Thứ Tư, 5 tháng 8, 2015

[Nại Hà] – Chương 15: Dụ dỗ (Nhất)



Dưới cầu Nại Hà nước sông cuồn cuộn, trên cầu quỷ hồn tạm biệt ái tình.

Mỗi lần đi đến chỗ oán khí bậc nhất địa phủ này đều có thể nhìn thấy mấy cảnh đau tới đứt ruột như vậy. Nhưng mà, ta kéo theo đám Tất An đi tới đầu cầu quét tới quét lui mãi vẫn không thấy bạch y phiêu dật nhẹ nhàng của Thiếu Khanh.

Hình như sức khỏe Tất An không được tốt, dù thế vẫn dùng khuôn mặt trắng bệch tuấn tú kia gọi ta, chỉ chỉ phía dưới cầu. Nhan Cơ nhìn thoáng qua, đang định gọi, ta giơ tay ra hiệu cho hắn không được đánh rắn động cỏ, than nhẹ một tiếng, đi lên cầu khoanh tay nhìn về nơi xa. "Thiếu Khanh, thiếp và chàng tuy chỉ thân thuộc nửa đời, nhưng dù chàng chuyển thế đầu thai làm người lần nữa, ngày sau thiếp cũng sẽ ngày ngày nhớ tới."

Dưới cầu tiếng nước cuốn hoa, rất ẩn chứa hương vị của nỗi sầu vạn dặm.

Gần đây người người đều đau khổ vì tình mà dứt khoát chuyển thế, ta tự hỏi mình có phải hay không cũng nên bắt kịp thời đại đi đầu thai.

"Vậy mà chung quy vẫn phải có ngày thiếp uống canh Mạnh Bà đi qua cây cầu này, đến lúc đó hai ta cũng trọn đời quên đi. Thiếu Khanh... Ai, Thiếu Khanh..."

Ta ngừng một chút, đang cân nhắc xem nói gì tiếp theo, bỗng dưng có người mạnh mẽ nhào tới từ phía sau, ôm chặt lấy ta: "Mị Nương, ta không đi đâu! Nàng xem, chẳng phải ta đã chạy lại từ đầu cầu bên kia sao? Ta đã thương lượng với Diêm Vương gia rồi, muốn cùng nàng làm phu thê ba đời! Ta vĩnh viễn sẽ ở cạnh nàng!"

Thiếu Khanh tuổi cũng không nhỏ, bình thường làm việc gì cũng lưu loát, nhưng đụng phải vấn đề tình cảm thì vạn năm vẫn cứ là đứa ngốc. Ta tiếp tục phối hợp than một tiếng, muốn nói vài câu thương tình để xoa dịu cảm giác, ai biết quay đầu lại thấy mắt hắn hồng thành mắt thỏ, còn ánh lên thủy quang. Ta phát hoảng, vỗ vỗ vai hắn: "Chàng... Chàng đừng có khóc."

Nói còn chưa dứt, không nói thì thôi vừa nói hắn đã hăng hái hẳn lên, nước mắt lớn như hạt đậu lăn dài xuống. Ta thực sự bị dọa rồi, nhìn khắp nơi, vội la lên: "Sao lại khóc, Thiếu Khanh, ngàn vạn lần đừng khóc ở đây, mọi người đang nhìn kia, về rồi chúng ta lại nói..."

Thiếu Khanh đôi mắt hồng hồng nhìn lên, dùng ánh mắt rất giống tiểu hài tử bị đánh mà ghi hận trong lòng nhìn Dương Vân, lau lau nước mắt nói với ta: "Nàng muốn hắn cũng được, hắn phải xếp sau ta, không cho nàng hưu ta."

"Chuyện này..." Ta có chút do dự nhìn qua Dương Vân. "Ngày sau chúng ta bàn tiếp."

"Nếu nàng không đồng ý, ta bây giờ qua cầu đầu thai!"

"Đừng đừng đừng, chúng ta có chuyện gì cứ từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói." Đúng là tính cách đại thiếu gia mà, nhưng bây giờ nhất định phải dùng chính sách dụ dỗ với hắn.

"Đồng ý với ta."

Thiếu Khanh bức người như thế vốn đã rất nước sôi lửa bỏng, ai biết Tất An cũng thêm dầu vào lửa: 

"Nương tử, chúng ta không quan tâm chức vị Dương vương cao tới đâu, cũng không quan tâm nàng thích hắn bao nhiêu, chúng ta đã ở âm phủ, phải làm theo quy củ âm phủ. Lễ đồng lao, động phòng hoa chúc, tất cả đều phải có thứ tự trước sau."

*Lễ đồng lao: trong đám cưới thời xưa, vợ chồng mới cưới cùng ăn một loại gia súc.

Hồ ly lẳng lơ tiếp tục bỏ dầu: "Dù nói thế nào, tiểu vương gia phải giữ lại. Nếu nương tử nhất định phải hưu ai mới vui, thì hưu Vô Thường gia đi, trong đầu y có tới một trăm tám mươi chỗ gấp, nói chuyện với y nhất định mệt tới giảm thọ."

Tạ Tất An lạnh nhạt nói: "Ma quỷ không có tuổi thọ, chỉ có kẻ không phải quỷ chuyển nhà tới ở rể chốn âm phủ mới sợ bị tổn thọ."

Mắt thấy hồ ly lẳng lơ sắp bùng nổ, Dương Vân mở miệng nói: "Mị Nương, chúng ta đều phụ Thiếu Khanh rất nhiều. Ta không để ý xếp sau hắn, chỉ cần nàng vui là tốt rồi."

Ngay cả hắn mà cũng nói vậy.

"Nhưng mà..." Nhưng mà ta chỉ muốn một người thôi, những người khác cho dù ta đối đãi bọn họ tốt cỡ nào, cũng không muốn duy trì quan hệ phu thê.

Mắt phượng của Tạ Tất An liếc ta, thấp giọng nói bên tai ta thế này: "Danh phận là giả, tình cảm mới là thật. Nương tử thích ai đáy lòng ắt rõ ràng, không thích sao, cứ xa lạ, lâu ngày người đó sẽ biết khó mà lui. Bây giờ việc quan trọng hơn hết là đưa tiểu vương gia về nghỉ ngơi."

Lời Tất An nghe thì cực kỳ thành ý, chẳng qua trên thực tế ấy à, người muốn nghỉ ngơi là y.

Sau khi dỗ được Thiếu Khanh về, hắn và Nhan Cơ lần lượt bị bệnh, bệnh trạng giống hệt năm đó khi cha ta ăn đồ ăn ta làm, bụng đau vô cùng, mặt trắng giật giật. Nhan công tử dùng ngón tay run rẩy chỉ ta, nói ta muốn độc chết hắn. Thiếu Khanh nghe xong dĩ nhiên vô cùng tức giận và bất bình, hiên ngang lẫm liệt uống canh ta nấu để chứng minh ta trong sạch, kết quả còn nhanh hơn cả hai người kia.

Cuối cùng, người duy nhất không có chuyện gì là ta và Dương Vân. Sau khi nghe tin tức, Hắc Vô Thường gọi một đống đại phu âm ty tới nhà xem bệnh, ta vốn muốn giúp nấu canh thuốc, vừa vào đã bị cự tuyệt thẳng thừng, đành phải ngồi chờ với Dương Vân trong phòng khách.

Từ nhỏ đã lập chí trở thành vợ tốt thông minh khéo tay, chuyện này đúng là đả kích trí mạng với ta. Ta chán nản nhìn Dương Vân: "Vì sao chỉ có chàng là không sao hết?"

Dương Vân cười nhẹ, cầm lấy ấm trà trên bàn: "Nhiều năm ăn đồ ăn phu nhân làm như vậy, dù là thạch tín cũng nên thành thói quen."

Nhất thời lòng ta đan xen bao cảm xúc, nhất thời không biết nên tiếp nhận mấy lời này như thế nào.

Lúc còn sống, tuy Dương Vân là võ tướng, nhưng tính tình ngày thường vẫn có chút thanh nhã bình tĩnh, cầm kỳ thi họa cũng tinh thông mọi thứ, còn thích phẩm trà. Hắn đè cổ tay áo xuống một bên, nghiêng ấm trà rót vào chén, ấn ký hình thoi màu tím nhạt giữa trán càng tôn lên khuôn mặt tú mỹ tinh xảo, tư thế nghiêng đầu cúi mặt và động tác đè cổ tay áo trông lại đặc biệt quen mắt, nhưng ta nghĩ thế nào cũng không nhớ đã thấy qua ở đâu.

Nửa canh giờ trôi qua, mấy đại phu đã pha xong thuốc, lần lượt rời đi. Ta đi vào phòng thăm Tất An, thấy sắc mặt y đã dịu lại, liền ân cần hỏi han vài câu rồi nhìn qua Nhan Cơ. Nhan Cơ ốm đau ở trên giường, đôi mắt quyến rũ nửa mở, bộ dạng nhìn thấy mà thương. Có điều kỳ lạ thật, Hắc Vô Thường không quan tâm huynh đệ của mình, mà lại hầu hạ chu đáo trong phòng Nhan Cơ.

"Lạnh quá." Môi Nhan Cơ trắng bệch, đẩy thuốc Phạm Vô Cứu đưa tới.

Phạm Vô Cứu chẳng nói chẳng rằng hâm nóng chén thuốc, một lần nữa đưa tới. Hắn khẽ uống một ngụm, dứt khoát đẩy ra, thiếu chút nữa là hất bát: "Nóng quá, ngươi muốn bỏng chết ta à!"

Phạm Vô Cứu lại rót một bát khác cho hắn, dùng quạt hương bồ quạt chén trà một lúc lâu, lấy ngón tay thử nhiệt độ chén mới đưa hắn. Giờ thì hắn môi cũng chả thèm đụng chén trà, tỏ vẻ mất hứng chui vào trong ổ chăn: "Ta bây giờ không muốn uống trà, ngươi đi đi."

Phạm Vô Cứu nhất mực không lên tiếng, đứng dậy đẩy cửa đi ra, nhìn thấy ta cũng chỉ gật gật đầu rồi xuống lâu. Ta đi tới bên giường Nhan Cơ, nhìn mái tóc dài màu ngân bạch lộ ra trên nền đệm chăn màu đen: "Hắc Vô Thường bị huynh câu hồn rồi, vì sao còn đối xử với người ta như vậy?"

"Tên đó là âm soái câu hồn, làm sao có thể bị ta câu hồn." Nhan Cơ lộ ra ánh mắt khinh thường. "Hắn là cam tầm tình nguyện nghe lời ta đấy."

"Thật hay giả đây? Vì sao?"

"Vì bản thiếu gia thần thông quảng đại. Bản thiếu gia muốn nghỉ ngơi." Đầu Nhan Cơ lại một lần nữa chui vào trong chăn.

Vốn chỉ là muốn xem thử, ta cũng không tính toán nhiều, dứt khoát đi sang thăm Thiếu Khanh. Nhưng chân còn chưa chạm cửa thì Nhan Cơ đã gọi lại: "Nương tử, ngày mai ta muốn tới dương gian một chuyến, nàng theo giúp ta đi."

"Tự đi đi. Ta bận lắm."

Sáng sớm hôm sau, ta chỉnh chu trang phục chuẩn bị đi tuần tra, ai ngờ lại thấy ba vị phu quân đều ở phòng khách. Thiếu Khanh và Tất An đều có chút suy yếu, ngồi trên ghế tựa không nói nhiều lắm. Nhan Cơ quả nhiên là yêu thú, năng lực phục hồi nhanh gấp mấy lần người bình thường, tinh thần phấn chấn đang chuẩn bị ra ngoài. Ngoài họ và một ít nha hoàn còn có mấy vị quan to quý nhân ăn mặc xa hoa đến bái phỏng. Sau khi nghe họ hỏi an ân cần một loạt, đại khái đều là khách của Tất An, trong đó có hai người đặc biệt từ đô thành khác đi tới.

Không ngờ đấy, Tất An làm người xảo quyệt cay độc như thế, nhân duyên lại không tệ chút nào.

Trong đó có một vị huyện lệnh, lúc này đang nói: "Bệnh nặng của Vô Thường gia rốt cuộc là do đâu?"

Tất An hời hợt nói: "Ăn một vài thứ không có chừng mực, đơn thuần là ngoài ý muốn."

Huyện lệnh cười nói: "Hiếm khi thấy Vô Thường gia thương nhà yêu vợ đi ra ngoài tới tiệm cơm, đây mới là ngoài ý muốn."

"Không phải, ta ăn ở nhà."

"Điều này sao có thể? Vô Thường phu nhân và Vô Thường gia trăm năm ân ái, tài nấu nướng của nàng cũng nổi tiếng xa gần, sao có thể ngộ độc ngài?"

Hắn vừa dứt lời, mấy vị quý nhân khác đồng loạt nhìn về phía ta, vội vàng vẫy tay với hắn, ra hiệu là đừng nói tiếp nữa. Tên này tuy rằng chẳng hiểu tại sao, nhưng phản ứng cũng khá nhanh chóng, lập tức nhìn sang phía ta: : "Vị cô nương này là... ?"

"Đề đốc Quỷ Môn quan tân nhiệm, Đông Phương Mị, cũng là phu nhân hiện tại của Vô Thường gia."

Tròng mắt huyện lệnh đảo một cái: "Thì ra là thế, thì ra là thế. Hạ quan vừa rồi hiểu nhầm, xin đề đốc thứ lỗi."

Ta cười, khoát tay: "Không có, bằng hữu của Tất An thì là bằng hữu của ta, không cần khách khí như thế."

Một vị quan viên khác ở U Đô vội vàng hòa giải: "Đông Phương đề đốc và Vô Thường gia tân hôn vui vẻ, xem ra tình cảm đúng là hòa hợp. Đúng rồi, hai vị này cũng là phu quân của Đông Phương đại nhân." Gã chỉ Thiếu Khanh và Nhan Cơ, ý tứ trong lời nói hẳn là cái nhà này nhất thê đa phu đấy, ngươi ngàn vạn lần đừng nói lung tung nữa.

Xem ra vị huyện lệnh này đến từ một nơi hẻo lảnh truyền thống, chưa từng nghe qua mấy chuyện hoang đường ở U Đô, trợn tròn mắt nói: "Ngay cả Vô Thường gia cũng... Này này, đề đốc đại nhân ngài chịu nổi sao? Các ngài bình thường hành sự thế nào vậy? Luân phiên sao?

Lời này hỏi rất hay, rất trực tiếp, mắt mấy khách nhân khác đều hóa thành đao, hận không thể lập tức chém chết hắn. Thiếu Khanh lại bất ngờ ném ra một câu: "Ta cũng hi vọng luân phiên lắm, nhưng phu nhân thì hoặc là một mình, hoặc là cùng cả ba chúng ta."

Lần này thì không chỉ có huyện lệnh, tất cả khách nhân đều trợn mắt há mồm.

Huyện lệnh ngạc nhiên: "Từ đó tới nay... đều là cùng cả ba?"

Ta hắng giọng, có chút xấu hổ. "Đương nhiên không phải."

"Sao lại không phải?"Oán hận của Thiếu Khanh đúng là chất chứa sâu lắm rồi, không chịu tha cho ta. "Nàng nói xem, có khi nào nàng ở một mình với ta?"

Ngoại trừ Thiếu Khanh, trên mặt mọi người đều mang vẻ không thể tin được. Nhan Cơ thì càng phấn khởi, đôi mắt quyến rũ nhìn ta: "Cũng không phải, ngày hôm qua chúng ta ngã bệnh, nàng luân phiên tới. Thăm Vô Thường gia trước, rồi thăm ta, cuối cùng đi tới chỗ Tiểu vương gia, ở với mỗi người nửa canh giờ, không thừa không thiếu."

Huyện lệnh cả kinh: "Vô Thường gia, đây là sự thật?"

Tất An liếc ta một cái, nói: "Nội nhân luôn chú ý công bằng."

Tất cả khách nhân đồng loạt rớt cằm.

"Thật đúng là cân quắc bất nhượng tu mi (phận gái mà không thua đấng mày râu)! Đông Phương đề đốc đúng là nữ tử giỏi giang!"

"Cái gọi là Đông Phương thiên ky, quả nhiên là như thế?"

"Vì sao nghĩ tới bốn người luân phiên mà hạ quan lại rung động? Đề đốc quả nhiên là nữ trung hào kiệt, tại hạ bội phục bội phục!"

Thiếu Khanh mang vẻ mặt mờ mịt nhìn ta.

Cục diện đã đáng buồn như thế, ta cũng không định biện bạch gì nữa...

Vốn tưởng đây là tình trạng tệ nhất rồi, không ngờ nha hoàn bên cạnh lại cười khanh khách nói: "Tiểu thư nhà chúng tôi còn muốn Dương vương làm vị phu quân thứ tư, đến lúc đó là được năm người rồi."

Một nha hoàn khác nói: "Tiểu thư, chúng tôi thấy Hoa công tử cũng rất thích người, nên thu Hoa công tử thế nào đây?"

Đối mặt với ánh mắt kính nể từ cả bốn phía, ta cảm thấy nếu lúc này mà phá đám thì đúng là làm mọi người mất hứng, vì thế dứt khoát phối hợp vuốt cằm: "Mỹ nhân U Đô mà cũng được thu vào hậu cung, đây là diễm phúc thế nào chứ!"

"Đúng vậy, Đông Phương cô nương, tôi cũng cảm thấy công tử nhà tôi thích người lắm, người cũng nên cân nhắc đi."

Nghe giọng nói này, trong lòng ta bỗng nảy lên dự cảm xấu. Quay lại, thấy thư đồng bốn mắt của Hoa Tử Tiêu đang ở giữa đám nha hoàn.

"Ý... Ý Sinh, sao ngươi lại ở chỗ này?"

"Đông Phương tiểu thư đi mua vòng tay với công tử nhà tôi lại quên lấy về, hôm nay công tử cố ý sai tôi tới đưa."

Thiếu Khanh mắt biến đao chém qua, ta lau mồ hôi lạnh trên trán, nhắm mắt nói: "Ra là thế, vậy nhờ ngươi báo lại lòng biết ơn của ta với Hoa công tử."

Ý Sinh cười nói: "Muốn cảm ơn thì trực tiếp xuống lầu mà nói, bây giờ công tử nhà tôi đang ngồi uống trà ở tiệm ăn đối diện.

"Hôm nay ta phải theo đại phu quân của ta ra ngoài, thật là tiếc, ngày khác nhất định tự mình tới cửa cảm tạ." Ta lôi tay Nhan Cơ, chạy như điên như gió xoáy ra khỏi nhà.
...

Nhan Cơ này làm người không thể chấp nhận được.

Ta đi dương gian với hắn, suốt dọc đường hắn không chỉ vui sướng khi thấy ta gặp họa, đến nơi rồi thì, ta còn chưa nói hắn ngang nhiên bắt cá hai tay trước mặt ta, hắn còn dám nói ta không cần ở cạnh làm hỏng chuyện tốt của hắn.

Không sai, mục đích đến dương gian của tên hồ ly lẳng lơ này chính là thư sinh bị ngất được hắn cho ăn chân gà gặp được ở kinh thành lần trước. Thư sinh này thì ra không phải là kẻ nghèo hèn bị bỏ đói, mà là công tử của Thẩm gia giàu có nơi Lạc Dương, lên kinh ứng thí còn dẫn theo một thư đồng. Ai ngờ thư đồng kia cấu kết với thổ phỉ, nửa đường cướp sạch gã, thiếu chút nữa còn lấy mạng gã luôn. Nay mà Thẩm công tử phản ứng nhanh nhẹn, bị cướp xong thì giả điên, lăn một vòng vào phân trâu, thối đến mức cả thổ phỉ cũng lười ra tay giết gã, chỉ lấy bạc rồi chạy mất.

Nếu như nói lần trước Nhan Cơ có hảo cảm với tên tiểu bạch kiểm này, lần này chính là thiên lôi gặp địa hỏa, hoàn toàn rơi vào. Mà Thẩm công tử kia, nhìn da mặt trắng như ngọc phấn kia thì ta biết ngay có gì đó không ổn, quả nhiên hai người ngồi trong quán rượu chốc lát, huynh một câu ta mọt câu nói qua nói lại, xác định song phương đều là đồng đạo. nhìn nhau cười không ngừng được, nơi này liền không còn chuyện của ta.

"Muội muội, bạc này muội cầm trước đi, đi ra ngoài mua chút thịt gà chưng mà muội thích nhất ăn đi."

Nhan Cơ cải trang tóc đen, tẩy đi khí tức lẳng lơ mọi ngày, ôn nhu săn sóc, quân tử phong độ đặt bạc vào tay ta, sai ta đi mua thịt gà chưng hắn thích ăn nhất.

"Nhan công tử, lệnh muội lớn lên thực sự có mấy phần giống huynh, đều là nhân trung long phượng, là nhân tài kiệt xuất."

Trước khi rời khỏi quán rượu, đó là câu cuối cùng ta nghe thấy.

Tới lúc chạng vạng hôm đó, ta buồn chán lắm rồi, vòng trở lại quán rượu phát hiện hai người kia đã không còn ở đó nữa, hỏi tiểu nhị mới biết là đi tới khách điếm đối diện.

Ta tìm hiểu cặn kẽ, tìm thấy Nhan Cơ. Thấy hắn mũ áo chỉnh tề ra mở cửa, ta còn tưởng hồ ly lẳng lơ ở một mình, nào ngờ có tiếng Thẩm công tử truyền ra từ trong giường, giọng nói có chút suy yếu: 

"Nhan lang, người nào tới vậy?"

Ta sợ tới rùng mình.

Chỉ thấy mỗi đầu Thẩm công tử ở đầu giường, ta vốn nghĩ tên hồ ly lẳng lơ này có thể nhẫn nại lắm, ai ngờ trong một buổi chiều mà thế như chẻ tre, từ Nhan công tử biến thành Nhan lang.

"Là muội muội ta, đưa gà chưng tới." Nhan Cơ nhìn ta, mắt tràn ngập sát khí, giọng nói lại mềm mại ôn nhu như ngọc. "Muội muội, đi ra ngoài ăn trước đi, ta và Thẩm công tử không đói."

Ta bị bắt ăn gà chưng, ăn đến tận tối.

Nhan Cơ tinh lực như rồng dũng mãnh như hổ, chắc phải bận tới sáng mai. Ta cũng không đi tới khách điếm gọi hắn, trực tiếp đi thẳng về âm phủ nghỉ ngơi. Nhưng vừa đi tới Cửu Hoa Môn trước hoàng cung, lại thấy một bóng dáng quen thuộc.

—— đúng là Dương Vân.

Hắn ẩn mình tiến vào hoàng cung, đi như bay. Ta chạy chậm lén lút theo sau suốt một đường, nhìn phương hướng hắn đi tới, càng lúc càng thấy bất an.

Cho tới khi hắn đứng trước cửa cung một vị quý phi, tâm ta hoàn toàn chìm xuống.

Từ cửa sổ có thể thấy Lãnh Dung trước gương sửa soạn trang điểm, dường như đang đợi hoàng thượng lâm hạnh. Dương Vân đứng ở bên cửa sổ, rõ ràng có thể tiến vào, nhưng hắn không đi tới bước nào, chỉ lẳng lặng nhìn bóng lưng nữ tử bên trong, đáy mắt đen và sâu vô cùng.

Hắn không nhúc nhích, đứng nhìn rất lâu, cho tới khi thái giám hô lớn hoàng thượng giá lâm, Lãnh Dung mới bình thản đứng lên, nhìn ngôi cửu ngũ đứng ở cửa.

Hoàng thượng còn chưa đi tới trước mặt Lãnh Dung, Dương Vân đã nắm chặt bàn tay thành nắm đấm, nhắm mắt xoay người lại.

Sau đó hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ta đứng ở phía sau.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét