Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhất Chiết - Ngũ



Một tờ giấy màu xanh.

Thoạt nhìn qua chất giấy tốt, màu sắc cũng được, cũng có vẻ thật quyến rũ.

Vẻ quyến rũ hại người.

Đây là tờ giấy mà Quân Dịch Phi phi thường quen thuộc, trước kia cứ cách một khoảng thời gian, y sẽ nhật được một tờ giấy như vậy, trên đó ghi tên một người và thời gian, hoặc là một số tiền và địa điểm.

Đây là Thanh Phong thiếp của Thanh Y Lâu, bình thường nó theo một cơn gió mát mà đến, sau đó tuyên bố ngày chết của một người.

Bây giờ, trên giấy báo tử này chỉ viết vài dòng:

Quân Dịch Phi.

Mười sáu tháng sáu.

Mười sáu tháng sáu chính là ngày mai, mà Quân Dịch Phi là bản thân y.

Ý tứ của tờ giấy này phi thường dễ hiểu, trong vòng ngày mai giao ra Quân Dịch Phi, nếu không Thanh Y lâu sẽ hành động.

Y ở trong này thành ngốc mất rồi, cũng quá tự nhiên, dường như đã quên bản thân là sát thủ, hơn nữa suốt nửa tháng không xuất hiện ở tổng đàn.

Hơn nữa y bây giờ không phải Quân Dịch Phi, y là Thẩm Bạch Duật.

Vừa ngẩng đầu, y phát hiện Thẩm Bạch Duật đang đứng trước mặt mình ---- không đúng, phải là Thẩm Bạch Duật ăn mặc thành y --- mặc quần áo của y, đeo vỏ đao của y, dịch dung một chút che đậy sắc mặt. 

Quân Dịch Phi lúc này mới biết, khả năng dịch dung của Thẩm Bạch Duật quả không tồi, còn rất tiết kiệm, y quả thực vẫn không ra đâu vào đâu.

Cho nên sắc mặt y trở nên phi thường đáng sợ, cơ hồ tất quả những người trước kia biết Quân Dịch Phi cũng không dám nhận ra y nữa, suýt nữa là xách cổ áo Thẩm Bạch Duật, Quân Dịch Phi quát: "Ngươi có biết mình đang làm gì không hả?!"

Ngữ khí Thẩm Bạch Duật vẫn lạnh lùng, nói: "Ta đương nhiên biết. Ngươi đã là Thẩm Bạch Duật, như vậy ta chính là Quân Dịch Phi, chỉ đơn giản thế, ngươi không cần nổi giận."

Quân Dịch Phi đột nhiên phát hiện mình thật vô phương, y cười khổ nói:

"Ngươi chế giễu đấy à, xong hết mọi chuyện, ta lộ ra dấu vết thì phải làm sao?"

Thẩm Bạch Duật nói: "Ngươi có biết chuyện tốt của một người suốt ngày xụ mặt một chỗ không?" Không đợi Quân Dịch Phi trả lời y đã nói: "Một là người khác ít nói nhảm với ngươi, hai là người khác cũng ít thấy mặt ngươi."

Quân Dịch Phi nói: "Ôn công tử..."

Thẩm Bạch Duật nói: "Vô phương, hắn sẽ đến nữa đâu."

Quân Dịch Phi nói: "Thật không? Bằng hữu không ở nhà, hắn tự nhiên sẽ không đến. Người ta sẽ nói bởi vì Thẩm Bạch Duật thành thân, Ôn Tích Hoa là lãng tử, không muốn thân cận quá với nam nhân đã thành thân."

Thẩm Bạch Duật nói: "Không tồi, ngươi gần đây thông minh lên rất nhiều."

Quân Dịch Phi nhìn y, ánh mắt sâu xa, nói: "Ngươi không phải là thật sự cảm thấy mình cái gì cũng nắm chắc đấy chứ?"

Thẩm Bạch Duật không trả lời.

Quân Dịch Phi lại hỏi: "Vì đạt được mục đích, ngươi hy sinh chính mình cũng chẳng sao, chỉ là vì cái gì mà ngươi có tư cách hy sinh người khác? Ngươi có nghĩ Minh Nguyệt sẽ thế nào không?!"

Thẩm Bạch Duật vẫn như cũ không trả lời.

Quân Dịch Phi rốt cuộc cũng ngừng ép hỏi, y thấy vẻ mặt củng Thẩm Bạch Duật giống như Tiết Minh Nguyệt ngày ấy, cũng thật thương tâm, thật tuyệt vọng: "Buồn cười nhất chính là, ta lại vì ngươi khổ sở."

Thẩm Bạch Duật rốt cuộc mở miệng, thanh âm thật bình tĩnh, y nhìn thẳng Quân Dịch Phi, thản nhiên nói: "Ta là không thể lo lắng cho người khác."

Quân Dịch Phi bỗng run rẩy, y nhớ tới tính mạng Thẩm Bạch Duật như đèn trước gió, sau đó tự hỏi: Nếu ta giống như y, ta còn có thể lo lắng cho người khác hay không?

Thẩm Bạch Duật lại nói: "Minh Nguyệt vì ta mà chịu khổ nhiều. Bây giờ là lần cuối cùng."

Cầm lấy Thanh Phong Thiệp, đi ra cửa, lại dường như nghĩ tới gì đó, Thẩm Bạch Duật nói: "Chuyện ngươi đã hỏi ta, giờ ta có thể trả lời. Ta biết, ngươi nhất định sẽ đồng ý. Vì ngươi là người Thẩm gia, là huynh đệ của ta!"

Lúc y nói những lời này thì nhìn không dời mắt, trong giọng nói tràn ngập sự kiên định không thể tin được. Trong lòng Quân Dịch Phi chấn động, Thẩm Bạch Duật đã như Yến Tử Tam Sào Thủy (khinh công trong Tiểu Lý Phi Đao?????) từ cửa sổ khẽ khàng ra ngoài. Thân ảnh màu xám bị ánh trời chiều hồng hồng chiếu lên, có vẻ vừa gầy lại vừa nhỏ, Quân Dịch Phi nhìn theo bóng dáng y, tầm nhìn đã gần như mơ hồ. Mắt ngay cả chớp cũng không dám chớt, sợ bỏ lỡ lúc này, sẽ không thể nhìn thấy bộ dáng cuối cùng của huynh đệ duy nhất trên đời.

"Huynh ấy đi rồi... Ngay cả liếc cũng không buồn liếc ta. Ông nói đúng, người tốt nhất với ta trên thế gian này chỉ có ông... Nhưng mà, ta, nhưng mà..."

Tiết Minh Nguyệt vừa cười vừa khóc, trên thân kiếm Ngô Câu máu tươi đầm đìa, từ trước tới nay nàng vốn là Đại tiểu thư, tóc mây chưa từng loạn, xiêm y chưa hề nhàu. Nàng cả đời có khi cũng không nghĩ mình cũng sẽ có ngày chật vật như vậy, khó coi như vậy, tóc rối, trên váy dính máu. Một mỹ nhân yểu điệu như vậy, mang theo một thanh trường kiếm dính máu, bộ dáng cuồng tiếu dưới ánh nến lờ mờ đáng sợ như thế, lại làm cho người khác cảm thấy vô hạn bi thương.

Quân Dịch Phi đứng sau nàng, thổng khổ nhìn nàng, muốn cử động cũng không thể động. Sau khi Thẩm Bạch Duật đi một lát trong lòng y thấy không ổn, vội vàng chạy tới, đã quá muộn.

Cho dù y tiến lên an ủi, cho dù y ôm lấy nàng, y có thể nói gì? Tiết Minh Nguyệt không nhìn y, cũng không nhìn phụ thân ruột thịt ngã dưới chân mình, đôi mắt vừa sáng vừa trong nhìn quanh bốn phía không mục tiêu, căn bản không thấy người mình cần tìm.

"Huynh ấy chết rồi... Ông cũng không cần sống, ta chỉ lừa gạt bản thân rằng giữ lại ông để tìm thuốc giải cho huynh ấy... Nhưng giờ thì chẳng cần. Giờ cũng tốt, ông với huynh ấy, các người đều giải thoát rồi, đều giải thoát rồi, ha ha ha ha. . . . . ."

Quân Dịch Phi đau lòng như cắt, Thẩm Bạch Duật ơi là Thẩm Bạch Duật, ngươi rốt cuộc đã làm gì, Tiết Minh Nguyễn vẫn lại vì ngươi kiềm nén, giãy giụa biết bao trong đau khổ.

Tiết Minh Nguyệt càng cười càng lớn, càng cười càng vui, cuối cùng, trong thanh âm có âm nghẹn lại. Quân Dịch Phi trong lòng rung mình, bất chấp tất cả, bỏ mặc mà tiến lên tát nàng một cái.

Tiếng cười phút chốc dừng lại, phảng phất tiếng vọng trên bốn bức tường trống trơn, trong lòng bàn tay Quân Dịch Phi đều là mồ hôi, nhìn Tiết Minh Nguyệt đang ngẩn người ôm mặt, y nhịn không được quát: 

"Ngươi thông minh như thế, lẽ nào lại không nhìn thấu, Thẩm Bạch Duật đang lợi dụng ngươi! Chẳng lẽ ngươi không rõ!"

Tiết Minh Nguyệt nghiêng đầu sang một bên, si ngốc nhìn Ngô Câu trong tay, nước mắt lại rơi, nói: "Ta nếu đã lừa ngươi, sao ngươi không gạt ta? Hiểu thì sao, mà không hiểu thì sao? Những năm gần đây, ta từng có ngày nào khoái hoạt?"

Quân Dịch Phi lẩm bẩm nói: "Ngươi không sống, Thẩm Bạch Duật cũng không khoái hoạt, Thẩm Sở Mộ mưu hại đại ca được địa vị, thanh danh, ông ta cũng khoái hoạt sao? Thẩm phu nhân suốt ngày ăn chay niệm phật, bà ấy khoái hoạt sao? Trong Vấn Kiếm sơn trang, thực sự không có người nào chân chính vui vẻ sao?"

Nước mắt trên mặt Tiết Minh Nguyệt khô rồi lại rơi, khô rồi lại rơi, xiêm y đơn bạc, giờ phút này không ngờ ướt đẫm, trong tù thất gió lùa, tóc rối bay bay. Nàng cười nhạo nói: "Huynh giờ mới biết sao? Huynh được cái gì? Không phải phú quý tiền tài, không địa vị giang hồ, từ khi huynh nhận Ngô Câu kiếm, cũng là nhất định cả đời không có ngày vui vẻ!"

Khẩu khí của nàng thật thê lương, thanh âm khàn khàn, ẩn ẩn lời nguyền. Mặt Quân Dịch Phi không đổi sắc, chỉ đứng.

Giờ phút này, Tiết Minh Nguyệt bỗng nhiên phát hiện bọn họ thật là huynh đệ, bộ dáng lạnh nhạt không nói gì của y, vừa kiêu ngạo vừa lạnh lùng, cực giống Thẩm Bạch Duật. Trong lòng nàng đau xót, nói: "Vì sao huynh lại tới, nếu huynh không tới, sẽ không còn ai bị trói buộc bởi Vấn Kiếm sơn trang hay Ngô Câu, để Thẩm gia dừng ở đây, có gì không tốt? Ta cũng không sở cầu gì, chỉ hy vọng chăm sóc huynh ấy đến cùng, tại sao như vậy cũng không thể..."

Quân Dịch Phi bỗng nhiên nói: "Điều ngươi muốn nói, chính là điều này?"

Tiết Minh Nguyệt ngẩn ra.

Quân Dịch Phi lại nói: "Ngươi nói đúng. Từ khi vào Vấn Kiếm sơn trang, chưa từng một ngày vui vẻ, không 
phải vì Ngô Câu, mà là vì ngươi."

Y nhìn chằm chằm Tiết Minh Nguyệt, ánh mắt thẳng thắn sáng ngời, nói: "Ta không thể biến thành Thẩm Bạch Duật, nhưng có một chuyện, ta với y giống nhau --- chỉ cần chuyện chúng ta muốn làm, tuyệt đối không bỏ qua. Vài ngày sau, Thẩm phu nhân mất một năm, Thẩm trang chủ lại ốm đau trên giường, chúng ta chuẩn bị thành thân xung hỉ."

Tiết Minh Nguyệt nhìn y, nhìn thật lâu thật lâu, như là cả đời chưa từng thấy ai như vậy, rốt cuộc nói: "Huynh quả nhiên là người Thẩm gia."

Quân Dịch Phi thản nhiên nói: "Chẳng lẽ ngươi không phải? Người ngươi cũng chảy máu của Thẩm gia, tự nhiên hiểu được. Người Thẩm gia, có thể thua, có thể chết, nhưng tuyệt đối không cam chịu số phận."

Mặt trời đỏ ửng từ phương đông dâng lên, trong sân chim hót hoa hương, phía sau là nơi chôn giấu tất cả bí mật Thẩm gia dưới lòng đất âm u, đã dường như mấy đời. Tiết Minh Nguyệt tái nhợt nghiêm mặt, ánh mắt hoảng hốt, Quân Dịch Phi nắm tay nàng, dùng lực không cho nàng giãu, ôn nhu nói: "Minh Nguyệt, nàng không lâu sau sẽ là thê tử của ta, nàng phải quen đi."

Tiết Minh Nguyệt kinh ngạc đáo: "Quen đi?"

Quân Dịch Phi mỉm cười: "Ngày hôm qua đã theo y mà đi, nàng của hôm nay, đã là thê tử tương lai của ta."

Tiết Minh Nguyệt hỏi ngược lại: "Vậy huynh là ai?"

Quân Dịch Phi cười nhạo nói: "Ta đương nhiên là Thẩm Bạch Duật, chủ nhân Ngô Câu kiếm, Thiếu trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang, là hôn phu của nàng." Dừng một chút, y nhìn xa xa, lại từ từ nói. "Bất luận trước đây chuyện gì xảy ra, điều này, từ nay về sau không bao giờ thay đổi."

---- Binh Khí phổ, đệ cửu

----Ngô Câu kiếm.

----Thiếu trang chủ đời thứ năm Thẩm Bạch Duật, hai mươi bảy, chuyên dùng Bách Ưu kiếm pháp gia truyền, giỏi khinh công. Đầu năm đấu Kim Diện Hổ Hạ Mông, thắng. Sau đó lần lượt chiến thắng chưởng môn Thanh Thành Lục Điền Cơ, Thiết Câu Tử Lý Ân.

----Chú: kiếm pháp sắc bén cay động, kiếm chiêu kì quỷ, ẩn ẩn có đao nhập kiếm, đao kiếm hợp nhất. Tương đối giống tổ tiên Vấn Tình Kiếm Thẩm Phóng Thiên, Vấn Kiếm sơn trang có đại nhân tài, thật không hổ danh võ lâm thế gia, càng ngày càng được tâm phục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét