng tiếc hơn, bà cũng không có cơ hội nhìn chặng đường của con gái mình --- sinh hạ đứa trẻ không lâu, bà nhiễm phong hàn mà qua đời. Hai năm sau đó, phụ thân của Tiết Minh Nguyệt cũng nhắm mắt xuôi tay, nàng trở thành cô nhi.

Tiết gia tuy rằng nhà nghèo, những có một thân thích đại môn, mẫu thân của nàng là muội muội của trang chủ phu nhân Vấn Kiếm sơn trang.

Cho nên Tiết Minh Nguyệt tới Vấn Kiếm sơn trang, trở thành tiểu thư. Hơn nữa, vô cùng hợp lẽ mà trở thành hôn thê của Thẩm Bạch Duật.

Loại chuyện kết thân từ nhỏ này, giống như bao mỹ nữ thời xưa, chỉ có thể nghe theo mệnh trời, quả thực không có đạo lý.

Thật lâu về sau, Ôn công tử đưa ra kết luận như vậy.

Ngày đó hắn chết đi sống lại kéo Thẩm Bạch Duật về nhà, chỉ để nhìn vị hôn thê tên Minh Nguyệt của y. Cả buổi tối Ôn Tích Hoa ở lại Vấn Kiếm sơn trang, lôi kéo Thẩm Bạch Duật cùng uống rượu, sau khi say khướt lại đưa ra một kết luận.

Kết luận của Ôn công tử bình thường đều chính xác, trừ lần này.

Chính hắn cũng biết. Cho nên ngay hôm sau Ôn công tử tỉnh lại, lập tức cáo từ đầy hào hoa phong nhã, một ngày trôi qua, trước khi đi đưa tới một đôi ngọc bội long phượng, coi như quà đáp lễ. Nhiều người chuyện phiếm đã nói Phương Thiên Ngân Kích sợ Ngô Câu Kiếm, Ôn công tử nghe xong chỉ cười cười, bất vi sở động.

Người trên giang hồ dù sao cũng không coi trọng điều này lắm, dù sao thì hắn là Ôn công tử Ôn Tích Hoa, còn Thẩm Bạch Duật là bằng hữu tốt nhất của hắn.

Thẩm Bạch Duật cũng là công tử.

Y ít nói, ít bằng hữu, không thích rượu cũng chẳng thích mỹ nhân, hằng năm trên giang hồ chỉ lộ diện mấy lần. Y cũng không hiền hòa như Ôn Tích Hoa, không nhiều tiền như hắn, không giỏi võ công như hắn, không có sự anh tuấn của hắn, nhưng danh tiếng trên võ lâm, y vẫn là công tử.

Đối với thế gia đệ tử, mọi người luôn rất rộng rãi.

Vẻ đẹp của Tiết Minh Nguyệt danh truyền thiên hạ, người có thể nhìn thấy nàng cũng rất ít. Đầu tiên là bởi vì không có nhiều người mặt dày như Ôn Tích Hoa trở thành bằng hữu của Thẩm Bạch Duật, thứ hai là bởi vì Tiết Minh Nguyệt chân chân chính chính là một tiểu thư khuê các, không phải hiệp nữ.

Tiểu thư khuê các thì không nổi danh như hiệp dữ, nhưng chuyện các nàng cần làm mỗi ngày tuyệt không ít.

Hiện tại Quân Dịch Phi đang an vị trên một cái cây cách Lăng Yên Các của Tiết Minh Nguyệt mấy chục thước, nhìn vị Đại tiểu thư này trong tay bưng một chén thuốc, đi tới Vấn Kiếm cư mà Thẩm Bạch Duật ở.

Đây là chuyện đầu tiên mà Tiết Minh Nguyệt làm vào sáng sớm, sau đó khoảng nửa canh giờ nàng sẽ trở về, sau đó là thêu thùa may vá, rồi lại đi tìm Thẩm Bạch Duật tới ăn trưa cùng trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang Thẩm Sở Thu. Song gần đây Thẩm Sở Thu bị bệnh, ba tháng trước Thẩm Bạch Duật bị thương sau khi quyết đấu với "Nam Thiên Nhất Kiếm" Diệp Truy Lâm nên đang tĩnh dưỡng, cho nên ngọ thiện bây giờ phải đơn giản hóa để Thẩm Bạch Duật có thể dùng ngay trong phòng. Hơn một năm trước, Thẩm phu nhân bỗng nhiên phát điên, chạy đi chết đuối trong hoa sen trước sân, sau đó, người của Thẩm gia không cùng nhau ăn cơm --- những điều này đều là Quân Dịch Phi nghe người hầu của Thẩm gia nói.

Một người mỗi ngày đứng trên cây, tự nhiên sẽ biết nhiều chuyện. Nhưng một người mỗi ngày đứng trên cây, không thể không nghĩ tới nhiều chuyện.

Sau khi Tiết Minh Nguyệt biến mất trong hành lành, toàn bộ Lăng Yên Các cũng trở nên im lặng không tiếng động, người Thẩm gia đều yên tĩnh, người hầu từ trước đến nay không có việc gì cũng không xông loạn. Thân ảnh nguyệt sắc chợt hiện trong đầu, Quân Dịch Phi nghĩ nghĩ, hồi lâu sau, y thở dài, vuốt vuốt bội đao bên hông, lẩm bẩm: "Trăng khuyết a trăng khuyết, thật sự là không phải với ngươi, mỗi ngày người giúp ta ngoài này nhìn lén, ngươi nhất định là tịch mịch."

Chợt nghe một người lặng lẽ thở dài: "Nếu đã tịch mịch, sao không uống đây cùng ta uống chén trà?"

Quân Dịch Phi thiếu chút nữa thì ngã xuống, đờ ra nhìn Tiết Minh Nguyệt dưới tàng cây đang ngẩng đầu lên, hướng y mà cười ngọt ngào như mật: "Nếu huynh không xuống, ta cũng nên đi. Bộ trà của ta rất quý, nếu leo lên cây mà vỡ, ta sẽ khóc bắt huynh đền."

Quân Dịch Phi ngồi trong khuê phòng của Tiết Minh Nguyệt, nhìn Tiết tiểu thư nấu nước pha trà, đưa thẳng một ly trà trước mặt y, mới rốt cuộc cười khổ nói:

"Ta giờ mới biết, mình là thằng ngốc không hơn không kém."

Tiết Minh Nguyệt cười nói: "Nếu mỗi ngày có người đưa ta một đóa bạch hải đường, kẻ ngốc như thế ta cũng hy vọng có thêm."

Quân Dịch Phi cầm chén trà, một hơi uống hết, thở dài: "Trà xuân Bích Loa Xuân cùng mai hoa tuyết, ngươi lấy trà như vậy chiêu đãi ta, không khỏi đáng tiếc. Chỉ tiếc, ta sẽ không dùng bạch hải đường tới tạ ơn ngươi."

Tiết Minh Nguyệt nói: "Không, ta nên đa tạ huynh mới đúng, mười ba đóa bạch hải đường kia đã khiến ta biết ơn nhiều. Cho dù huynh thần thông quảng đại, ra vào quý phủ của Mạc tiểu vương gia như chỗ không người, cũng không có cách nào khiến gốc cây 'Thập tam quý nhân' của người kia bốn mùa nở hoa."

Quân Dịch Phi bật cười nói: "Ra ngươi cái gì cũng biết. Ta chỉ là vì ngươi..."

Tiết Minh Nguyệt thản nhiên nói: "Coi ta là tiểu thư khuê các, không hiểu thế sự được không?" Nàng cười, uống xong chén trà trong tay, lại nói: "Kỳ thật, huynh cần gì phải nói ra? Có đôi lúc lừa gạt bản thân, sẽ vui vẻ hơn nhiều, chỉ là mỗi người chúng ta đều e bản thân không đủ thanh tỉnh, đương nhiên sống cũng không vui."

Quân Dịch Phi cười khổ nói: "Ta làm sao không muốn dối gạt chính mình, lại nói Tiết tiểu thư vô cùng ưu đãi ta, cho ta vào tận khuê phòng uống trà. Đáng tiếc 'Tiêu dao du' trên người thật không hiểu phong tình, khiến ta toàn thân mỏi nhừ tứ chi vô lực, ngươi bảo ta khoái hoạt làm sao?"

Tiết Minh Nguyệt ngừng cười, nghiêm mặt nói: "Khi huynh thích ta có phải rất không vui? Song ngươi cũng nên biết, nam nhân thích nữ nhân đương nhiên, điều bất di bất dịch, có nhiều đạo lý hơn nhiều chuyện tình trên thế gian này lắm."

Quân Dịch Phi tự rót cho mình một ly trà, nói: "Không tồi, hơn nữa lần này khiến y mắc mưu lại là nữ nhân mà y thích, hơn nữa nàng còn cứu y, đây quả thực là lẽ tất nhiên! Nhưng chuyện tình kỳ diệu như thế ta chưa gặp bao giờ, Minh Nguyệt, chúng ta nhất định phải làm nên một..."

Y nâng chén lên không trung, lời còn chưa dứt, thân hình khẽ động, liền ngã xuống, phát ra tiếng thở đều đều. Tay Tiết Minh Nguyệt nhẹ nhàng hất hất tóc mai của Quân Dịch Phi, nhìn không chớp mắt khuôn mặt y khi ngủ, trong miệng lẩm bẩm nói: "Huynh vì sao lại tới.? Kỳ thật nếu huynh không tới, ta cũng sẽ không... Huynh cũng không cần... Y..."

Ba.

(cái này chỉ là âm thanh, hoàn toàn không có ý nghĩa gì.)

Chén trà trong tay nàng nát vụn, mảnh nhỏ cắt vào tay, máu tay theo cổ tay trắng muốt chảy xuống, tích trên áo trắng như tuyết. Như khóc, như oán.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét