Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 1

Ngọc Long Tử - Chương 1

Rất nhiều truyền thuyết sau này kể rằng, Trường An là một tòa thành lơ lửng trên mây,lấp lánh quý báu như bảo vật. Nó rộng rãi tráng lệ, giữa trưa rực rỡ, nửa đêm ám diễm, mấy vị quý tộc hiệp khách và yêu quái đều trở thành thật thoại hết sức đáng coi trọng. Mỗi một ngã tư đường, mỗi một khu phố, mỗi một ngã rẽ bí ẩn, đều là ẩn khuất của thần thoại, như hòa quyện với đời thực, giống như tơ lụa hoa lệ được trông mong chờ đợi ở Tây Vực xa xôi, mà mỗi một sợi vải ngang hay dọc đều mang theo một ma lực không thể nói thành lời.
--- chỉ là hai kẻ đang ngàn nhã cưỡi ngựa xem hoa tiến vào thần thoại kia, hiển nhiên chẳng biết điều đó.
--- Thành Trường An nếu không phải như vậy, thì còn có bộ dáng nào nữa? Ồn ào hoa lệ, tựa như hoàng sam của thiếu niên đang độ tuổi thanh xuân, tựa như chuyện đương nhiên, chúng ta đưa tay là sờ thấy.
Đi ra khỏi phường Thắng Nghiệp tập trung đầy quý tộc, đi ra Tây thành theo đường Hoàn Thành Nam, đi qua phường Bình Khang ca cười phong lưu, vòng qua cửa An Thượng môn ở hoàng thành, cưỡi ngựa bước ngắn bước dài qua đường cái ở Chu Tước môn. Càng đi về phía tây, mùi hương lúc đầu thoang thoảng trong không khí trở nên nồng hơn, bất cứ con dân Trường An nào cũng biết, cái chỗ mà mùi hương xa xỉ này tụ tập ấy, chính là chợ Tây vang danh thiên hạ.

Bên ngoài Ngọc Môn quan có biển cát và ốc đảo, Nam Hải giữa những cơn sóng có bao cá mập và đảo trân châu, trong đó phân bố rải rác mấy quốc gia kỳ quái tên quá khó đọc. Ngoại trừ trân bảo dị thú, vũ nhạc hương liệu, ở đó còn có điều đặc trưng là những những người mạo hiểm khôn khéo và nhiệt tình. Người mua người bán người Hồ với màu mắt khác nhau bôn ba vạn dặm, cuối cùng đều tụ hội ở kinh đô Trường An lấp lánh tinh quang. Bọn họ bán những hàng hóa kỳ lạ, tơ lụa vàng bạc chất đầy, lại có mánh khóe buôn bán giảo hoạt, dĩ nhiên, cũng có mỹ nhân người Hồ dung mạo như hoa mời rượu, ở nơi đại thành đất khách mở ra những nơi đầy sức cuốn hút, nghênh đón những vị khách phương Đông mắt đen hứng thú với đặc sản vật lạ của vùng biển vùng núi xa xôi.

"Ngọc Kinh Xuân" là một tòa lâu bằng gỗ xây dựng khéo léo, tọa lạc ngay sát đường ở chợ Tây, mái hiên kiểu phi giác ưu nhã của thời Hán, phía trên cửa còn có dàn nho sum suê uốn lượn như mây, trong tiệm ăn Hồ Bất Tư tấu ra tiếng nhạc đong đưa, còn có tiếng cười tiếng nói đi ra vào vào, tất cả đều mang theo âm điệu lười biếng của những quốc gia phía Tây.

Tùy ý ném dây ngựa trong tay cho chủ quán, Hoàng Phủ Đoan Hoa cười dài một tiếng, đến kéo theo Lý Lang Gia, rất có phong cách ngựa quen đường cũ mà dẫn y vào tiệm ăn.

"Ngươi đúng là... lấy đâu ra cái tự tin của chủ nhân nơi này vậy..." Lý Lang Gia cười khổ, trong lòng chỉ có "Ngồi xuống uống chén rượu nho lạnh", thế mà lại không thể không đi theo cái tên Đoan Hoa đang tươi cười sáng lạn với ánh mắt si mê kia.

Ngồi xếp bằng bên bình phong phía tây của tiệm ăn và mấy nhạc công người Hồ, mày khẽ nhướn, mi mắt khẽ động, họ chuẩn bị tấu nhạc, một cô gái dáng người cao gầy cũng dừng múa đúng lúc đó, tháo xuống chiếc mũ màn châu lộng lẫy, mái tóc vàng buông dài xuống. Nàng nói gì đó với nhạc công bên cạnh, khuôn mặt nghiêng nghiêng, chiếc mũi cao thẳng và ánh mắt sáng như sao, khác hẳn với người Trung Nguyên, đẹp tới nỗi khiến tâm hồn người khác xao động.

"Đúng là một cô nương đẹp..." Lý Lang Gia nhịn không được phải khen ở trong lòng, chân thành sửa lại lời bình "không đúng tý nào" với Đoan Hoa --- ít nhất cũng có mắt nhìn mỹ nữ... Nhưng mà ánh mắt này, tuyệt đối không dành cho Đoan Hoa --- từ cái bàn gỗ của cô ta có mấy vị thanh niên người Hồ mũi thẳng mắt sâu đứng dậy, trong đó có một người không hề che đậy vẻ hưng phấn trên mặt, nói tiếng Hồ liến thoắng, một tay thân thiết khoác lên vai vũ cơ kia.

Lý Lang Gia đang có chút kinh ngạc, thì chợt nghe bên cạnh vang lên tiếng rống giận nóng nảy như nổ lửa: "Buông tay!!" -- dưới ánh mắt kinh hãi của bao người ăn trong tiệm, thanh niên tóc đỏ như lửa hung hăng tung người nhảy qua, vừa đẩy cô gái ra phía sau để che chắn, vừa tung ra một quyền vì chính nghĩa, vô cùng chuẩn xác mà vào mặt thanh niên người Hồ kia. Nhưng ngay khi xoay người tỏ vẻ thân thiết, thì đối diện hắn là đôi mắt lam đầy phân nộ của cô gái. “!•#¥%......-*!” Một tràng những âm tiết như cuồng phong mưa giật, ngu tới đâu cũng biết không mang ý cảm ơn.
"Ớ?" Nụ cười ngọt ngào trên mặt Đoan Hoa thoáng chốc biến dạng kỳ dị, Lý Lang Gia đứng cách đó vài bước, mắt thấy cô gái oán hận Đoan Hoa đang đứng đó như tượng đá dần vỡ vụn, vẻ mặt thân thiết không hề phòng bị đi đỡ thanh niên người Hồ bị ngã, loạng choạng đỡ kẻ kia đứng thẳng người, lau đi máu trên mặt, sau đó khóe mắt giật giật mà rống lên tiếng Trường An chính gốc ---"Đánh chết hai tên tiểu bạch kiểm quấy rối này ngay!"



Đắng lòng anh Hoa =)))))

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét