Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhất Chiết - Vĩ Thanh



Túy Tiên Cư luôn có danh là thiên hạ đệ nhất lâu, nó thật sự giống thanh danh của mình, có rượu ngon, thức ăn ngon, còn có những tin tức mới nhất trên giang hồ.

"Này, đã nghe nói chưa? Thẩm công tử của Vấn Kiếm sơn trang tháng trước ở Quả Lão sơn thắng Phú Quý Kim Cương."

"Nghe nói, đây là chuyện cũ, chuyện lớn nhất võ lâm bây giờ là Thẩm Bạch Duật cùng Phong Lưu Tiểu Kiếm Giang Quân Trinh hẹn đấu trên phía đông sông Vị Thủy, Tô lão bản đã mở bàn cược, thua một bồi hai, thế nào, thú vị không?"

"Thôi đi, Hoàng đại ca huynh còn không biết tiểu đệ ta sao, bình thường trong tay có hai đồng tiền, tìm mỏi mắt chẳng thấy cái thứ ba, làm sao có tiền rảnh mà đi."

"Hắc, ngươi không có tiền? Nghĩ ta không biết sao? Không phải ngươi không có tiền, mà là tiền đều dài hơn chân chạy vào trong khăn tay của Tiểu Ngân trong Điệt Thúy Phường."

"Khụ, Hoàng đại ca đừng chê cười ta , chúng ta uống rượu, uống rượu!"

Hai đại hán ngồi trên lầu hai của Túy Tiên Cư hết ăn lại uống, không ngừng nói chuyện cũ võ lâm, tiểu nhị nghe được mà phát ngốc.

"Tiểu nhị? Tiểu nhị?" Một thư sinh thanh y bên cạnh lấy quạt nhẹ vỗ, tiểu nhị mới phản ứng: "Ách, khách quan thực xin lỗi ngài , ngài muốn cái gì..."

"Cho ta hai món ăn nhẹ là được rồi."

"Rượu thì sao?"

"Không cần, một ly trà xanh là được." Thư sinh cười, ánh mắt vừa đen vừa sáng, sắc mặt vô cùng hiền hòa, đuôi mắt khẽ cong, hiển nhiên là người hay cười. "Ta phải đi nhanh, sợ uống nhiều hỏng việc."

"Ai. Ngài ngồi đi, đồ ăn lập tức đến."

Hai đại hán trong sảnh vẫn nói chuyện phiếm, thanh âm ngân vang, nhưng ngôn ngữ thú vị, tất cả mọi người nghe thật nhiệt tình, cũng không hề chói tai. Thư sinh ngồi góc kia phe phẩy quạt, trên môi cũng cười, cũng ra vẻ đang nghe. Chỉ chốc lát tiểu nhị đã mang đồ ăn ra, lại không lui đi, đứng bên cạnh dùng ánh mắt khó tin mà đánh giá y.

Thư sinh cau mày, cười nói: 'Tiểu nhị ca, ngươi nhìn ta, hay là ta giống người quen cũ của ngươi?"

Tiểu nhị vội vàng phất tay nói: "Không không, tôi làm sao có người quen cũ như vậy... Song diện mạo của công tự đây, thật ra ta có thấy giống một vị công tử."

Thư sinh lấy làm lạ, hỏi: "Sao?"

Tiểu nhị cười nói: "Chính là người hai vị kia đang nói đó, Thẩm công tử Thẩm Bạch Duật, Thiếu trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang, ngài ấy cùng Ôn công tử có tới tiểu điếm vài lần, tiểu nhân có vinh dự gặp qua, tuy khí độ vẻ mặt không giống, song ánh mắt quả thật có vài phần tương tự."

Thư sinh mỉm cười, lúc y cười rộ lên thật bình tĩnh, thật ôn hòa, nhìn lại y một thân tố y, bộ dáng không biết võ công, có chỗ nào giống vị đại hiệp một đao là dính máu, vừa thấy thế, tiểu nhị cũng có chút ngượng ngùng: "Kỳ thật... cũng không quá giống, có lẽ tiểu nhân nhìn nhầm..."

Thư sinh nói: "Biết sao được, người có tương tự, vật có giống nhau. Nghĩ lại ta đây thư sinh bách vô nhất dụng, (trong trăm người vô dụng nhất chính là thư sinh), nếu thật có thể có chút giống Thẩm đại hiệp, cũng là may mắn ngang trời."

Tiểu nhị cũng cười tươi: "Công tử ngài nói thật dễ nghe, a, trà của ngài sao không có, tiểu nhân lấy cho ngài?"

Thư sinh nhìn tiểu nhị hoang mang rối loạn bận rộn chạy đi, khẽ nhếch miệng cười, chậm rãi gắp đồ ăn. Bỗng nhiên có một đại hán than thở một câu: "Ngươi này ở giang hồ, thân bất do kỷ ---"

Ánh mắt thư sinh khẽ động, nhìn ra ngoài lan can, chỉ thấy trời trong thời tiết tốt, trên mặt sông khói sóng mênh mông, cảnh nước gợn gợn, chỉ nghe tiếng sóng không dứt bên tai, từng trận từng trận, cuồn cuộn mà đến.

Cầm lấy chén trà, thấy một chiếc lá bên ngoài, mùi hương thơm ngát xông vào mũi, chỉ đợi người tinh tế thưởng thức, chậm rãi mà dùng.

Y cười, nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Đệ Nhất Chiết --- HOÀN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét