Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

[Đạo Mộ Bút Ký đồng nhân] Hoa Tú – Phù sinh bách chuyển

Phù sinh bách chuyển

Giải Vũ Thần/Hoắc Tú Tú

Tác giả: Thư Không

Edit: Duz


Và 1 tin rất không liên quan: HAPPY BIRTHDAY NOBITA! ĐẾM NGƯỢC 10 NGÀY ĐÓN TIỂU CA !!!!!!!!!!

Thế gian này, thứ khiến cho tay người không muốn nắm lấy cũng không đành bỏ đi, đơn giản chỉ là hai chữ qua lại mà thôi.

Đã từng là sân nhà nơi hoa liễu bung rơi hỗn loạn, đã từng là  những đêm rộn ràng với dòng người như dệt cửi.

Đã từng có tuổi thơ thi thoảng dắt tay nhau chạy đùa hớn hở, đã từng nhìn nhau cười cười, tâm đầu ý hợp, đồng lòng sánh vai.

Em đã đứng nhìn anh trên sân khấu, nhìn khuôn mặt thanh tú sâu xa, khờ dại cho rằng năm tháng này thật lặng yên tốt đẹp, không bao giờ thay đổi.

Nhưng cho tới bây giờ em cũng hiểu rồi, cho dù năm tháng trước đây cuốn quýt bao nhiêu, dây dưa thế nào, như hình với bóng ra sao ---

Thì cả đời này của anh và em, cũng quyết không thể nào vai kề vai.

Trước sao hồng tía đua xen, giờ sao giếng lấp tường nghiêng thế này. (1)

Ngày hôm nay, thanh thế lớn nhất Lão Cửu Môn, là ba nhà đã từng không được coi trọng nhất: Giải, Hoắc, Ngô.

Nhà họ Giải toàn cô nhi quả phụ, họ Hoắc nữ làm chủ nhân, họ Ngô con cháu thưa thớt, hôm nay chống đỡ toàn bộ Lão Cửu Môn.

Không chỉ có một người nói qua ba người chúng tôi thoạt nhìn rất giống nhau. Có lẽ bởi vì chúng tôi, dù ít dù nhiều, cũng từng bị cuốn vào những bí ẩn, hoặc cũng chỉ bởi vì trên người chúng tôi phải gánh vác trách nhiệm giống nhau, cũng có thể chỉ bởi vì chúng tôi đều quá mệt mỏi rồi.

Mà những người có thể chia sẻ gánh nặng với chúng tôi, cũng đã mất.

Ngô Tà mất đi Trương câm điếc, còn tôi và anh tiểu Hoa... Không, là Hoa nhi gia.

Chúng tôi đánh mất lẫn nhau.

Sau khi trở về từ Ba Nãi tôi rất ít khi nhìn thấy anh, nghe nói anh bị thương rất nặng, phải sang Mỹ tĩnh dưỡng.

Chuyện này tôi cũng không rảnh mà quan tâm. Chỉ cần anh ấy còn sống, tất sẽ có ngày chúng tôi chạm mặt lần nữa. Chỉ là không phải là trước sân khấu kịch khi còn nhỏ, anh ấy kéo tay áo lụa dài, sóng mắt đong đưa, đổi lấy một viên kẹo mơ trong tay tôi; cũng không phải là đêm hội của thời niên thiếu, ánh đèn hoa đăng rực rỡ dưới trăng, anh ấy vừa đi vừa chơi di động, cũng không quên phóng điện với mấy cô gái bên đường, thế mà lúc nào tôi chẳng may đụng người cũng có thể kéo tôi lại, nói thay tôi tiếng 'xin lỗi"...

Chúng tôi mà gặp lại nhau, ba quỷ vân quyệt

*ba quỷ vân quyệt: ý chí sự đời thay đổi, thường mang nghĩa xấu.

Chủ nhân mới của Hoắc gia, Hoắc Tú Tú, và thiếu chủ của Giải gia, Giải Vũ Thần.

Tú Tú và Giải Ngữ Hoa...

Cái gọi là thanh mai trúc mã, chỉ là danh lợi và trò cười.

Tiếp nhận Hoắc gia khó hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều lắm.

Bà đi với anh ấy tới gặp lạt ma, anh ấy còn sống đã trở về, còn bà chỉ để lại một đầu đầy máu loang. Bà chỉ định tôi tiếp quản Hoắc gia, cũng khéo thật đấy, tôi và anh ấy là bạn thời thơ ấu cùng nhau lớn lên mà.

Vì vậy, đây chính là lý do thuyết phục nhất. Người họ Hoắc, tuyệt không thể lui tới Giải gia.

Vì lợi ích chung thì ít ra còn gặp mặt.

Tôi còn chưa có động tác gì, Giải gia đã dứt khoát đoạn tuyệt, cắt đứt mọi buôn bán với Hoắc gia. Tôi cũng không liên lạc với anh nữa.

Tôi biết cách làm đó là đúng, là tốt với tất cả.

Nhưng trong lòng sao có thể không buồn rầu, cái thủ đoạn lôi đình như không có chút lưu luyến này, khó mà không để lại ác cảm trong lòng ---

Vì sao, em vẫn không thể nào hận anh?

Tôi cũng không hiểu tình cảm của mình với Giải Vũ Thần.

Cho tới một ngày kia ngủ trưa ở lương đình, bỗng nhiên choàng tỉnh từ trong giấc mộng, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.

Tôi chợt nhớ ra, hình như đã lâu lắm rồi mình chưa đi nghe kịch Hoa Cổ.

*kịch Hoa Cổ: một loại kịch địa phương lưu hành ở Hà Bắc, Hồ Nam, An Huy... Trung Quốc phát triển từ điệu múa Hoa Cổ mà thành

Nghe nói Trương câm điếc cho Ngô Tà ước hẹn mười năm, thế nên Ngô Tà mới liều mạng như vậy. Bây giờ trên đường đi, nói tên 'Ngô gia tiểu Tam gia' thì ai mà không biết, ai mà không hiểu.

Cứ cho là anh ta tiếp tục sống sót, nỗ lực đi tiếp, tiếp tục mong muốn, chỉ là anh ta sẽ không bao giờ gặp lại một Thiên Chân Vô Tà nữa. Ngô Tà không biết nhưng tôi biết, thời gian mười năm, chờ đợi chắc gì đã gặp lại.

Việc làm ăn của Giải Vũ Thần càng ngày càng có tiếng tăm. Anh ấy thừa kế toàn bộ cái tính cẩn thật chặt chẽ nhà họ Giải, việc làm ăn liên tục mở rộng, thậm chí lúc tôi gặp phải khó khăn thì cũng có thời gian im hơi lặng tiếng mà tới giúp, ngay khi tôi mới thư giãn được một tí thì thầm lặng tấn công, quả nhiên khiến tôi lên tinh thần lên đầu chiến tuyến.

Tôi cũng đang rất cố gắng, cố gắng khiến cho tìm mình thành sắt, quen với máu lạnh và tanh.

Bọn họ có lẽ chẳng bao giờ gặp lại.

Chúng tôi thậm chí còn không hề có biệt ly.

Tôi cũng từng học theo thói quen của Ngô Cẩu gia, ghi bút ký.

Một người khi càng lớn tuổi, thì càng hiểu được ký ức quan trọng cỡ nào. Giống như Ngô Tà cũng phải mất một thời gian dài mới hiểu vì sao Trương câm điếc nhất định phải tìm lại ký ức của mình --- đó là dấu vết chứng tỏ hắn từng tồn tại.

Tôi mở bản bút ký của mình ra, khóe miệng không tự chủ được mà nhếch lên.

"Ngày hôm qua anh Tiểu Hoa khen mình thắt bím tóc rất đẹp."

"Ngày hôm qua anh Tiểu Hoa pha trò cùng tên ngốc cứng đầu cứng cổ nhà họ Ngô kia."

"Ngày hôm qua anh Tiểu Hoa hát hí khúc cho mình nghe, thật là dễ nghe."

Anh Tiểu Hoa...

Người mất không thể tìm, từ xưa tới nay đã là bao hối hận.

Có đôi khi nhớ lại thời gian đã qua, trong lòng chua tới không khỏi mỉm cười.

Cột hành lang nơi này đã từng dựa vào, em còn nhớ rõ ngày đó chúng ta nói với nhau mộng tưởng thời niên thiếu.

Lương đình cũng từng vai kề vai ngồi lại, em còn nhớ rõ cơn gió ngày hôm đó chậm rãi thổi tới, mang theo mùi hương cỏ xanh.

Dù cho bao mùa thay đổi, thời gian thấm thoắt, luôn có vài thứ sẽ không thay đổi. Khi nhìn mặt nước đang dính một tầng băng mỏng này, tôi hình như ngửi thấy mùi hương thoáng quá ---

Ở đó sẽ có một hồ nước, tôi và anh ấy ngồi cùng nhau, nhìn từng đóa sen đẹp nhất nở rộ vào ngày hè.

Anh Tiểu Hoa, anh có biết không?

Cho dù người khác nghĩ anh trai em có bao nhiêu đẹp trai, cho dù bản thân mình cũng trang điểm cỡ nào, em đều nghĩ, người đẹp mắt nhất trên thế giới này, chỉ có anh Tiểu Hoa thôi.

Lời nói trầm tĩnh, phong thái thanh lịch. Anh Tiểu Hoa này, thực ra cách đây rất lâu, em đã cảm thấy chúng ta nhất định không thể ở  chung lâu dài với nhau.

Vì bảo mẫu đã nói qua, người mà quá đẹp, anh ta chỉ là mộng tưởng của con. Chờ con trưởng thành, tất nhiên sẽ tỉnh mộng. Con sẽ không còn yêu thích người đó nữa mà sẽ gặp người mình thực sự thích, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.

Nhưng mà anh Tiểu Hoa, em phát hiện em không tìm được người kia.

Em lớn rồi, nhưng mà sao vẫn chưa tỉnh mộng nhỉ? 

Nếu nói đã từng, thì hẳn là "Chàng vừa cưỡi ngựa tới, đuổi nhau quanh ghế ngồi. Trường Can chung một xóm, đôi trẻ rất hồn nhiên." (2)

Sau đó, thì là: "Mong người chỉ một lòng, bạc đầu chẳng xa nhau." (3)

Còn bây giờ, bay giờ là ----

"Ánh chiều nhàn tản nay hạ xuống, nhân gian nơi nào hỏi đa tình."(4)

Hóa ra cả đời này, cũng chỉ như thế mà thôi.

Có từng yêu sao, có từng hận sao? Bây giờ thì ai nhớ rõ, ai xoay người lãng quên? Bao nhiêu người đã từng gặp thoáng qua, có bao thâm tình chưa kể ra? Người đứng trên lầu cao hát một khúc, có bao người cùng hòa vào? Giữa hàng ngàn hàng vạn người, chỉ có một người duy nhất, liệu người có ở lại không? Các người, thực sự đã từng gặp qua sao?

Đình viện Tạ gia đứng tàn sương, yến mỏi nghỉ chân đậu mé rường, bóng đổ trăng soi tường dát bạc, khóm hoa nào lặng tỏa mùi hương? Chữ tình thuở ấy nên hồi ức, uyên ương lẻ cánh, mưa lạnh vương, mười một năm dài nay đã dứt, cơn mộng tan theo nỗi đoạn trường. (5)

Thời gian nghiền thành bụi.

Ai cũng không hỏi nữa.

--- Năm đó, ai có yêu ai không?





Chú thích 

1: Nguyên gốc: Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến, tự giá bàn đô phó dư đoạn tịnh tàn viên.

2: Nguyên gốc: Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai. Đồng cư Trường Can lý, lưỡng tiểu vô hiềm sai - Trường Can Hành, Lý Bạch.

3: Nguyên gốc: Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly - Bạch Đầu Ngâm, Trác Văn Quân.

4: Nguyên gốc: Chung cổ nhàn tình quy lạc chiếu, nhân gian hà xử vấn đa tình --- Ẩm Thủy Từ, Nạp Lan Tính Đức.

5: Nguyên gốc: Tạ gia đình viện tàn canh lập, yến túc điêu lương. Nguyệt độ ngân tường, bất biện hoa tùng na biện hương? Thử tình dĩ tự thành truy ức, linh lạc uyên ương. Vũ hiết vi lương, thập nhất niên tiền mộng nhất tràng. - Thái Tang Tử 3, Nạp Lan Dung Nhược.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét