Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhất Chiết - Tứ


---- "Nếu ngươi nguyện ý, thì cả Vấn Kiếm sơn trang, cùng danh hào đệ cửu thiên hạ, thậm chí Minh Nguyệt... đều là của ngươi."

----"Nếu ngươi không muốn, ta cũng không khó dễ ngươi, ngươi bây giờ có thể rời đi, ta đảm bảo không ngăn cản. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ cần lộ ra chút ít, như vậy cho dù ngươi là huynh đệ ta, ta cũng sẽ giết ngươi."

----"Ngươi chớ cho rằng ta nói đùa." Thẩm Bạch Duật bộ dạng bệnh sắp chết, ánh mắt cũng rất sáng, kiên định nói: "Bởi vì, ta bây giờ cũng có thể giết ngươi."

Có lẽ có người coi lời nói của Thẩm Bạch Duật để vui đùa, nhưng trên phương diện đó, tuyệt không có Quân Dịch Phi.

Làm một sát thủ, sức phán đoán là quan trọng nhất, khi nào thì nên ra tay, khi nào thì nên tránh đi, một kích đá xuống, quyết định sinh tử.

Quân Dịch Phi là một trong những sát thủ đứng đầu, phán đoán của y rất ít khi sai, y mới có thể sống đến bây giờ. Cho nên lúc này đây, y cũng vẫn thế.

Y xem Thẩm Bạch Duật làm mẫu Bách Ưu kiếm pháp, biết ngay mình không phải đối thủ của người này, cho dù Thẩm Bạch Duật bệnh sắp chết, cho dù y chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng hoàn thành bộ kiếm pháp này.

Thẩm Bạch Duật cơ hồ dừng lại cũng không đứng được, y luyện xong lập tức ngồi xuống, ngực không ngừng phập phồng, nói: "Ta đã từng nhìn thấy ngươi ra tay, chỉ nhờ đọc sách luyện công mà có tạo nghệ như vậy, ta tin rằng không ai hướng dẫn ngươi cũng học được kiếm pháp này."

Quân Dịch Phi nói: "Có vài chuyện ta vẫn không rõ."

Thẩm Bạch Duật nói: "Ngươi nói đi."

Quân Dịch Phi hỏi: "Là ngươi dạy Minh Nguyệt võ công?"

Thẩm Bạch Duật nói: "Không tồi, thiên tư luyện võ của Minh Nguyệt không kém ta và ngươi, mai một nơi khuê phòng thật quá mức đáng tiếc, cho nên ta trộm dạy muội ấy kiếm pháp này."

Quân Dịch Phi lại hỏi: "Còn nữa, ta muốn biết năm đó sao ngươi tìm ra chân tướng?"

Nghe đến đó, Thẩm Bạch Duật bỗng nhiên nở nụ cười. Không giống nụ cười cầu hòa bình thường kia, mà là một thiếu niên nghịch ngợm lắm mưu, nụ cười sau khi trò đùa dai thành công, mang theo chút ngây thơ cùng thần bí.

Quân Dịch Phi nhìn thấy mà ngây người, cho tới bây giờ y không hề nghĩ Thẩm Bạch Duật cũng có thể cười như vậy. Y dám đánh cược, nếu Thẩm Bạch Duật thường thường cười như vậy, đại môn của Vấn Kiếm sơn trang kiểu gì cũng bị nữ nhân phá tan.

Trong lòng chợt lướt qua câu nói kia của Tiết Minh Nguyệt: "Ra là... Cái dạng này... Là như vậy" --- có phải nàng luôn chờ thứ này, hy vọng Thẩm Bạch Duật sẽ thực sự có nụ cười từ đáy lòng?

Thẩm Bạch Duật cười xong lại khôi phục dáng vẻ ban đầu, nhanh đến nỗi Quân Dịch Phi nghi ngờ mình bị hoa mắt, y vuốt ve Ngô Câu kiếm trong tay, nói: "Chuyện này, ta chưa từng nói với ai, cả Minh Nguyệt cũng không biết. Nói đến thật sự tức cười, ta biết được chân tướng, đều là nhờ hai thanh Ngô Câu cùng Bách Ưu kiếm pháp."

"Mười hai tuổi sau khi bắt đầu luyện kiếm pháp này, ta dần dần phát hiện chuyện kỳ quái, khi Thẩm Sở Mộ làm mẫu cho ta, rất nhiêu chiêu kiếm cực kỳ không tự nhiên. Ta vốn không rõ chuyện gì, còn nghĩ là mình đoán sai, sau lại đọc lại Bách Ưu kiếm pháp, có chiêu thức luyện nhiều cũng không dùng được, rồi một ngày, ta đột nhiên hiểu ra: Bách Ưu căn bản không phải kiếm pháp, nó là hợp nhất giữa kiếm pháp và đao pháp. Tổ tiên Thẩm Phóng Thiên tuy rằng bỏ đao luyện kiếm, nhưng không có khả năng hoàn toàn thay đổi thói quen dùng đao, cho nên nghĩ ra một cách --- đao kiếm hợp nhất. Cách dùng của đao đơn giản hơn kiếm, cho nên chiêu thức cũng ít hơn kiếm, Thẩm Phóng Thiên đem một bộ đao pháp kết hợp kiếm pháp, kết hợp kinh nghiệm đối địch của mình, sáng chế ra một bộ kiếm pháp thắng xuất kì chế thắng.

Từ sau đó con cháu Thẩm gia đều đao kiếm phân luyện, tự nhiên không thể lĩnh hội sự tinh diệu của kiếm pháp này. Thẩm Sở Mộ toàn tâm toàn ý muốn bỏ đao luyện kiếm, thật sự hy vọng quên đao hoàn toàn. Lấy sự thông minh tài trí của hắn, không phải không thể làm được, nhưng hắn với Thẩm Sở Thu cha ta khúc mắc quá sâu, lại sợ trò li miêu hoán thái tử bị người biết được; chỉ e mình không học được mười phần kiếm pháp, tự nhiên sẽ không thể vui vẻ vì phần đao pháp trong đó. Hắn thường âm thầm buồn rầu, ta cũng thấy hắn nửa đêm một mình trộm luyện kiếm pháp.

Suy nghĩ cẩn thận điều đó, tự nhiên thông suốt mọi chuyện. Cảm thấy không được tự nhiên, là vì tuy Thẩm Sở Mộ có phương vị tư thế xuất chiêu không sai, vận khí cùng lực đạo lại có chút phân biệt so với kiếm pháp. Loại thói quen này hẳn chỉ có nhân tài nhiều năm luyện đao mới có, Thẩm gia kiếm pháp đều truyền trưởng tử, nếu hắn là Thẩm Sở Thu thật, tất nhiên không có tình hình như vậy. Lại lần nữa đối chiếu quan hệ giữa ta và hắn, cứ như vậy, ta không nghi ngờ không được."

Quân Dịch Phi nói: "Thì ra là thế."

Thẩm Bạch Duật lại nói: "Ngươi cũng trước đao sau kiếm, chỉ cần bài trừ thành kiến, nhất định có thể sử dụng Bách Ưu kiếm pháp đến xương tủy đối mặt thế nhân."

Một lát Quân Dịch Phi không nói gì, nhưng rồi: "Còn có chuyện cuối cùng, cái chết của Thẩm phu nhân?"

Thẩm Bạch Duật mỉm cười nói: "Quả thật là chuyện cuối cùng sao? Chỉ sợ không phải như thế. Thẩm phu nhân... Càng lớn ta càng cảm thấy nhà này có nhiều bí mật, có lần cùng bà ấy mặt đối mặt, kết quả là bà ấy kinh hãi tới nỗi cái gì cũng nói, chuyện của ngươi cũng nói khi đó. Tối ngày hôm sau, Thẩm phu nhân liền nhảy hồ tự sát."

Y thủy chung chỉ gọi Thẩm phu nhân, cho thấy tình cảm giữa y cùng mẫu thân mình rất lạnh nhạt. Quân Dịch Phi không biết nói gì, thuở nhỏ y không cha không mẹ, nhưng sư phụ vô cùng quan tâm, trước đây chỉ nói người trong thiên hạ đều như thế, không đoán được nơi mình sinh ra lại phức tạp như thế.

Thẩm Bạch Duật bỗng nhiên nói: "Minh Nguyệt, đừng đứng ở đó nữa, cẩn thận cảm lạnh."

Quân Dịch Phi cả kinh, mới phát hiện chính mình nghe đến nhập thần, ngay cả Tiết Minh Nguyệt ở bên nghe lúc nào cũng không biết.

Thẩm Bạch Duật cười với Tiết Minh Nguyệt: "Muội tới vừa đúng lúc, ta có thứ này cho muội."

Tiết Minh Nguyệt nhìn thứ gì đó trong tay y, sắc mặt trắng bệch, cười thảm nói: "Huynh... Huynh quả thực..."

Thẩm Bạch Duật vẫn mỉm cười, đưa Ngô Câu đao đặt vào tay nàng, ôn nhu nói: "Minh Nguyệt, ta chỉ hy vọng muội vĩnh viễn không để đao này nhuốm máu."

Tiết Minh Nguyệt nhìn thanh loan đao kia, lại giương mắt nhìn y, nước mắt chậm rãi chảy. Vẻ mặt nàng có thương tâm, có tuyệt vọng, cầm đao lùi lại vài bước, nói: "Được, được, được... Muội biết, muội biết... Huynh yên tâm, muội sẽ không làm bậy. Dù huynh đối với muội thế nào, chỉ cần là lời huynh nói, huynh biết muội sẽ nghe."

Nàng nói xong liền chạy vội ra ngoài, Thẩm Bạch Duật nhíu mày, nhưng không làm gì cả.

Quân Dịch Phi đột nhiên nói: "Ta giờ không biết ngươi là người thế nào, có thể đối với nàng như vậy!"

Thẩm Bạch Duật nhìn y, nói: "Bằng không ngươi muốn ta như thế nào, nói với nàng sau khi ta chết thì không cần theo ta, hay vẫn hứa với nàng, sinh tử tương hứa, không rời không bỏ?"

"Ngươi ---!" Quân Dịch Phi cả giận nói: "Ngươi một chút cũng không thương tiếc nàng sao!"

Thẩm Bạch Duật thản nhiên nói: "Ta là người như thế, vốn không có tư cách thương tiếc người khác."

Giận tức thì tan, Quân Dịch Phi ngây người, lúc sau mới nói: "Nếu là người khác nói lời này, ta nhất định sẽ cho hắn vì tư lợi mà không thuốc nào chữa được. Nhưng ngươi thì khác, người như ngươi, từ khi sinh ra chỉ vì thanh kiếm này và Vấn Kiếm sơn trang mà sông, người như ngươi từ khi sinh đã không thể dung nạp cảm tình của người khác."

Thẩm Bạch Duật thở dài, nói: "Không tồi. Ngươi từng hỏi ta vì cái gì, ta có thể nói cho người, sống ở Vấn Kiếm sơn trang, sinh để làm chủ nhân Ngô Câu kiếm, ta đã mất đi tư cách để hói như vậy --- Vinh nhục trên kiếm, là miêu tả của cuộc đời kiếm khách, cũng là vận mệnh cả đời của Thẩm Bạch Duật."

Quân Dịch Phi nói: "Vinh nhục trên kiếm... Vinh nhục trên kiếm... Đều nói là người dùng kiếm, ngươi như thế, có gì khác bị kiếm sai khiến?"

Thẩm Bạch Duật hỏi ngược lại: "Sao phải chấp nhất giống khác? Người cầu không được, cho nên không tự do, thế gian này ai có thể giải? Chẳng lẽ ngươi không biết ngươi đang ở trong ván cờ?"

Quân Dịch Phi nhớ tới Tiết Minh Nguyệt, nhớ tới y đáp ứng Thẩm Bạch Duật, cuối cùng cũng thở dài: "Dù nói gì, ta đều rất bội phục ngươi, ít nhất chuyện ngươi muốn làm, ngươi đều làm được. Chỉ là đúng ra ta còn một vấn đề, muốn hỏi ngươi."

Thẩm Bạch Duật nói: "Ta đang nghe."

Quân Dịch Phi hỏi: "Ngươi có phải là cảm thấy ta nhất định sẽ đáp ứng, là vì Tiết Minh Nguyệt?"

Thẩm Bạch Duật ngẩng đầu chăm chú nhìn không trung, sau một lát mới đáp: "Sắp mưa rồi, mưa mùa hè rất lớn, chúng ta vào nhà thôi."


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét