Thứ Ba, 11 tháng 8, 2015

[TCCT Đồng nhân] Dụ Hoàng - Mùa Hoa Rơi

Mùa hoa rơi

Tên gốc: Lạc hoa thì tiết

CP: Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên

Tác giả: Duy Tích Quân Như Ngọc

Nguồn: drifting-ever | lofter

20140320083109_Ny2cc.thumb.700_0

Editor: Vốn định post vào sinh nhật Hoàng Thiếu 10/8, nhưng mà mưa gió mất điện mất internet cho nên ngâm giấm sang hôm nay. Ờ thì, dưới mùa hoa rơi gặp lại người, chính là thế đó.




Hôm tổ chức họp báo thông báo Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ, tình cảnh náo nhiệt dị thường.
Đương nhiên, thanh niên lắm miệng khiến liên minh còn phải đổi quy tắc dù rơi vào trường hợp này cũng không luống cuống, câu hỏi nào của ký giả cũng sẽ cậu ta trả lời lại gấp mười lần -- mặc dù lời vô ích đúng là nhiều không thấy bến. Dưới đài máy ảnh liên tục, cậu ta vẫn ngồi ở chỗ đó, cười tươi vô cùng.

Dụ Văn Châu ngồi một bên cười ôn hòa, hiển nhiên hiểu rất rõ ai mới là diễn viên trên đài, ngoại trừ bị ký giả trực tiếp hỏi vài câu thì chẳng nói gì nhiều.

"Dụ đội, xin hỏi Hoàng Thiếu giải nghệ có phải sẽ ảnh hưởng lớn đối với chiến thuật tương lai của Lam Vũ? Lam Vũ có thể thích ứng nhanh với sự thay đổi này sao?" Lại có một ký giả ở dưới đài hỏi.

Dụ Văn Châu khẽ gật đầu: "Không tới mức ảnh hưởng lớn, nhưng vẫn phải cần điều chỉnh, nhưng tôi tin toàn bộ Lam Vũ có thể tiếp nhận rất nhanh sự điều chỉnh đó." Đáp đâu vào đấy, cứ như không có tâm tình nào.

Nhưng phóng viên còn lâu mới tha cho: "Vậy cá nhân Dụ đội nghĩ sao về việc Hoàng Thiếu giải nghệ? Tòa soạn của chúng tôi và rất nhiều ký giả khác đều cho là anh và Hoàng Thiếu sẽ đồng thời xuất ngũ, vậy mà ---"

"Đội trưởng không giống tôi đâu."

Hỏi chưa xong thì Hoàng Thiếu Thiên đã ngắt lời: "Đội trưởng còn có thể đưa Lam Vũ đi rất xa, tôi đi hay không đi cũng vậy. Hơn nữa, mọi người không tin Tiểu Lư sao? Tiểu Lư là người nối nghiệp được đội trưởng và Kiếm thánh tôi đây công nhận đấy."

"Thiếu Thiên nói không sai." Dụ Văn Châu mỉm cười bổ sung, không quên cho thêm một câu rất nhẹ nhàng. "Huống hồ nếu hỏi cái nhìn cá nhân của tôi, cũng không cần... trả lời ở đây?"

Quả thật rất cẩn thận.

Không đào được tin hot đương nhiên không cam lòng, nhưng phóng viên ở đây chỉ còn cách tiếp nhận đáp an như vậy. Sau đó tùy tiện hỏi hai người vài vấn đề, buổi họp báo cứ thế hạ màn.

Lúc mang theo túi lớn túi nhỏ ra khỏi câu lạc bộ, Hoàng Thiếu Thiên thấy Dụ Văn Châu đang đứng sau cánh cửa.

Sau khi về câu lạc bộ từ buổi họp báo, Dụ Văn Châu biến đâu không thấy tung tích, Hoàng Thiếu Thiên nhận lời chúc phúc tạm biệt của mọi người xong cũng chỉ một mình lén chuồn từ cửa sau --- bên ngoài cửa chính chật ních những người hâm mộ muốn tạm biệt rồi. Hoàng kim một thời mà lén la lén lút chuồn đi hình như không ổn lắm, nhưng bản chất cậu ta cũng không phải khoe khoang, không muốn vì việc mình rời đi mà quấy rầy lịch trình luyện tập của mọi người.

"Đội trưởng ở đây hả?" Kéo hành lý chạy nhanh tới, "Em còn tưởng anh ở cửa chính giải thích với người hâm mộ chứ, ôi chao đội trưởng anh nói em đi rồi, bọn họ có phải rất khó chịu không?"

Cậu thấy Dụ Văn Châu buồn cười lắc đầu: "Biết còn hỏi. Em không thấy mắt Tiểu Lư đỏ ửng sao? Còn những người bên ngoài nữa, khiến anh tốn bao công bảo họ về. Cứ thế mà không gặp sao, cần rời đi gấp vậy à?"

"Quả nhiên mị lực của Kiếm Thánh này rất lớn." Dương dương đắc ý nói một câu, giọng lại trầm xuống. "Điều không phải thì nên nói thế nào, đã ra đi thì lưu tâm sẽ rất khó khăn...?"

--- cho nên trước đó khi tạm biệt đồng đội không nhìn thấy anh, em còn nghĩ thực sự tốt quá.

Nhưng lời như thế, có nói nhiều cũng không thể nói ra miệng.

Cậu nghĩ như vậy, cho nên bầu không khí yên tĩnh lạ thường, cho tới khi Dụ Văn Châu bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên.

"Thiếu Thiên, anh biết."

Đây là kết cục mà anh từ lâu đã biết rồi.

Không ai ý thức được sự thật sẽ có ngày phân ly này sớm hơn họ, cũng không ai có thể ngờ bình tĩnh tiếp nhận nó như vậy.

Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu, bọn họ là Kiếm Dữ Trợ Chú (cứ hiểu là kiếm và lời chú là được tui để tên tiếng Hán cho oách thế thôi), là lưỡi kiếm sắc bén và nền tảng chắc nhất. Từ lúc cầm tay bước vào sân khấu của giải đấu chuyên nghiệp Vinh Quang, tất cả mọi người đều phảng phất có ý nghĩ bọn họ sẽ vĩnh viễn sánh vai một chỗ, kết thúc cũng phải cùng nhau có cái kết tươi sáng nhất.

Đến cuối cùng, cũng chỉ là ý muốn của người hâm mộ mà thôi.

Tuyển thủ càng ỷ vào tốc độ tay thì giải nghệ càng sớm, đây vốn là sự thật của mọi nghề, tuổi tăng tay giảm là vết thương nặng bọn họ không thể lẩn tránh, huống chi là Hoàng Thiếu Thiên vẫn dùng tốc độ tay bạo phát vừa thao tác vừa đánh chữ? Dụ Văn Châu thì ngược lại, mang danh 'Tay tàn' trong số những tuyển thủ đứng đầu, cũng có nghĩa là anh có thể đứng lâu trên võ đài, tiến xa trên con đường hơn bất cứ ai khác.

Nếu như Hoàng Thiếu Thiên có thể sửa đổi thói quen lảm nhảm liên thanh kia, liệu có thể tiếp tục lâu hơn một chút?

Cậu không nghĩ tới, Dụ Văn Châu cũng không nghĩ tới. Lam Vũ là một chiến đội như thế, vô cùng bao dung sở trường của tất cả, cũng không bao giờ khống chế lợi ích của nó. Cứ như thế, bọn họ vượt qua từng mùa hè hoa rơi.

"Đội trưởng, nếu có ngày em giải nghệ, anh sẽ dẫn Lam Vũ đánh tiếp không?" Khi đó cậu ta bắt đầu có dấu hiệu tốc độ tay xuống dốc, trong một cuộc tranh tài muốn duy trì roạt roạt cũng có chút lực bất tòng tâm.

"Nhất định sẽ." Đội trưởng tao nhã trầm ổn lẳng lặng nhìn cậu, không hề có gì nghi ngờ, từng chữ từng chữ, ôn hòa kiên định.

"Hì hì, vậy thì em an tâm rồi. Được rồi được rồi! Nếu sau đó cầm chức quán quân thì nhớ chừa em một phần!"

"Đúng là có thể." Dụ Văn Châu chống cằm, ý cười nồng đậm nơi đáy mắt đen như mực. "Nhưng mà muốn đi cửa sau thì có nên hối lộ một chút không?"

"Còn lâu đi khi nào đội trưởng anh mới đấu với tên Diệp Tu đó! Thật là... ưm, ưm ---"

Tuổi trẻ trôi qua không dừng lại, những gì định nói trắng ra nuốt lại trong họng. Sau đó anh buông cậu ra, mắt cong lên như cầu vồng sau cơn mưa mùa hạ.

--- "Cứ thu vào tay đi, Thiếu Thiên."

Thế gian này không có ai vì thiếu ai mà không sống tiếp, già mồm cãi láo tới đâu khi đối mặt thực tế vẫn chịu phải một kích. Tình cảm của họ cả hai đều biết rõ, đâu cần nhất thiết phải có bầu bạn và bằng chứng, cậu không thể ở bên Dụ Văn Châu mà lờ đi trạng thái ngày càng suy yếu, cũng như Dụ Văn Châu cũng sẽ không để kéo dài cuộc đời tuyển thủ vốn nên kết thúc từ lâu.

Sau khi giải nghệ, Hoàng Thiếu Thiên lẻ loi một mình bắt đầu đi khắp nơi, lúc có bạn lúc không. Tính tình hoạt bát nên đường đi thuận lợi, thậm chí tới chỗ nào cũng có mấy người bạn ở địa phương.

Lúc đầu cậu ta còn theo thói quen gửi tin nhắn cho Dụ Văn Châu về hành trình của mình. Sau đó chẳng biết thế nào lại mò ra cái 'Thư tín là cách nhắn nhủ tình cảm tốt nhất', Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu thích viết thư.

Câu lạc bộ Lam Vũ cũng bắt đầu nhận được thư gửi cho đội trưởng Dụ Văn Châu, mỗi phong thư đều có rất nhiều, bên trong là một xấp giấy viết thư lưu loát đủ mọi màu mực. Kèm theo còn có rất nhiều ảnh chụp và bưu thiếp --- có một mình Hoàng Thiếu Thiên, cũng có ảnh chụp chung với dân bản địa, lộ vẻ ta đây khoa trương vô cùng, nhìn thoáng qua còn tưởng cậu ta muốn nhảy ra khỏi hình.

Dụ Văn Châu chưa từng trả lời thư. Đội trưởng Lam Vũ quá hiểu thư gửi tới thì bước chân người kia đã không còn ở đó, càng hiểu rõ ý đồ thực sự khi viết thư. Cho nên Dụ Văn Châu chỉ cẩn thận cất thư và ảnh vuốt phẳng, giống như là với bảo vật quý giá nhất.

Một năm sau Lam Vũ giành chức quán quân giải đấu chuyên nghiệp, thư gửi Dụ Văn Châu được cất trong ngăn kéo cũng tích góp dày như quyển từ điển rồi.

Thư mới tới Lam Vũ vào ba ngày sau.

Phong thư vô cùng đơn giản. Độ dày sai lệch so với dự liệu của người chuyển thư, thiếu chút nữa thì tưởng người gửi gặp chuyện.

Bên trong chỉ có một tấm hình, quang cảnh cũng không phải ở chỗ nào --- là phòng khách sạn. Hoàng Thiếu Thiên ngồi trước máy tính bật sáng, màn hình là biểu tượng Vinh Quang. Thanh niên trong ảnh mặc đồng phục xanh trắng của đội, cười tới tỏa nắng như quá khứ.

Phía sau ảnh chụp có dòng chữ to đùng ghi bằng marker: "Ha ha! Đã nói quán quân cũng có một phần của em nha!"

Dụ Văn Châu nhếch nhếch khóe môi, lấy di động ra nhắn một tin gửi đi. Vẻ mặt rất chuẩn bị nhận tin một phút sau đó, dù bận vẫn rất ung dung nhấn trả lời.

"Này này này! Văn Châu anh cấm có quỵt nợ! Trước đây đã nói thế mà còn dám nhắn tin hỏi em một phần là có ý gì! Hối lộ anh cũng cướp rồi mà còn dám đùa!" Hoàng Thiếu Thiên cầm điện thoại bắn liên thanh.

Rất nhanh đã có tín hiệu truyền tới từ bên kia.

"Gửi lầm đấy, anh vốn định gửi 'Sao lại có phần của em'". Dụ Văn Châu cười khẽ, cậu ngây ra một phút rồi phản pháo lại ngay. "Này! Đội trưởng anh dám đùa em! Điện thoại đường dài đắt như vậy, Văn Châu anh có biết không hả?"

"Anh trả mà."

Cậu vừa định phun ra mấy câu đội trưởng anh làm loạn cái gì vậy em không giống bậc thầy chiến thuật mấy vị đâu, không có mang theo vẻ mặt nhìn người là bắt nạn đâu. Còn chưa kịp mở miệng, tiếng bên kia truyền tới.

"Nhưng anh nhớ em."

Giống như vượt qua trở ngại của không gian và thời gian, xông thẳng vào tai Hoàng Thiếu Thiên, tràn đầy nỗi nhớ và ôn nhu từng chút từng chút tiến vào tim.

--- lực bạo phát của thuật sĩ đáng sợ vậy sao?

Cuối cùng lời rác rưởi đâu chẳng thấy nữa, sau này mỗi khi nhớ tới chuyện này cậu ta đều thấy vô cùng không khoa học, Hoàng Thiếu Thiên dù sao cũng là người vô cùng được hâm mộ, là kỳ tài được để ý, sao lúc đó lại chỉ có thể nói ba chữ.

Em cũng thế.

Bọn họ vẫn duy trì liên lạc, dùng ảnh chụp, thư tín, tin nhắn, thi thoảng còn gọi điện nói chuyện tình cảm sến súa. Không gặp mặt, không có đụng chạm, không ôm cũng chẳng hôn, nhưng luôn cảm thấy ở gần nhau tới cỡ nào, gần tới nỗi vẫn cảm thấy người kia ở cạnh, nghe tới tim đập và hô hấp.

Sau đó, Dụ Văn Châu cuối cùng cũng giải nghệ.

Cũng vào đầu hè, hoa xuân nay chỉ còn tàn ảnh, người vẫn mỉm cười tao nhã trong buổi họp báo, nhưng sau hai năm, người bên cạnh anh là đội trưởng mới của Lam Vũ --- Lư Hãn Văn đã trưởng thành rất nhiều.

Từ đầu tới cuối không hề nhắc tới Hoàng Thiếu Thiên, cũng không có ký giả nào hỏi tới Hoàng Thiếu Thiên.

Cuối xuân năm ấy, Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên cắt đứt liên lạc, là yêu cầu chủ động của người không biết đang ở phương nào khi biết Dụ Văn Châu dự định giải nghệ sau mùa giải.

Cậu không muốn làm ra chuyện gì ảnh hưởng tới việc quan trọng nhất của Dụ Văn Châu.

Dụ Văn Châu cũng nhận được bức thư cuối cùng.

Có một xấp giấy thật dày, có gì đó khác khác, không phải là mấy  lời đâu đâu thao thao bất tuyệt, chỉ có hai chữ 'Cố lên', mỗi tờ đều có, ghi dày đặc.

Vẫn có ảnh chụp kèm theo, Hoàng Thiếu Thiên tới Giang Nam đáng tiếc sai mùa, chỉ thấy hoa rơi đầy đất, còn đâu là phong cảnh ngày xuân tươi đẹp.

"Em choáng quá, đến sai mùa mà hoa rơi hết rồi. Sao em lại quên mất không biết... Xem nào, lúc anh giải nghệ chúng ta cũng không thể đi ngắm rồi? Nhưng mà anh nói hoa sen mùa hè cũng đẹp mà, cũng lâu quá không thấy rồi. Haizz, bây giờ em nói cái này làm gì, nói chung trong thời gian này sẽ không quấy anh đâu, để cho bọn họ biết đội trưởng lợi hại thế nào ha ha ha ha ! Đừng có ghét ảnh!!!!"

Dụ Văn Châu có thể tưởng tượng được cảnh ai đó vừa chụp ảnh vừa múa tay trên giấy, cười cười gửi tin nhắn: "Anh rất thích."

"Đội trưởng anh sao thế? Hoa rơi hết rồi!" Mấy giây sau đã có câu trả lời, tin nhắn mới tới nhanh như chớp. "Chết tiệt, nói không quấy rầy mà còn trả lời! Lần này không quấy thật đấy, đội trưởng có nhắn em cũng không trả lời."

Dừng một chút, Dụ Văn Châu mỉm cười cất đồ đã soạn vào vali, không lấy ra gì nữa.

Mọi việc cho giải nghệ đã xong rồi.

Dụ Văn Châu kéo vali đi ra cửa sau câu lạc bộ Lam Vũ, đột nhiên nghĩ tới hai năm trước gần như cùng một ngày, Hoàng Thiếu Thiên cũng kéo đồ thế này, còn mình thì dùng tốc độ nhanh nhất trấn an fans ở cửa chính, sau đó chạy tới cửa sau để tạm biệt.

Nhưng mà cảnh này làm gì còn, trước đó Dụ Văn Châu đã trấn an cửa chính rồi, tiết kiệm được bao công sức cho đội trưởng Lư Hãn Văn.

Xa xa nhìn thấy bóng người quen thuộc đang dựa vào cửa dáo dác nhìn quanh.

Anh mỉm cười, dừng chân lấy ra di động.

Tiếng chuông vang lên xa xa, anh thấy Hoàng Thiếu Thiên cầm di động lên, thấy Hoàng Thiếu Thiên càng ngó quay mạnh hơn, thấy Hoàng Thiếu Thien rốt cuộc chú ý tới rồi chạy tới, thấy Hoàng Thiếu Thiên mở miệng, vừa chạy vừa nói:

"Văn Châu anh gửi cho em một câu 'Mùa hoa rơi' là ý gì! Cuối tháng sáu tới nơi hoa rơi hết rồi! Còn có anh nói bậy cái gì thế, ảnh kia sao lại đẹp, mà em lại quên mất, mùa này đi Giang Nam làm gì có cảnh đẹp nào ---"

Hoàng Thiếu Thiên không còn cơ hội nói tiếp.

Hai ngươi ôm nhau dưới ánh nắng mùa hạ lấp lánh, vali bên chân cất giấu toàn bộ thư từ và ảnh chụp, phía trên cùng là bức ảnh cuối xuân Giang Nam mà Dụ Văn Châu nhận được, cũng là tấm anh thích nhất.

Ba chữ kia ở trong điện thoại, là bản nháp vĩnh viễn không gửi đi.

Gặp lại người.



Không liên quan cơ mà 6 ngày nữa là Tiểu Ca về rồi.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét