Thứ Hai, 27 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Tam Chiết - Nhất

Mình hỏi tí nhé, 24 điểm tiếng anh hệ số 1 và 34 điểm tiếng anh hệ số 2 có đủ đỗ Kinh Tế Quốc Dân khoa Kinh Tế Quốc Tế và Tiếng Anh Thương mại không nhỉ? 






Bỏ bàn tay đang bắt mạch trên cổ tay Thẩm Bạch Duật ra, một trong tam đại thần y của giang hồ, kinh thành đệ nhất thánh thủ 'Diêm La Sống' Lâm Thái Thiện vuốt râu dài, sắc mặt chuyển biến lúc xấu lúc tốt, đấu tranh tư tưởng.

Thẩm Bạch Duật thấy ông ta trầm tư tới mặt trời sắp hạ, không thể làm gì khác hơn ngoài cười khổ nói: "Ta biết bệnh ta khó trị tận gốc, chỉ muốn mấy phương thuốc giảm đau, thần y có lời gì xin nói rõ."

Lâm Thái Thiện lúc này mới nhớ ra là có người ngoài, không ngừng lắc đâu nói: "Khó đây, khó đây, khó đây!"

Câu trả lời mù mờ rút cạn hết kiên nhẫn của Ôn Tích Hoa, sắc mặt hắn còn khó coi hơn cả Lâm Thái Thiện và Thẩm Bạch Duật cộng lại, thẳng thừng nói: "Khó ở chỗ nào?"

Lâm Thái Thiện than thở: "Thẩm công tử nhiều năm dùng thập hoa cửu diệp quả và cưu vĩ xích hương thảo, lại có hạc đỉnh hồng làm thuốc, bên trong lục phủ ngũ tảng đều là độc tố, kinh mạch cũng vì thế mà vô cùng rối loạn. Nếu không phải nội công tâm pháp khéo luyện, từ lâu đã tử vong do độc, nhưng tính mạng cũng như con thuyền cô độc khi biển tức giận, chỉ dựa vào tâm chí kiên cường cũng không giữ được. Thuốc giảm đau có ngay thôi, đừng nói một thang, mười thang trăm thang cũng được, chỉ là nếu có một loại dùng không ổn, sẽ dẫn tới độc phát. Vốn Thẩm công tử bỏ đi nội lực, chỉ cần tĩnh tâm dưỡng khí, dù không thể trị tận gốc, cũng đủ để sống lâu. Ai biết lại động thủ với người, mạch đập rối loạn, lúc nào cũng có thể bị độc khí công tâm. Ai, người trẻ tuổi chỉ biết tranh đấu tàn nhẫn, không biết suy nghĩ nặng nhẹ gì cả --- khó quá đi!"

Dứt lời, Lâm thần y vang vẻ mặt hận sắt không thể thành thép, ông ta vốn xuất thân triều dã, nói năng đúng là có tác phong quan liêu. Ôn Tích Hoa càng nghe thì lòng càng chùng xuống, hắn nhìn Thẩm Bạch Duật, chỉ thấy người kia mỉm cười nhìn mình. Đang ngạc nhiên, đã thấy Thẩm Bạch Duật đứng lên chắp tay với Lâm Thái Thiện: "Đa tạ thần y chỉ điểm, đã như vậy, chúng ta xin cáo lui."

Lâm Thái Thiện ngạc nhiên nói: "Không được! Ta cho ngươi hai thang thuốc bổ, ngươi bây giờ tốt nhất là về nhà tĩnh dưỡng, nếu không..."

"Ta bây giờ ngay lập tức về nhà tĩnh dưỡng cũng chờ chết, có phải nên chết nhanh hơn?" Đôi mắt Thẩm Bạch Duật giống như hồ băng, không chút gợn sóng, sắc mặt hòa hoãn, giọng điệu thản nhiên: "Đa tạ thần y chỉ giáo, ta nhất định ngày ngày dâng hương, nhất mực nghe theo."

Y nói xong liền quay đầu đi, chẳng buồn nhìn Lâm Thái Thiện phía sau đã hít một hơi khí lạnh, tức giận tới nỗi hoa bạc sắp dựng thẳng.

Ôn Tích Hoa chạy hai ba bước bắt kịp, nắm lấy cổ tay phải Thẩm Bạch Duật, một cỗ chân khí xuất ra, thăm dò thấy kinh mạch không có dị trạng. Hắn biết Thẩm Bạch Duật vừa nổi giận, sau khi không chút lúng túng thu tay về, cau mày nói: "Ngươi còn không nghĩ xem thân thể mình như thế nào, muốn đi thì đi, cần phí công dài dòng với ông ta làm gì."

Băng hàn trong mắt Thẩm Bạch Duật chậm rãi tan đi, hừ lạnh một tiếng, mím chặt môi, không nói nữa.

Ôn Tích Hoa chỉ đành lắc đầu cười khổ, nói: "Quen biết ngươi lâu như thế, chưa thấy ngươi giận qua vài lần, bản lĩnh của Lâm thần y này tốt thật, bản lĩnh kết thù kết oán quả là bậc nhất." Nghe hắn nói thật thú vị, biểu tình Thẩm Bạch Duật bình thường lại, Ôn Tích Hoa nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng nhiên nói: "Ta biết ngươi không thích ông ta nói ngươi không biết nặng nhẹ --- lời này có gì đặc biệt?"

Hai người nhìn nhau chốc lát, Thẩm Bạch Duật dời mắt đi, y vừa muốn thở dài, vừa như có gì muốn nói, qua một hồi dằng dặc mới lên tiếng: "Năm ta mười ba tuổi, vì một lời không hợp mà đánh nhau với một đám hài tử nông gia dưới chân núi. Bọn họ khinh ta nhỏ tuổi, mấy người cùng nhau đánh, họ không biết võ công, ta đương nhiên không dùng công phu, bị đánh tơi bời. Sau khi về nhà, Thẩm... lão gia tử không cho trị thương, không cho ăn, bắt ta quỳ ở từ đường một đêm, lúc đó ông ta nói với ta -- 'Ngươi sao có thể không biết nặng nhẹ, ngươi là ai, bọn họ là ai, cân nhắc cho kĩ'. "

Khi y nói lời này, học một ra mười, không chỉ giống với Thẩm Sở Mộ, quả nhiên mang theo thần thái của Lâm Thái Thiện, bên trong có bao tự giễu và phẫn uất.

Ôn Tích Hoa nhíu mày, dường như có điều cảm khái, rồi lại đoán không ra sự thật.

Nếu lúc này Quân Dịch Phi ở đây, lập tức sẽ hiểu rõ --- mười ba tuổi, lần đầu tiên Thẩm Bạch Duật biết dưỡng phụ không phải sinh phụ, lại còn là kẻ thù giết cha năm đó. Cũng năm đó y lập ra chí hướng, tình nguyện uống kịch độc, chịu nỗi khổ mất đi công lực ăn vào trong tâm, cũng chỉ vì báo thù.

Thẩm Bạch Duật cũng không giải thích, ngẩng đầu nhìn mây trắng trôi trên trời.

Khi đó, y cái gì cũng không biết, chỉ vì vinh quang của thiếu trang chủ Vấn Kiếm sơn trang và chủ nhân tương lai của Ngô Câu, mỗi ngày tự học luyện kiếm tuy rằng khổ cực, nhưng tràn đầy niềm vui ngây thơ chất phác. Minh Nguyệt chỉ mới sáu tuổi, mỗi ngày bì bõm nha nha theo sau, đưa cánh tay nhỏ bé mập mạp đòi y bế.

Sau đó một ngày, mọi thứ đều thay đổi.

Một đêm kẻ chốn giang hồ già đi bao nhiêu.

Mà y còn chưa bước chân vào giang hồ, đã mang tâm kế thâm trầm không phù hợp với tuổi đời còn rất trẻ, ôm rất nhiều chuyện không thể chia sẻ với người. Dây dưa tới bây giờ, bình an không thấy tới.

Nắm mắt lại, ném hồi ức bất chợt ra sau đầu, Thẩm Bạch Duật khẽ cười nói: "Ôn Tích Hoa, ta biết ngươi đã lâu, lại chưa hề thấy ngươi nổi giận. Nể tình bằng hữu, ngươi có phương pháp tu thân dưỡng tính gì thì dạy ta một chút."

Ôn Tích Hoa cười rộ lên, nói: "Ngươi luyện nội công huyền môn, nói tu thân dưỡng tính, thế nào chẳng hơn ta?... Không phải chứ, chẳng lẽ là chưa bao giờ thấy ta ra tay, tích tụ trong lòng?"

Nói lái đã không cao minh, đến hai câu sau lại biến thành mấy phần trêu người. Ai ngờ Thẩm Bạch Duật chỉ bình thản nhìn hắn một cái, dường như không có phản ứng gì, chỉ lắc đầu: "Có lẽ... có lẽ ta có gì rất muốn nói với ngươi, nhưng không biết mở miệng thế nào."

Dứt lời, nét mê mang hiếm thấy thoáng qua trên khuôn mặt lúc nào cũng trấn tĩnh, dường như đoán không nổi bản thân mình tột cùng muốn nói gì, lại như đang khiếp sợ điều mình muốn nói. Khuôn mặt lạnh lùng thanh tú đã thấy hơn mười năm, Ôn Tích Hoa đã quá quen rồi, nhưng biểu tình lúng túng này thì hắn chưa từng thấy qua, thậm chí chưa bao giờ nghĩ tới.

Trong nháy mắt, đáy lòng Ôn Tích Hoa bỗng trở nên mềm mại vô cùng, mang theo chút ôn tồn khó nói. Hắn tới gần Thẩm Bạch Duật, giọng ôn nhu: "Tiểu Bạch, chớ miễn cưỡng, vẫn còn thời gian. Ta sẽ đợi tới một ngày ngươi muốn nói."

Thẩm Bạch Duật mỉm cười, nói: "Ôn công tử, ta và ngươi không giống nhau. Ngươi cũng biết, ta từ xưa tới nay thiếu nhất ---"

"Ôn công tử! Cuối cùng cũng tìm được huynh!"

Một tiếng thét kinh ngạc cắt lời Thẩm Bạch Duật, hai người nhìn theo tiếng kêu, thấy một nữ hài tử nho nhỏ đứng ven đường, tuổi khoảng mười hai mười ba, dáng dấp hoạt bát dễ mến, cười hì hì vẫy tay với họ.

Ôn Tích Hoa cau mày, biểu tình nghiêm trọng vô cùng, nhưng lúc chào đón nữ tử kia thì vẻ mặt thay đổi, vô cùng hòa hoãn hỏi: "Cửu Nhi, cô nương nhà muội tìm ta có việc?"

Cô bé tên Cửu Nhi vỗ ngực nói: "Ôn công tử còn nhớ tôi à! Cô nương nhà tôi mấy ngày nay đều phái người tìm huynh, vội muốn chết, vậy mà hôm nay lại để tôi gặp. Người nói nếu nhìn thấy huynh, phải lập tức dẫn huynh đi gặp người."

Lòng than nhẹ một tiếng, Ôn Tích Hoa quay đầu cười khổ với Thẩm Bạch Duật: "Ta trời sinh số mệnh lao lực, ta không tìm phiền phức, phiền phức lại tới tìm ta, hành trình tới Vấn Kiếm sơn trang chỉ e phải lùi lại."

Nét mặt Thẩm Bạch Duật chẳng mảy may thay đổi, gật đầu nói: "Ngươi đã theo ta một đoạn, ta cũng nên theo ngươi một đoạn, được chứ? Dù sao chúng ta cũng còn thời gian, đi thôi."

Sảnh lớn của đổ phường luôn là nơi chỉ nhận bạc, vừa tới cửa đã nghe tiếng xúc xắc đổ leng keng, tiếng bài xào đi xào lại, dân cờ bạc hưng phấn tới đỏ mắt lên, căn bản không rảnh chú ý xung quanh ai là ai, ai đi ai vào. Ôn Tích Hoa quen đường, vừa tới tiền thính là bảo Cửu Nhi đi, còn mình dẫn Thẩm Bạch Duật theo cửa nhỏ phòng chữ thiên đi lên lầu.

Tô Thải Y vốn là một nữ tử rất đẹp, rất chú ý phong thái. Thái độ hôm nay lại vô cùng khác thường, không trang điểm, không thoa phấn vẽ mày, không nói một lời ngồi một chỗ, mang vẻ đẹp thanh tao mà tiều tụy khiến người khác tiếng thương. Thấy Ôn Tích Hoa tới, ánh mắt nàng ban đầu hơi sáng lên một chút, rất nhanh lại vô cớ mà ảm đạm cúi đầu.

Ôn Tích Hoa tới gần hai bước, mở miệng: "Tiểu Phương xảy ra chuyện?"

Thấy Tô Thải Y kinh ngạc ngẩng đầu, lòng hắn trầm xuống, nhưng biểu tình không động chút nào. Ngồi xuống chiếc ghế đối diện Tô Thải Y, Ôn Tích Hoa ôn nhu nói: "Thải Y, bây giờ đừng phí thời gian, nàng kể ta những chuyện xảy ra sau khi ta đi cho ta nghe, đừng quên gì cả."

Có thể nói, mấy ngày nay Tô Thải Y trong lòng đại loạn, chịu bao dày vò, nghe được thanh âm bình tĩnh của Ôn Tích Hoa, tâm cuối cùng buông lỏng, từng giọt từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má trắng nõn. Ôn Tích Hoa cũng không giục nàng nói, hắn biết Tô Thải Y là một nữ nhân có chủ kiến, minh mẫn thông tuệ, chỉ cần đợi tâm tình tĩnh lại, đương nhiên có thể rõ ràng kể lại sự tình.

Khẽ lau đi nước mặt, Tô Thải Y nhắm mắt lại, lúc mở ra đôi mắt đã trở nên tĩnh lặng. Nàng liếc Thẩm Bạch Duật đầy dò hỏi, thấy Ôn Tích Hoa gật đầu, nghi hoặc trong mắt ngày càng sâu, nhưng không có hỏi nhiều, chỉ từ tốn nói: "Sự tình phải nói từ ba ngày sau khi huynh rời đi, ngày đó Tiểu Phương..." Nàng khổ sở cắn môi dưới, cuối cùng vẫn nói tiếp. "Tiểu Phương nói Chấn Viễn tiêu cục tìm huynh hỗ trợ, thấy huynh chưa thể về ngay, bên kia lại giục gấp, Tiểu Phương mới thay huynh đi. Qua hai ngày, có người của Chấn Viễn tiêu cục đem thư từ Lạc Dương tới, nói bọn họ chẳng những không gặp Tiểu Phương, trước đó cũng không phái người tới. Ta biết có chuyện không ổn, vội dùng bồ cầu đưa tin tới Lạc Dương thăm dò, cũng phái người đi tìm huynh."

Tô Thải Y lại nói: "Bên Lạc Dương không có lấy một chút tin tức, người của Chấn Viễn tiêu cục đi trước, để lại phong thư này."

Nàng lấy thư từ trong tay áo, đưa qua bàn. Ôn Tích Hoa nhìn chữ trên phong thư, chân mày cau lại, không với tới lấy, nói: "Nàng có gặp qua người tới tìm Tiểu Phương không?"

Mặt Tô Thải Y cứng đờ, đảnh phải nói: "Vốn Tiểu Phương bị ta đuổi ra từ tiểu lâu, sau đó mấy canh giờ, huynh ấy trở lại dặn ta vài tiếng, nói huynh nếu về Lạc Dương phải đi tìm huynh ấy. Thủ hạ của ta chỉ nói nhiều thấy Tiểu Phương mà một nam nhân mặt vuông mày rậm nói mấy câu tại cửa, nếu hình dung, hình như là phó tiêu đầu của Chấn Viễn tiêu cục Khưu Lãnh Sam, cũng không có gì đặc thù. Lần thứ hai, người tới là Khưu Lãnh Sam và tổng tiêu đầu Ninh Uyên."

Có vẻ như Tô Thải Y đã đầu tra mọi đầu mối rồi, Ôn Tích Hoa trầm ngâm suy nghĩ, lấy thư, gật đầu nói: "Ta đã biết."

Hắn đứng dậy nháy mắt với Thẩm Bạch Duật, lại quay đầu nhìn Tô Thải Y vẫn còn hoang mang lo sợ, thầm than một tiếng, rốt cuộc nhịn không được cúi người đỡ lấy tay của Tô Thải Y, quát khẽ. "Thải Y!" Tô Thải Y giật mình, ngẩng đầu nhìn hắn, Ôn Tích Hoa mỉm cười ung dung, nói: "Ngày hai mươi, đông sông Vị Thủy, nàng nhất định phải tới cổ vũ Tiểu Phương."

Mắt Tô Thải Y sáng lên, tính Ôn Tích Hoa dù phong lưu bỡn cợt, làm mất lòng tin cũng nhiều, nhưng chỉ cần nói thôi, thì không gì không làm được. Cố sức gật đầu, tận cho tới lúc này, sắc mặt nàng mới thực sự an tâm.

Ra khỏi Thính Vũ Tạ, Ôn Tích Hoa đột nhiên mỉm cười, quay đầu nói: "Một chữ tình, dây dưa tới bao giờ. Trước đây lúc quen Tô Thải Y, nàng vừa hung dữ vừa cay độc, căn bản không để người vào mắt, bây giờ lại ngoan ngoãn dễ dỗ như vậy, ngươi nói xem có vui không?"

Thẩm Bạch Duật nhìn hắn, thấy vô cùng kỳ quái, hỏi: "Bằng hữu không thấy bóng, vì sao ta lại thấy ngươi trái lại rất cao hứng?"

Ôn Tích Hoa cười khổ nói: "Ta đang tìm vui trong khổ. Ai, lão thiên không cho ta nghĩ nhiều, một chuyện đã đủ phiền phức, huống chi hai chuyện, lại huống chi ba chuyện."

Thẩm Bạch Duật cau mày nói; 'Ngươi nói hai chuyện phiền phức thì ta biết, một là Phương Quân Trinh không rõ tung tích, nếu có liên quan tới Chấn Viễn tiêu cục, tức là liên quan tới ám phiêu bị cướp kia. Chuyện thứ ba là gì?"

Ôn Tích Hoa lấy lá thư trong ngực ra, trong tay nhoáng lên một cái, tiện tay vứt xuống dòng sông vây quanh thành. Hắn đứng ở bờ sông, nhìn giấy hoa tiên màu trắng ngâm trong nước thoáng chốc tan đi mực tàu, rất nhanh bị dòng nước cuốn đi. Sau đó quay đầu cười nói: "Chuyện phiền phức thứ ba, là phiền phức lớn nhất."

Đã cuối thu, bầu trời một màu xanh trong vắt, gió dịu từ từ.

Thẩm Bạch Duật nhìn nụ cười của Ôn Tích Hoa, sắc bén thâm trầm, lần đầu tiên nghĩ, mình hiểu người này, có lẽ không nhiều như mình vẫn nghĩ.

"Đi Lạc Dương?"

"Không sai. Ba phiền phức của ta, hai ở Lạc Dương, cái còn lại cũng có quan hệ với Lạc Dương."

Thẩm Bạch Duật nói: "Ngươi nói có quan hệ với Lạc Dương, có phải là bởi có người mượn danh hào của Chấn Viễn tiêu cục dụ Phương Quân Trinh?"

Ôn Tích Họa khẽ lắc đầu, nói: "Không. Cái tròng này, vốn là để đối phó ta. Tiểu Phương ở lại chỗ này, bởi vì hơn nửa tháng trước được người khác nhờ đưa gì đó cho ta. Chúng ta hẹn gặp lại ở Thính Vũ Tạ, kết quả trên đường ta đụng phải chuyện ngươi rời đi."

Thẩm Bạch Duật nói: "Sở dĩ Phương Quân Trinh gặp chuyện không may, là có người hy vọng đồ kia không vào tay ngươi. Vật đó là gì?"

Cười sâu xa, Ôn Tích Hoa nói: "Là một tờ giấy, một tờ giấy Tuyên Thành trống màu xanh."

Ánh mắt Thẩm Bạch Duật khẽ động, cười nói: "Đúng vậy, nếu là giấy của Thanh Y Lâu, xuất thủ nhất định là Thanh Y Lâu. Đáng tiếc việc này nói thẳng ra quá đơn giản, muốn từ chỗ này đi tìm người của Thanh Y Lâu?"



Ôn Tích Hoa cũng cười, nói: "Nói thẳng thừng đơn giản hơn --- lúc gặp chuyện không may, Tiểu Phương chưa chết."

Lúc gặp chuyện không may, hay lúc Phương Quân Trinh bị lừa đi, nếu vậy, nhất định là còn sống. Ôn Tích Hoa, lại nói lời vô ích? Thẩm Bạch Duật vỗ tay cười ha hả: "Không sai. Nếu vì thứ gì đó, có thể đoạt có thể cướp; nếu vì diệt khẩu, có thể giết có thể phế; thế nhưng phiền phức gạt người rời đi, không phải vì Phương Quân Trinh biết cái gì, mà bọn họ sợ người khác nhờ vậy mà biết cái gì. Nếu thế, căn bản không cần đi tìm Thanh Y Lâu, bọn họ sẽ tự tới cửa."

Ôn Tích Hoa cười hì hì, nói: "Tiểu Bạch, quả nhiên nói chuyện với ngươi mất ít sức. Ngẫm lại, từ sau khi lễ mừng năm mới rời hoàng cung ấy, ta hình như chưa từng cùng ngươi nói chuyện thế này."

Thẩm Bạch Duật mặt không đổi sắc nói: "Ôn công tử, hình như ngươi không nhớ rõ chúng ta là khâm phạm triều đình, đang bị phát lệnh truy nã khắp nơi, nói chuyện như thế trên đường cái là muốn tìm người tống chúng ta vào quan phủ?"

Ôn Tích Hoa nhịn không được cười to, nói: "Ta thực sự đã quên, vậy mà ngươi còn nhớ rõ. Lệnh truy nã kia còn không?"

Thẩm Bạch Duật hừ lạnh một tiếng. Rõ ràng muốn nổi giận, rốt cuộc cũng buồn cười, cười nói: "Vẫn còn. Tháng trước ta lật xem hồ sơ cũ của Hình bộ, đứng thứ ba."

"Ai..." Ôn Tích Hoa thở dài, vô cùng phiền muộn: "Hai chúng ta mà chỉ giá trị một nghìn lượng, còn thấp hơn là giết tên sơn tặc, vị hoàng đế này đúng keo kiệt."

Cảnh giác nhìn hắn, Thẩm Bạch Duật chậm rãi nói: "Đứng nói với ta là ngươi còn muốn đi."

Nghe vậy, Ôn Tích Hoa tặng y nụ cười chỉ ngươi hiểu lòng ta, thấy Thẩm Bạch Duật mồ hôi lạnh đầy người. Đang định mở miệng, Ôn Tích Hoa đã nắm lấy vai y, nói: "Người hiểu ta chỉ có Tiểu Bạch. Lần trước chúng ta chẳng làm gì, quay về còn bị truy nã, hay là lần này..."

Cau mày, Thẩm Bạch Duật hất tay hắn ra, tránh càng xa càng tốt, bước nhanh hơn, nói: "Lần trước ngươi cũng nói chỉ nhìn qua, sau lại nhịn không được tới ngự hoa viên uống rượu ngắm trăng, kinh động thị vệ trong cung, bị người đuổi giết trăm dặm, đến cổng thành thì nổi danh. Ôn công tử, bây giờ võ công ta đã phế, không chịu nổi hành hạ của ngươi, xin mời đi tìm người khác."

Ôn Tích Hoa chưa từ bỏ ý định, cười hì hì kéo y đi chậm lại, nói: "Tiểu Bạch, không nên để ý, không phải ta đã mời ngươi uống rượu bồi tội sao."

Thở dài, Thẩm Bạch Duật xoa thái dương, nói: "Đúng vậy, ngươi uống say thì bắt đầu hát, ngày hôm sau chim muông trăm dặm xung quanh tuyệt tích, xe cũng không mượn được."

Ôn Tích Hoa coi như không nghe thấy, cười cười chuyển chủ đề: "Nói thật đấy, xong chuyện này, chúng ta một lần nữa vào hoàng cung được không?"

Thẩm Bạch Duật nhăn đôi mày thanh tú, hồi lâu sau chỉ có thể bắt đắc dĩ lắc đầu: "Chờ ngươi thật sự có thể làm xong chuyện này."

Cười thật tươi, chọc một cô bé bán hoa xấu hổ đỏ mặt, Ôn Tích Hoa tiêu sái cười nói: "Coi như là đáp ứng rồi, đến lúc đó ngươi đừng có đổi ý."

Thẩm Bạch Duật thản nhiên nói: "Ta nói ra chưa từng đổi ý, chỉ sợ ngươi không rảnh, người đổi ý không biết là ai."

Ôn Tích Hoa mỉm cười lắc đầu, nói: "Sẽ không, Tiểu Bạch, sẽ không."





Cứ theo kinh nghiệm, nó sẽ dài hơn dài hơn dài hơn cho tới Vĩ Thanh.

Hi vọng có thể hoàn thành trong tháng 9.

YOOOOOOOOOOOOOOOOO

2 nhận xét: