Thứ Năm, 30 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Tam Chiết - Nhị

34 điểm nhân đôi tiếng Anh, đủ đỗ Tiếng Anh thương mại, nhở? Hay khoa tiếng Nhật HANU cũng được... Ai tư vấn cho tui đi.






Lạc Dương. Hùng cứ Hoàng Hà, bắc che Mang sơn, nam hệ sông Lạc, đông hô Hổ Lao, tây ứng Hàm Cốc, phong cảnh tươi đẹp, thổ nhưỡng màu mở, khí hậu thuận lợi. Từng là vùng binh gia giao tranh, cũng là nơi phú thương tụ tập, là cố đô phồn hoa lỗng lậy vang danh ngàn năm trong hậu thế.

Ôn Tích Hoa không lớn lên ở Lạc Dương. Thế nhưng hắn biết, trên giang hồ, chỉ cần nhắc tới hắn, nhất định sẽ nhắc tới Lạc Dương, nhất định nói tới Ôn gia Lạc Dương.

Ôn Tích Hoa cũng không phản bác.

Người thông minh điều hiểu, một việc cho dù là giả, nếu bị nhiều người nói, cuối cùng giả lại thành thật. Ngươi nếu như nói với một kẻ dễ tin người rằng, giả đấy, người ta không chỉ không cảm kích, có khi còn thẹn quá hóa giận mà đấm cho một cái. Ôn Tích Hoa là người thông minh, thậm chí được giang hồ công nhận là ngươi thông minh nhất, nhưng thực ra, đây mới là nguyên nhân hắn không muốn sửa.

Đơn giản, hắn thấy không cần thiết.

Ngươi đã không thể để cho một người biết hết, thì tốt nhất đừng nên cho biết cái gì.

Tuy nói vậy, Ôn Tích Hoa cũng rất thích Lạc Dương. Hắn là lãng tử, mà từ trước tới nay, nơi lãng tử yêu thích nhất vẫn là chốn phồn hoa ngợp trong vàng son. Hắn quay đầu, thấy Thẩm Bạch Duật từ khi vào thành cứ quan sát bố cục kiến trúc bốn phía và dòng người nhộn nhịp, không khỏi ngạc nhiên nói: "Tiểu Bạch, chẳng lẽ ngươi chưa từng tới Lạc Dương?"

Thẩm Bạch Duật ngẩn ra, trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói: "Không, ta đã tới. Chỉ là khi đó có việc trong người, không có thời gian xem xét kĩ lưỡng."

Ôn Tích Hoa cố tình đi chậm nửa bước, cười nói: "Ta đây nhất định phải làm tốt vị trí chủ nhà tới cùng rồi, nổi danh nhất Lạc Dương ----"

"Võ lâm thế gia nổi danh nhất Lạc Dương? Đương nhiên là ngân kích Ôn gia, kim hoàn Lâu gia, cung thần Ninh gia và diệu thủ Tôn gia." Phía trước có một giang hồ hào khách người đầy bội đao nói lia lịa với người khác, giọng quá to, vừa khéo cắt ngang lời Ôn Tích Hoa.

Hai người nhìn nhau cười, đang muốn bước đi, chợt nghe một nữ tử lạnh lùng quát: "Ngân kích Ôn hầu, khẩu khí cũng lớn thật, dựa vào cái gì mà nó có thể xếp trước kim hoàn Lâu gia?"

Tất cả người trên đường giật mình, trong lòng reo một tiếng, một lời nói chặt kim chém ngọc! Theo tiếng quát nhìn lại, trước đó không xa là một nữ tử, dáng người đứng thẳng, tư thế cao ngạo, mặc váy màu đỏ tía, trên mặt mang khăn che. Đứng bên cạnh nàng là một hiệp khách đeo kiếm, ngọc thụ lâm phong, tư thế oai hùng hiên ngang, đang cười khổ nhìn nàng, thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, không khỏi ho nhẹ vài tiếng, chắp tay nói: "Xá muội tuổi còn nhỏ, nói không biết đúng mực, chư vị thứ lỗi."

Nàng ta lập tức làm vẻ mặt tức giận, còn muốn nói gì đó, đã bị ca ca của nàng kéo lại giục đi.

Thẩm Bạch Duật để ý nhìn tay của nam tử, phát hiện lòng bàn tay hắn được che lại, hình như là che đi vết thương, khẽ cau mày, đang muốn quay đầu hỏi Ôn Tích Hoa thì chợt nghe thanh niên vừa nói một hồi kia lên tiếng: "Ai vừa nói chuyện thế? Phương Thiên Ngân Kích của Ôn gia là đệ nhất thiên hạ, tổ tiên được hoàng thượng đích thân phong Hầu gia, đứng trước Lâu gia thì có gì sai?"

Thẩm Bạch Duật ngẩn người, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, Ôn Tích Hoa đứng cạnh đã kéo y đi. Phía xa có tiếng đại hán nào truyền tới: "Huynh đệ ngươi có chỗ không biết, vừa nói chuyện là hòn ngọc quý trên tay Lâu gia, Tử Hà Tiên Tử Lâu Vũ Vũ. Hai năm trước, nhà nàng vốn muốn kết thân với Ôn gia, kết quả bị Ôn gia từ chối, Lâu đại tiểu thư mất hết mặt mũi, từ đó về sau tự nhiên nhìn nhau là ghét..."

Ôn Tích Hoa nhất quyết lôi Thẩm Bạch Duật đi, xa thật là xa, cho tới khi không còn nghe được mấy lời thêm mắm thêm muối kia, mới dừng chân quay đầu lại. Thẩm Bách Duật như cười như không nhìn hắn, vẻ mặt nín cười lắm rồi, Ôn Tích Hoa sừng sộ, muốn nói gì đó. Cuối cùng vẫn chỉ thở dài, cười khổ nói: "Ngươi muốn cười thì cứ cười đi, chỉ cần nể mặt bằng hữu, để lại cho ta vài phần mặt mũi, đừng cười quá lớn."

Hắn vừa dứt lời, Thẩm Bạch Duật rất không khách khí cười ha hả, vừa lấy tay lau lệ rơi vì cười, vừa vỗ ngực thuận khí. Ôn Tích Hoa hơi rùng mình, trước đây bắt mạch cho Thẩm Bạch Duật đã biết mạch lúc nặng lúc nhẹ, chỉ còn một chút chân khí bảo vệ tâm mạch. Nhưng nhìn động tác của Thẩm Bạch Duật, một tia chân khí kia chỉ có thể miễn cưỡng mà đảm bảo hành động như thường, y bây giờ còn chẳng bằng một người bình thường. Lâm Thái Thiện từng nói thời gian của Thẩm Bạch Duật không còn nhiều, khi đó y nghe xong nổi giận đùng đùng, cũng biết đó chẳng phải hư ngôn.

Nghĩ tới đây, Ôn Tích Hoa lòng đau vô cùng, thấy sắc mặt hắn tối lại, Thẩm Bạch Duật từ từ ngừng cười, nói: "Ôn công tử, hiếm khi ta được dịp cười ngươi, đừng có làm vẻ mặt đó chứ."

Ôn Tích Hoa khôi phục thần sắc, lắc đầu than thở: "Chuyện này, ai..."

Thẩm Bạch Duật khẽ mỉm cười, nói: "Lâu tiểu thư nghe nói là mỹ nhân nổi danh giang hồ, tính cách ôn nhu biết săn sóc, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, Lâu gia cũng xem như là võ lâm thế gia, cùng Ôn gia môn đăng hộ đối. Sao ngươi lại không muốn?”

Ôn Tích Hoa nhíu mày, cao thấp đánh giá y, bỗng nhiên cười hì hì nói : "Nếu nói như vậy,Tiểu Bạch ngươi cũng xem như mỹ nam tử giang hồ khó gặp, cá tính mặc dù không phải ôn nhu nhưng cũng có thể tạm gọi là biết săn sóc, cầm kỳ thi hoạ cũng không gì không giỏi. Thẩm gia là võ lâm thế gia, cùng Ôn gia môn đăng hộ đối, chi bằng ta cưới ngươi luôn.”.

Thẩm Bạch Duật trời sinh tính rộng rãi, đối với sống chết cũng coi như không. Nghe Ôn Tích Hoa nói loạn ngôn loạn ngữ cũng không tức giận,ngược lại còn chớp mắt,nghiêm mặt nói : "Có gì không thể. Dù sao ta sống cũng không được đến hai năm, ngươi sẽ rất nhanh chóng có thể độc thân như trước, Thẩm gia cũng  lãi được một món sính lễ.”

Y không biết sắc mặt rất khó coi vừa nãy của Ôn Tích Hoa là do độc thương của y, chỉ thấy lời vừa ra khỏi miệng thì Ôn Tích Hoa nhíu mày rất chặt, thoáng cái đã dãn ra, cười với y mà nói: "Biết đâu. Giang hồ huyết lộ bao hung hiểm, nếu như ta chết trước, ngươi sẽ làm quả phụ."

Thẩm Bạch Duật cau mày nói: "Giữa ban ngày, chớ nói lung tung."

Ôn Tích Hoa lại cười vô cùng thoải mái, kéo y vào một hẻm nhỏ, nói: "Tiểu Bạch, ngươi bây giờ đã biết rồi -- điều gì mình không muốn, thì không nên làm với người khác."

Thẩm Bạch Duật thoáng kinh ngạc, trầm tư suy nghĩ, để mặc Ôn Tích Hoa kéo y đi xuyên qua ngõ hẻm. Y lâu nay ở Vấn Kiếm sơn trang, tuy rằng sáng dạ thông minh, tính tình kiên cường, nhưng lạ lẫm với tình người, mắc bệnh suy bụng ta ra bụng người. Đối với Tiết Minh Nguyệt, từ nhỏ y thấy nàng lớn lên, coi như muội muội, trong lòng thường cho rằng người ta cũng như mình, vì thế cũng chưa bao giờ thương cảm nàng thân nữ nhi lòng bao sầu khổ *

*Nguyên văn là "Nhu tràng bách chuyển": Lòng dạ dịu dàng có vô số nút thắt, ý chỉ trong lòng tích tụ nhiều đau khổ.

Chỉ là trong phút chốc đã thấy cửa lớn của Chấn Viễn tiêu cục ngay trước mắt, Ôn Tích Hoa đang muốn nói, Thẩm Bạch Duật đã xua tay, bảo: "Ngươi đi đi, ta tới Diệu Thủ Hồi Xuân đường tìm Tôn lão bản, buổi tối có thể phòng chữ Thiên của Bát Phương lâu tìm ta."

Ôn Tích Hoa gật đầu, nói: "Được, ta đi một chút sẽ về, ngươi đừng về muộn quá."

Thẩm Bạch Duật đi ra ngoài, nghe hắn nói vậy, không thể làm gì khác hơn là quay đầu cười khổ nói: "Ngươi còn sợ ta lạc đường?"

Chỉ đi vài bước, thân ảnh thon gầy của y đã biến mất trong đám người. Ôn Tích Hoa có thể dễ dàng nhìn thấy dáng người thẳng tắp của y, như một lưỡi dao sắc bén tỏa ra hàn quang, mang theo vẻ lạnh lẽo cô quạnh không phù hợp với đám người.

Từ cái lần bọn họ gặp lại, Thẩm Bạch Duật đang dần thay đổi. Bây giờ, y nhờ Sở Đồng mà trở lại làm thiếu niên cô tịch lần đầu mới gặp, rất nhiều năm trôi qua, cảm giác không vui vẻ và luôn mang theo tâm sự nặng nề này luôn ở đó, không mảy may xê dịch. Thay đổi duy nhất, chính là không còn người có thể xem thấu tâm tư của y nữa.

Lòng Ôn Tích Hoa thở dài, vào giang hồ dễ, rời giang hồ khó. Cho dù trí tuệ ngút trời, võ công cái thế, thiên chi kiêu tử, trong trang hồ cũng chỉ là con cá nhỏ dạt theo nước chảy bèo trôi -- giang hồ nâng bọn họ lên, giang hồ cũng có thể tùy tiện ném bọn họ đi. Cho đến lúc đó, mới hiểu được dù thiên hạ rộng lớn, dù bản thân có thể, thì trừ giang hồ ra lại chẳng còn chỗ dung thân.

Thấy quản gia tới vái chào, Ôn Tích Hoa gật đầu mỉm cười, chỉnh đốn tâm tình, bước vào cửa lớn của Chấn Viễn tiêu cục.

Quản gia của Chấn Viễn tiêu cục họ Tiếu, người người gọi gã là Tiếu Tứ. Người này gầy teo dáng nhỏ, khuôn mặt nhìn vào thì ai cũng nói đây chính là mặt quản gia. Tiếu quản gia rất cung kính mà đi phía trước, bước chân ổn định, tâm tình giấu kỹ, duy trì một cự ly không đổi với Ôn Tích Hoa, không nhiều không ít.

Ôn Tích Hoa luôn cẩn thận quan sát bước chân của Tiếu quản gia, lúc đi qua tiền thính thì đột nhiên thở dài, nói: "Xin hỏi quý tính?"

Tiếu quản gia nói: "Bỉ họ Tiếu."

*bỉ là cách xưng hô khiêm nhường.

Ôn Tích Hoa mỉm cười nói: "Tiếu quản gia, ta hình như chưa chúc mừng quý chủ."

Tiếu quản gia cũng không quay đầu lại, ngữ điệu quen nếp mà cố tình đè nén, cung kính nói:  "Đa tạ Ôn công tử, chỉ là chẳng biết hỉ từ đâu tới?"

Ôn Tích Hoa nói: "Chấn Viễn tiêu cục có nhân vật như Tiếu quản gia đây, thân mang tuyệt kỹ Thiên Âm Bí Quyết tầng thứ tám, tương lai tất không phải lo nghĩ nhiều."

Thân hình Tiếu quản gia khẽ động, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ đó chỉ là ảo giác. Gã cười khổ nói: "Ôn công tử cứ đùa, tôi chỉ là một quản gia nho nhỏ, làm sao biết Thiên Âm Bí Quyết gì đó. Chẳng qua tiêu cục chúng ta ngọa hổ tàng long, không chỉ Thiếu tổng tiêu đầu, Nhị thiếu gia là cao thủ đồng lứa, những vị khác như Khưu tiêu đầu, La tiêu đầu, Trương tiêu đầu đều là nhân vật mà trong giang hồ vạn sơn tặc thấy mặt cũng phải đi đường vòng, đương nhiên không phải lo nghĩ nhiều."

Trong giang hồ kỵ nhất là bị người nhìn thấu gốc gác, thấy gã cực lực chối bỏ, Ôn Tích Hoa cũng không nói nhiều, chỉ cười cho qua. Hắn cười như thế, lại khiến Tiếu quản gia chảy mồ hôi, bước đi cũng càng trầm ổn.

Đi vào nội đường của Chấn Viễn tiêu cục thì thấy bên trong ngồi rất nhiều người, thấy có người tiến đến, hơn mười ánh mắt là rơi trên người hắn.

Có người đã từng nói, Ôn Tích Hoa là vị công từ trời sinh. Từ 'công tử' này từ xưa đã có, khi nó xuất hiện kèm theo tên một người thì có thể biểu đạt rất nhiều nghĩa, ví dụ như xuất thân danh môn, ví dụ như tiêu tiền như nước, ví dụ như tiêu sái không ai bằng, lại chẳng hạn như danh sĩ phong lưu...

Thế nhưng với Ôn Tích Hoa, công tử chỉ mang một nghĩa. Khi hắn xuất hiện, ánh mắt của mọi người sẽ như bị quỷ ám mà chuyển sang hắn, mà thông thường, những ánh mắt đó chỉ mang một ý tứ: rốt cuộc thì cái tên phiền phức coi tiền như rác này cũng tới.

Ngồi bên trong có người biết hắn, mắt đã sáng lên; coi như nếu có người chưa từng gặp Ôn Tích Hoa, chỉ cần nhìn thấy nụ cười biếng nhác dù trời sập cũng coi là mền rụng này thì cũng đoán được tám chín phần.

Mấy thứ dễ nghe bao giờ cũng có bẫy, ví dụ như công tử, ví dụ như thiên hạ đệ nhất.

Cho nên, hắn vĩnh viễn có phiền toái, vô cùng vô tận.

Ôn Tích Hoa trong lòng mắng to binh khí phổ độc ác muốn lấy mạng người kia, vừa nhìn xung quanh. Ghế trên là cao tăng Thiếu Lâm Minh Giác và trưởng lão Võ Đang Thanh Viễn, bên cạnh là Ninh gia Thiếu Tổng tiêu đầu Đại thiếu gia Ninh Uyên, theo thứ tự lần lượt xuống phía dưới là Nhị thiếu gia Ninh Chinh, tam đại tiêu đầu Khưu Lãnh Sam, La Tể, Trương Triều, đệ tử tiêu cục xếp thành hàng, canh giữ ở cửa.

Ôn công tử của chúng ta từ trước tới nay không biết cái gì gọi là khách khí, thế nên chẳng đợi mời liền trực tiếp ngồi xuống chỗ ngồi chính khách ngay dưới Ninh Uyên. Hắn gật đầu với mọi người một cái, câu đầu tiên mở miệng là: "Thương thế của Ninh lão tiêu đầu đã khá hơn chút nào chưa?"

Người ở đây biến sắc.

Ninh Uyên tuổi khoảng ba mươi, cũng đã thay mặt cha mình sáu năm, sớm đã có phong thái tông sư, nghe Ôn Tích Hoa hỏi vậy, trầm giọng nói: "Ôn thiếu, gia phụ ra ngoài thăm bằng hữu đã khuất, vẫn còn chưa về, lời đồn thụ thương vô căn cứ đó không biết ngài nghe ở chỗ nào?"

Ôn Tích Hoa cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười, đứng dậy nói: "Ninh Thiếu tiêu đầu, cáo từ."

Dứt lời, không nghe Minh Giác đại sư và Thanh Viễn trưởng lão ngăn cản, Ôn Tích Hoa dứt khoát bước ra, tiêu tiêu sái sái rời đi.

Người trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, một đợt im lặng.

Ôn Tích Hoa đi ra ngoài đường, duỗi người, sắc trời rất đẹp, phiền phức cũng tạm thời tan ra. Hắn muốn nói gì đó, chợt thấy bên người trống rỗng, lúc này mới nhớ tới Thẩm Bạch Duật đã rời đi trước cửa Chấn Viễn tiêu cục. Hắn lẩm bẩm: "Được rồi, tới Diệu Thủ Hồi Xuân đường tìm người trước, rồi kéo Tiểu Bạch về Bát Phương lầu uống rượu. Chỉ hi vọng y đừng có lạc đường, kẻo ta lại phải khua chiêng gõ trống tìm người khắp thành Lạc Dương."

Thẩm Bạch Duật cũng không biết Ôn Tích Hoa thực sự là 'Ngồi một chút rồi về' (ặc, hóa ra anh nghe lời vợ)y tìm người chỉ chỗ tới Diệu Thủ Hồi Xuân đường, rồi từ từ đi trên mấy đường chính trong thành, vừa nhìn vừa đi. Đi được vài chục trượng, Thẩm Bạch Duật dừng bước, quay đầu lại thản nhiên nói: "Lâu công tử, có việc gì huynh cứ nói đi."

Lâu Vô Nguyệt vừa rồi ở cửa thành nhìn thấy, hẳn là theo lâu rồi. Nghe Thẩm Bạch Duật nói vậy cũng thoải mái mà đi tới, chắp tay nói: "Thẩm huynh, vừa rồi có đắc tội, xin rộng lượng bỏ qua cho."

Nhìn hắn vái chào, thái độ thành khẩn tự nhiên, quả thực khiến người ta không thể nổi giận. Thẩm Bạch Duật giơ tay đáp lễ, thản nhiên nói: "Không sao, Lâu công tử có chuyện xin nói, Thẩm mỗ còn chuyện phải làm."

Giang hồ nói Thẩm Bạch Duật tính tình cao ngạo, nói năng khó nghe, Lâu Vô Nguyệt trước giờ vẫn nghe nói cho nên cũng không để ý, vẫn cười nói: "Vừa nghe Thẩm huynh hỏi đường, xin hỏi có phải là tới Diệu Thủ Hồi Xuân đường?" Thấy Thẩm Bạch Duật không trả lời, Lâu Vô Nguyệt không thể làm gì hơn là gọn gàng dứt khoát nói: 'Nếu là như vậy, e rằng Thẩm huynh uổng công một chuyến rồi --- mấy ngày trước Diệu Thủ Hồi Xuân đường bị người tới cửa gây chuyện, bảng hiệu đập, phía trước cửa hàng bị hủy, hiện tại đang đóng cửa tu sửa."

"A?" Thẩm Bạch Duật cuối cùng cũng thấy hứng thú, nói: "Ai lớn gan như vậy, dám ở trên đất Lạc Dương tìm diệu thủ Tôn gia gây chuyện?"

Lâu Vô Nguyệt cười cười, tay đã làm động tác hướng phía trước, nói: "Việc này nói ra rất dài dòng, chi bằng Thẩm huynh đi tới Hội Tân các từ từ nói chuyện?"

Thẩm Bạch Duật nhìn hắn, chậm rãi nói: "Mới quen biết sơ sao có lời thắm thiết, thứ cho ta không thể phụng bồi."

Y vừa dứt lời đã quay đầu bước đi, Lâu Vô Nguyệt không nghĩ Thẩm Bạch Duật thực sự chẳng cần muốn biết, ngẩn người, sau đó cười khổ đuổi theo, nói: "Thẩm huynh, ta thật sự có việc muốn nhờ."

Bước chân Thẩm Bạch Duật không nhanh không chậm, nói mà không quay đầu lại. "Mời nói."

Lâu Vô Nguyệt thở dài, lấy ra một bức thư, nói: "Tại hạ chỉ muốn nhờ Thẩm huynh mang một phong thư."

Mắt Thẩm Bạch Duật đảo qua, thấy trên đó viết mẫy chữ 'Gửi Ninh tam tiểu thư', nhịn không được cau mày, nói: "Lâu công tử, chuyện này..."

Đã có người bên cạnh chụp lấy bức thư, cười hì hì nói: "Cậy nhờ chim xanh gì chứ *, loại chuyện này ngươi nên tới tìm ta mới đúng." Hai người đồng loạt quay đầu, dưới ánh dương rực rỡ, nụ cười vui vẻ thân thiện, không phải Ôn Tích Hoa thì là ai.

*Bản gốc: Chim xanh ân cần. 青鸟殷勤. Xuất xừ tư câu thơ "Thanh điểu ân cần vị thám khan" của Lý Thương Ẩn. Chim xanh là sứ giả Tây Vương mẫu, là loài chim báo điềm lành, hỏi thăm tin tức.

Tuy đang ở nơi đường xá náo nhiệt, nhưng muốn vô thanh vô tức tiếp cận mà hai người không hề hay biết, công phu Ôn Tích Hoa thực sự không thể kinh thường. Lâu Vô Nguyệt than nhẹ trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Nếu Ôn công tử nguyện ý giúp đỡ, vậy thì không thể tốt hơn."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Lâu huynh không cần đa lễ, lúc trước ở cửa thành có huynh giải vậy, ta đây cũng chỉ là có qua có lại."

Lâu Vô Nguyệt nhịn cười, nói: "Vũ Vũ tuy là muội muội ruột của ta, ta cũng không thể để muội ấy đấu võ mồm với bàn dân thiên hạ như vậy được, nếu nói là giải vậy... Nói thật ra, cầu hôn là do gia phụ gia thúc, gặp mặt là gia mẫu, Vũ Vũ căn bản không biết dáng dấp Ôn huynh ra sao!"

Thấy Ôn Tích Hoa sửng sốt, Lâu Vô Nguyệt cười dài hai tiếng, chắp tay rời đi.

Thẩm Bạch Duật muốn cười lại không dám cười, ho khan một tiếng, cản lại Lâu Vô Nguyệt, hỏi: "Việc Tôn gia xin Lâu huynh nói rõ."

Lâu Vô Nguyệt đã gần đi ra ngoài, nghe y hỏi thì quay đầu cười nói: "Hai ngày trước tiểu thư Đường môn là Đường Diệu đi qua, không biết vì sao nhất quyết nói mấy chữ 'Diệu Thủ Hồi Xuân đường' phạm vào tên nàng, đại náo Hồi Xuân đường, đập vỡ chiêu bài. Tôn gia không thể làm gì ngoài đóng cửa trước, tránh nữ sát tinh này."

Nói xong, hắn lại vái chào Ôn Tích Hoa, nói: "Ôn công tử, ta trăm sự nhờ huynh."

Bây giờ khí trời tuy rất đẹp, thiếu nữ tươi cười như nắng lui tới trên đường, nhưng Ôn Tích Hoa một chút cũng không vui. Thẩm Bạch Duật đi theo hắn, đi rất chậm, Ôn Tích Hoa đi trước vài nước, mới phát hiện Thẩm Bạch Duật đã rớt tận xa phía sau. Hắn thở dài, bất đắc dĩ xoay người, cười khổ nói: "Tiểu Bạch, ngươi đang giận ta sao?"

Thẩm Bạch Duật mỉm cười, nói: "Sai rồi. Không phải ta tức giận, mà ngươi đang giận."

Ôn Tích Hoa nghiêm mặt, nói: "Nam nhân thỉnh thoảng tự mình say sưa cũng không có gì lạ, ta sao phải tức giận."

Vừa nói vừa đi chậm lại, Thẩm Bạch Duật tới cạnh hắn, cười nói: "Làm sao ta biết. Chuyến này ngươi đi nhanh thật chẳng lẽ Chấn Viễn tiêu cục một ngụm trà cũng không cho, khiến ngươi nổi giận rời đi?"

Ôn Tích Hoa nở nụ cười, nói: "Lần này ngươi nói sai rồi. Là ta một ngụm trà cũng không hớp, chọc những người khác giận no."

Nghe lời hắn nói, Thẩm Bạch Duật cau mày, ánh mắt khẽ động, bộ dáng khi trầm tư đặc biệt thanh tú. Sau một lát, y mới hỏi: "Ninh Khiếu Trung không xuất hiện?"

Ôn Tích Hoa cười cười, ngón tay gõ lên mu bàn tay Thẩm Bạch Duật, nói: "Không sai, không sai, Tiểu Bạch, nếu ngươi đi làm bán tiên, ta nhất định ủng hộ."

Thẩm Bạch Duật đảo mắt, nói: "Chuyện này có khó gì đâu, Ninh Khiếu Trung trên giang hồ nổi danh cáo gà, lão xuất hiện mà để ngươi thoát ra, Chấn Viễn tiêu cục đã sớm ngã hai mươi năm trước. Nếu không xuất hiện, không lẽ bị bệnh?" Nói đến đây, y có chút buồn rầu. "Lăn lộn hắc đạo bạch đạo nhiều năm như vậy, kiềm chế của Ninh Khiếu Trung không thể kém cỏi như thế, một đợt hàng lại khiến ông ta giận tới bệnh... Hẳn là thụ thương. Thần cung của Ninh Khiếu Trung xếp thứ tư trong danh phổ binh khí, người có thể làm lão bị thương trong thiên hạ... chỉ e không có mấy."

Ngầng đầu lên, thấy nụ cười khổ của Ôn Tích Hoa đối diện, Thẩm Bạch Duật lắc đầu nói: "Ôn công tử, lần này ngươi phiền to rồi."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Chấn Viễn tiêu cục toàn dựa vào uy danh 'Bách Bộ Xuyên Dương' của Ninh Khiếu Trung chống đỡ, nếu truyền ra tin tức ông ta không chỉ bị thương mà còn làm mất đợt hàng, như vậy kim tự chiêu bài tung hoành giang hồ mấy chục năm cũng vứt đi. Nhưng trên giang hồ có bao tin đồn, càng giấu đầu càng hở đuôi, càng khiến người ta chú ý. Lúc này, biện pháp tốt nhất là gióng trống khua chiêng, tìm về đợt hàng đã mất cho người ta nghe. Muốn tìm ta giúp lại còn muốn ta không biết gì cả, thực sự coi ta là kẻ tiêu tiền như rác à?"

Thẩm Bạch Duật cười nói: "Thế nên ngươi mới ra oai phủ đầu họ? --- Cái giá lớn thật!"

Ôn Tích Hoa chỉ đành cười khổ, nói: "Đây vốn là chuyện cực kỳ phiền phức, điều đáng ngờ cũng rất nhiều. Đầu tiên Chấn Viễn tiêu cục bảo đợt hàng này vốn là mấy món châu báu, hiện tại xem ra, đúng là Ninh Khiếu Trung tự mình áp tải. Ninh Khiếu Trung đã thoái ẩn giang hồ ba bốn năm, mấy năm nay áp tải đều do thủ hạ và đệ tử, khiến ông ta xuất sơn mà áp tải một đợt hàng, nhóm đồ châu báu này có giá trị chắc lên tới trăm vạn."

Dừng một chút, hắn lại nói: "Lạc Dương là nơi tụ tập phú thương buôn lớn, đồ châu báu thông thường dù giá trị lớn, cũng chỉ hơn mười vạn lượng, có thể lên tới trăm vạn lượng, trong thiên hạ không nhiều. Đi áp tải nói rõ giá châu báu, dù lai lịch bất chính thì cũng nên tận lực tránh tai mắt người, đây là nghi điểm lớn nhất."

Thẩm Bạch Duật cũng suy tư, nói: "Châu báu trăm vạn, đưa tới Lạc Dương nhờ chuyển, cũng khó nhỉ. Bán ra sau khi cướp, cũng khó đây."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Còn nữa, ta phát hiện trong Chấn Viễn tiêu cực có quản gia mang theo Thiên Âm Bí Quyết, ngươi nói xem có phải được dịp không."

Ánh mắt lóe lên, Thẩm Bạch Duật cau mày nói: "Thiên Âm Bí Quyết là một trong thất bảo ma giáo năm đó, nói rằng sau khi luyện tới tầng thứ mười, cùng với Hồng Tiêu Khúc, Xuân Hậu Địch, Bích Ngọc Tỳ Bà, chỉ cần một thứ có thể dương oai với vạn người. Chấn Viễn tiêu cục sao có quan hệ với ma giáo, lẽ nào Xuân Hậu Địch không phải lời đồn?"

Khẽ lắc đầu, Ôn Tích Hoa nhịn không được lộ ra vẻ khổ não, nói: "Chớ nói tới ba món thần binh trong truyền thuyết trăm năm trước, đây là một chuyến hàng số lượng không rõ , nội dung không rõ, người ủy thác không rõ, lại chỉ truyền ra một 'Xuân Hậu Địch', lời đồn này đúng là kỳ quặc."

Thẩm Bạch Duật bỗng nhiên cười khổ nói: "Ta sai rồi."

Ôn Tích Hoa ngạc nhiên nói: "Sao nói vậy?"

Thẩm Bạch Duật thở dài: "Sao ta lại muốn tới Lạc Dương với ngươi? Tới Lạc Dương rồi vì sao không du sơn ngoạn thủy, lại nghe ngươi oán giận? Nghe ngươi oán giận còn chưa hết, lại còn cùng ngươi phí hoài đầu óc?"

Bật cười ha ha, Ôn Tích Hoa kéo tay áo Thẩm Bạch Duật nói: "Bằng hữu bao lâu, là lời ngươi nói mà. Đừng có keo kiệt, tối nay ta mời ngươi uống rượu ở Bát Phương lâu."

Thẩm Bạch Duật nhìn hắn, ngạc nhiên nói: "Ngươi muốn ở Bát Phương lâu?"

Một kẻ chạy tới cửa nhà mình rồi lại ở khách điếm bình dân, y không phải đầu óc có chuyện, thì cũng là tư tưởng có vấn đề.

Ôn Tích Hoa đương nhiên cả hai đều không phải, hắn vô cùng bình thường là đằng khác. Chỉ là hắn quanh năm suốt tháng không về nhà, bình thường nếu gặp chuyện đi qua Lạc Dương nhất định đi đường vòng.

Nên khi Ôn Tích Hoa mới xuất đạo, có người trên giang hồ đồn đại, hắn không phải dòng chính Ôn gia; thậm chí có lời nói, hắn là con tư sinh của Ôn gia.

Lời đồn này không ai chứng thực, cũng không ai phản bác.

Từ hơn hai trăm năm trước tổ tiên Ôn gia Ôn Sùng Phương, Ôn Sùng Trúc cùng thái tổ khai quốc tới này, không chỉ mấy đời làm quan làm tướng, còn được phong thưởng vô số, hơn nữa Phương Thiên Ngân Kích gia truyền cũng trở thành kì binh chốn võ lâm. Ôn gia rất hiểu phải giữ mình, nhiều lần từ chối nhận phong vương, cũng cực lực ngăn đệ tử kết giao người trong giang hồ, tránh nghi kị triều đình. Mỗi một đời, Ôn gia chỉ cho phéo một hậu nhân cơ trí nhất, võ công cao nhất được phép hành tẩu giang hồ, sử dụng thần binh tổ tiên truyền lại. Lâu dần, nó cũng từ từ trở thành võ lâm thế gia chốn triều đình, là một trong những gia tộc thần bí nhất giang hồ.

Mà đệ nhất thiên hạ Ôn công tử của chúng ta dường như không hề ý thức địa vị cao quý của mình, nghe Thẩm Bạch Duật nói xong, thở dài một cái, vô hạn phiền muộn, xung quanh lông mày xoắn lại thành mười bảy mười tám vòng, khổ não nói: "Tiểu Bạch, ngươi có biết ta còn hơn cả ngươi, thực sự rất ---"

Lời còn chưa dứt, Bát Phương lâu cách đó không xa bỗng dưng đèn đuốc sáng trưng, từng đợt hương thơm xộc vào mũi,  mười bốn thiếu nữ bạch y tuyệt sắc nối đuôi nhau đi ra, vừa đi vừa trải thảm đỏ dưới chân hai người, sau đó đứng vững hai bên, đồng loạt dịu dàng cúi đầu với họ, miệng đồng thanh nói: "Nhị công tử."

Lúc này mới phát hiện trên mặt đường đã không còn ai dư thừa, mắt thấy mười bốn đôi mắt xinh đẹp đồng loạt rơi trên người họ, Thẩm Bạch Duật cũng có chút hứng thú quan sát sắc mặt xanh lè của Ôn Tích Hoa.

Thở dài một tiếng, Ôn Tích Hoa cuối cùng trút ra toàn bộ lời vừa nói. "—— hối hận tới Lạc Dương."







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét