Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhất Chiết - Nhị



Quân Dịch Phi là một sát thủ.

Sát thủ của đệ nhất tổ chức sát thủ trên giang hồ, Thanh Y lâu.

Y tuy xuất thân nông thôn, có một sư phụ vô danh bừa bãi, dùng chính loan đao của mình, võ công cũng khá tốt.

Cho nên, đã rất nhiều người nổi danh.

Cho nên, y vẫn không có danh khí.

Y không cần. Y làm sát thủ vốn không phải vì danh, đương nhiên, cũng không phải vì lợi. Quân Dịch Phi là người có thể thản nhiên mà sống thế cả đời, nhưng mà y lại nghĩ, người có võ công nên ra giang hồ. Sau khi ra giang hồ rồi, y mới phát hiện muốn sống trên giang hồ hỗn loạn này, ngoại trừ võ công, còn cần mặt mũi, cần tiền tài, cần chỗ dựa vững chắc.

Những thứ đó, y không có, cho nên y đành phải đi làm sát thủ.

Hai tháng trước, khi đi giết người không nghĩ lại bị thương, lại không nghĩ lên núi được Tiết Minh Nguyệt đang cầu phật cứu mạng.

Sau đó, y không có nghĩ thích Tiết Minh Nguyệt, sau khi vết thương hồi phục một chút đều đi hái trộm hoa cho nàng, cuối cùng cũng không nghĩ tới, bị nàng hạ dược.

Quân Dịch Phi không hận Tiết Minh Nguyệt, y tuy không phải người thâm tình, nhưng chung tình. Người chung tình đều thích đem người mình thích tưởng tượng rất tốt, Quân Dịch Phi cũng không ngoại lệ. Cho nên sáng hôm sau, khi y hôn mê tỉnh dậy, phát hiện mình đang năm trên một chiếc giường mộc mạc nhưng trang trí tinh xảo, hơn nữa khí huyệt bị phong, không thể hoạt động được, nhưng lại nở nụ cười:

Y quay sang nhìn Tiết Minh Nguyệt đang thưởng thức bạch hải đường bên cửa sổ, nói: "Cám ơn ngươi."
Tiết Minh Nguyệt quay đầu lại nhìn y: "Cám ơn ta?"

"Không tồi." Giọng Quân Dịch Phi như cười, rất vui vẻ. "Ngươi chẳng những không khiến ta thiếu tay đứt chân, thậm chí không đánh mất nội công của ta, còn cho ta ngủ trên giường vừa tốt vừa mềm, chẳng lẽ ta không nên cám ơn ngươi?"

Thân hình Tiết Minh Nguyệt dường như chấn động mạnh, si ngốc nhìn Quân Dịch Phi, một lúc lâu không thốt lời nào. Qua một lúc, Quân Dịch Phi mới phát hiện, nàng kỳ thực đang nói chuyện, chỉ là thanh âm cực thấp cực nhẹ, cứ như thế, Tiết Minh Nguyệt cứ nhìn y như thế, lặp đi lặp lại những lời không rõ: "Nguyên lại.... Là trông như thế... Là như vậy...."

Quân Dịch Phi còn phát hiện, hốc mắt của nàng cũng đỏ.

Y lại tự mình đa tình, ánh mắt ngơ ngẩn của Tiết Minh Nguyệt khi nhìn y không nhìn y, mà là nhìn khuôn mặt tươi cười của y. Nữ nhân ngươi thích mắt ứa lệ, rồi lại thực ra không nhìn ngươi, tình hình này chỉ cần là nam nhân đều sẽ không chịu nổi. Quân Dịch Phi trầm mặt: "Tiết tiểu thư, người chớ quên đã có vị hôn phu, người nhìn một nam tử như vậy, truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến hôn phu mình bẽ mặt sao?"

Nghe xong lời y nói, Tiết Minh Nguyệt rũ mi, trong khoảnh khắc thần sắc bi ai đau xót đã mất, khi giương mắt thì mang vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt phảng phất như muốn hỏi y điên rồi.

Tiến lên vài bước, Tiết Minh Nguyệt ôn nhu nói: "Bạch Duật, huynh đang nói gì thế? Vị hôn phu của muội không phải huynh sao?"

Một chút, lại cười nói: "Huynh nói thế, là đang ăn dấm chua chính mình à?"

Quân Dịch Phi giật mình.

Tiết Minh Nguyệt chân thành đi tới cạnh y, khom người vuốt tóc y, ôn nhu nói: "Bạch Duật, muội biết chân huynh chưa khỏi, trong lòng sốt ruột. Nhưng Lãnh tỷ tỷ nói, huynh bị thương chạm tới kinh mạch, nếu không hảo hảo tĩnh dưỡng, tương lai sẽ không ổn. Ba tháng đã qua, không cần quá gấp, hiện tại di phụ lại bị bệnh, nếu huynh ép mình thương càng thêm thương, muội muội..."

Tiết Minh Nguyệt nắm tay y, nhìn thẳng khuôn mặt y, lệ chực tràn trong đôi mắt hắc bạch phân minh, thân thể mảnh khảnh run rẩy. Nếu không phải không thể cử động, Quân Dịch Phi thiếu chút nữa đem nàng ôm vào trong lòng.

Phía sau, bỗng nhiên có người bên ngoài hô một câu: "Tiểu thư, thuốc của công tử nấu xong rồi."

Tiết Minh Nguyệt lau đi nước mắt, định thần đứng dậy nói: "Vậy ngươi bưng vào đi."

Quân Dịch Phi dở khóc dở cười, mặc Tiết Minh Nguyệt nâng mình dậy, thuận tay điểm á huyệt của y. Lúc này cửa mở, một gã sai vặt mang bát thuốc vào phòng. Quân Dịch Phi nhận ra gã là thư đồng của Thẩm Bạch Duật, tên Tiểu Minh, không khỏi cười lạnh trong lòng.

Y là đại hành gia trong đám sát thủ dịch dung, vừa đứng dậy là biết chính mình vừa mới rửa mặt ra thì không có gì không khỏe. Tiểu Minh này, nghe nói là từ khi Thẩm Bạch Duật là thiếu niên đã đi theo bên người, xem ra là muốn nhìn 'Thiếu trang chủ" của gã rồi mới đi được.

Tiểu Minh đi đến trước mặt, giao thuốc cho Tiết Minh Nguyệt, thấy Thẩm Bạch Duật nhìn mình chằm chằm, mặt giãn ra thành nụ cười: "Công tử, tinh thần của ngài tốt hơn mấy ngày trước nhiều, sắc mặt cũng không trắng bệch nữa. Tiểu nhân sớm nói y thuật của Lãnh tiểu thư là tốt nhất, nên sớm thỉnh nàng chữ cho người, không để mấy tên lang băm kia chiếm tiện nghi!"

Tiết Minh Nguyệt thử thử độ ấm, đi tới một bên, cười nói: "Lãnh tỷ tỷ có việc phải ra ngoài không thể tới, huống chi Hoàng đại phu cũng từng là ngự y, y thuật có chỗ nào kém đâu."

Tiểu Minh mở cửa sổ, miệng bô bô nói: "Lão nếu là ngự y, tiểu nhân sẽ thay Hoàng đế lau mồ hôi! Công tử khi trở về bất tỉnh hơn mười này, lão thử bao nhiêu thuốc không thấy khởi sắc, còn mỗi ngày sau lưng công tử nói là không xong rồi... Phi! Lão mắt mờ vô tài vô đức, không làm nên chuyện! Dám rủa công tử nhà 
chúng ta."

"Rồi rồi rồi, nhắc mấy chục ngày rồi, ngươi còn chưa hết lôi thôi."

"Tất nhiên rồi, tiểu nhân đã nói..."

Nghe Tiết Minh Nguyệt cùng Tiểu Minh đứng cạnh một hỏi một đáp tán ngẫu, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ mới mở ra vào trong phòng, chiếu đến nỗi khiến người buồn ngủ. Quân Dịch Phi tự vào người Tiết Minh Nguyệt, ngửi thấy thoảng thoảng mùi hương của nữ nhân. Phảng phất đã tiến vào cảnh trong mơ, đẹp đẽ nhưng không thực.

Quân Dịch Phi cứ như vậy mà trở thành Thẩm Bạch Duật.

Y mỗi ngày đều bị điểm á huyệt nằm trên giường, vui chơi giải trí, ngoại trừ cứ đúng thời gian là Tiết Minh Nguyệt bón thuốc cho y, cũng chỉ có đọc sách và ngủ. Hỏi Tiết Minh Nguyệt cái gì, nàng cũng không đám; y nếu chửi ầm lên, nàng liền điểm á huyệt, cười với y. Sau đó, cũng chẳng tò mò xem y có nghẹn mà chết hay không, dường như nhàm chán đến không buồn lấy mạng y.

Hôm nay Tiết Minh Nguyệt ăn trưa không bao lâu đã trở lại, sau khi giải huyệt đạo của Quân Dịch Phi, lẳng lặng đứng bên chờ y mở miệng.

Đã lâu, Quân Dịch Phi nhìn từ trong màn che ra, thở dài: "Ngươi có biết ta cảm giác mình giống gì hay không?"

Tiết Minh Nguyệt bất động, cũng không nói, Quân Dịch Phi liền tiếp tục: "Ta thấy mình giống như cá trên thớt gỗ, giương bụng chờ người khác muốn hảo hảo thế nào rạch bụng ta."

Tiết Minh Nguyệt không nói lời nào, nhưng đã cử động. Chỉ nghe một tiếng vang, hàn quang chói mắt, ánh sáng mặt trời giờ ngọ cũng không chói bằng. Quân Dịch Phi nhìn thấy một màu bích thủy trên tay nàng, hỏi: "Đây là Ngô Câu?"

Lần này, Tiết Minh Nguyệt trả lời. "Không tồi, đây là Ngô Câu kiếm, đứng thứ chín trong thiên hạ, đứng thứ nhất trong kiếm."

Quân Dịch Phi nhìn tay Tiết Minh Nguyệt không chớp mắt, nói: "Người khác đều nói kiếm khách là kẻ kiếm còn người còn, kiếm mất người mất. Ngô Câu ở trong đây, vật Thẩm Bạch Duật đâu?"

Tiết Minh Nguyệt chuyển mình, cũng nhìn thẳng y, nói: "Thẩm Bạch Duật ở đây. Bởi vì huynh chính là Thẩm Bạch Duật, Ngô Câu là kiếm của huynh, ta bất quá chỉ giúp huynh lấy nó ra."

Quân Dịch Phi không muốn nhìn nàng, chuyển ánh mắt, nhìn lên màn che: "Mọi người đều nói lời nói dối nói một ngàn lần sẽ biến thành sự thật, những lời này hiển nhiên không tồi, bây giờ ta sắp sửa nghĩ mình thật sự là Thẩm Bạch Duật."

Tiết Minh Nguyệt nở nụ cười: "Huynh vốn là Thẩm Bạch Duật, Thiếu chủ của Vấn Kiếm sơn trang, chủ nhân của Ngô Câu kiếm. Huynh còn một bằng hữu tốt, thích rượu ngon mà mĩ nhân, sử dụng một thanh Phương Thiên Ngân Kích, là cao thủ đệ nhất giang hồ. Hắn rất kỳ quái, có đôi khi sẽ đột ngột tới tìm huynh đi ra ngoài, sau đó các người mất tích vài tháng, lại đột nhiên cùng nhau trở về, cả hai đều thân mang thương tích. Các người sẽ ngẫu nhiên cùng nhau ngắm trăng uống rượu, không ai biết hắn khi nào thì đến, khi nào thì đi, chỉ là ngay hôm sau rượu nơi này đều không thấy. Hắn còn thích trăng sáng, có nhiều ái nhân tên Minh Nguyệt. Huynh còn nhớ hắn hay không?"

Quân Dịch Phi thở dài: "Ta đương nhiên nhớ rõ. Phương Thiên Ngân Kích, Ôn công tử, Ôn Tích Hoa, trên giang hồ ai mà không biết cái tên này, hẳn là lỗ tai hắn điếc bẩm sinh."

Tiết Minh Nguyệt vỗ tay, cười duyên nói: "Bạch Duật, huynh nhớ đúng rồi! Ôn công tử hôm nay sai người gửi thư, nói là vừa tìm được vò Nữ Nhi Hồng lâu năm, muốn huynh cùng rót rượu, huynh không thể uống rượu, cho nên hắn nói cho huynh nhìn hắn uống cũng coi như là tình cảm bằng hữu."

Quân Dịch Phi cười khổ. "Muốn ta rót rượu? Thực là một người tuyệt vời. Bằng hữu như thế, ta thực hy vọng chưa từng gặp."

Tiết Minh Nguyệt vui vẻ nói: "Huynh cả cái này cũng nhớ ra sao? Trước kia huynh thích nói câu này nhất, 'chỉ hận sao gặp phải kẻ tên Ôn Tích Hoa này.' Bây giờ được rồi, huynh mấy ngày nay tâm thần không yên, cứ nói mình không phải Thẩm Bạch Duật, muội còn sợ phải thay huynh từ chối lời mời rượu này."

Tiết Minh Nguyệt càng nói càng vui vẻ, thật sự rất giống một nữ hài tử lo lắng vì sợ vị hôn phu thất thố, vẻ mặt khi nói chuyện vừa ngoan lại vừa đáng yêu.

Quân Dịch Phi thành thành thật thật nhìn nàng, thở dài nói: "Đệ nhất giang hồ, ta có may mắn nhìn Ôn công tử uống rượu, chỏ sợ có vô số nữ tử sẽ đố kị đem lụa trong bàn tay nhỏ bé mà cắn đứt."

Tiết Minh Nguyệt tiếp lời: "Là thật đó, nhất định có người đố kị huynh, đố kị đến chết."

Quân Dịch Phi lại xem màn che giường, ánh mắt chuyên chú như thể nơi đó có đóa hoa đang cười với y, thì thào nói: "Không thồi, cái này thật là phúc khí nang trời, người như vậy, ta thật sự không thể không gặp qua một lần..."

Bây giờ, Quân Dịch Phi thực sự hy vọng bản thân chưa từng gặp người tên Ôn Tích Hoa này.

Y chưa bao giờ thấy một người nam nhân vừa có thể uống rượu, vừa có thể nói nhiều như thế.

Ôn Tích Hoa dáng vẻ đích xác thực anh tuấn,thực thích cười,hơn nữa cười rộ lên lại cực đẹp. Hắn cười rộ lên một cái,khiến cho Quân Dịch Phi cảm thấy như mình đang ngồi ở chiếu dành cho khách quý tại thiên hạ đệ nhất lâu,trên bàn toàn sơn hào hải vị,trong túi sẵn đầy ngân phiếu cùng châu báu,xung quanh lại có nữ nhân đẹp nhất hầu rượu,một bên múa hát,còn một bên nhìn trộm bọn họ.

--- Người như vậy, không phải công tử, ngươi còn có thể gọi hắn là gì?

Ôn đại công tử vừa vào liền coi mình như chủ nhân, thản nhiên ngồi xuống gọi trà, sau đó liền nói chuyện với y. Canh giờ đầu tiên hắn nói tháng trước mình ở Liễu Châu anh hùng cứu mỹ nhân như thế nào, đối với một vị danh môn khuê tú vừa gặp đã thương. Canh giờ thứ hai lại nói về tháng trước, hắn cùng với Đại Tiếu hòa thượng của Thiếu Lâm tự đánh cược xem ai có thể trộm đủ râu của Tùng Phong đạo trưởng, lừa được rượu Hồng Bảo trong túi của Đại Tiếu hòa thượng; canh giờ thứ ba chính là nói hắn ở đại mạc giúp Trấn Viễn tiêu cục đánh lùi một đám tội phạm như thế nào; canh giờ thứ bốn nói đến tháng này hắn ở vũ tạ hơn nửa tháng, rốt cuộc bị Tô lão bản Tô Thải Y không thể nhịn được mà đuổi ra.

Đợi Ôn công tử hưng trí bừng bừng nói xong, trăng đã lên cao giữa trời, rượu cũng vơi đi hơn phân nửa.

"Ai," Ôn Tích Hoa cầm chén rượu, không mấy lưu luyến nói: "Bạch Duật, ngươi có biết ta thích nhất nói chuyện với ngươi không, bởi vì chỉ có mình ngươi, cho dù ta nói cái gì, nói bao lâu, cũng không chen vào nói."

Từ đầu đến đuôi, Ôn công tử làm gì có cho y cơ hội nào để nói chen vào.

Tiết Minh Nguyệt giải á huyệt cho y, như là biết y sẽ không nói lung tung, nhưng chưa hề lộ diện.

Ngoài cửa sổ vừa dịp thấy ánh trăng, đêm lạnh như thủy, vốn là một buổi tối rất đẹp, đáng tiếc Quân Dịch Phi vừa nghĩ đến Tiết Minh Nguyệt là tâm tình rối loạn. Nhớ lại bộ dáng lần đầu gặp Tiết Minh Nguyệt, y không tự chủ được mà thở dài.

Phía sau, ngồi cạnh cửa sổ mà nhìn trăng, Ôn Tích Hoa cũng thở dài.

Hai người quay đầu, Ôn Tích Hoa cười y, ôm vò rượu đập bàn, nói: "Đáng tiếc, ta khó khăn lắm mới tìm được bầu nữ nhi hồng này, đảm bảo thuần khiết hơn rất nhiều so với trước kia chúng ta uống ở Túy Tiên Cư, ngươi lại không thể uống cùng ta. Vốn định giữ cho ngươi một ít, lại sợ ngươi thấy khổ sở. Bằng hữu đã lâu, vì muốn ngươi không chịu khổ, ta chỉ còn cách uống giúp ngươi số rượu này."

Hắn thực sự là bưng vò rượu lên, một hơi uống thẳng, bằng hữu khí thế như vậy, Quân Dịch Phi thực sự mở rộng tầm mắt.

Sau khi uống xong, Ôn Tích Hoa phất tay áo, đẩy cửa mà đi, trong miệng còn ngâm: "Nam nhi hà bất đái ngô câu, thu thủ quan sơn ngũ thập châu? Thỉnh quân tạm thượng lăng yên các, nhược cá thư sinh vạn hộ hầu?" [1]

Thanh âm càng lúc càng xa, rất nhanh đã không nghe thấy.

Mọi âm thanh đều vắng.

Tiết Minh Nguyệt một tay cầm đèn, một tay cầm thực hạp (hộp đựng đồ ăn), tới sơn giả cạnh ao. Ngừng trong chốc lát, thân ảnh chợt lóe, biến mất sau sơn giả.

Ngày hè vốn vốn nóng bức ẩm ướt khó chịu, dưới sơn giả này thông đến đáy ao trong hoa viên, lại càng có vẻ ẩm thấp không chịu nổi. Ngọn đèn dầu mờ mịt, Tiết Minh Nguyệt cẩn thẩn dọc theo bậc thang bước từng bước, đi đến trước tù thất song sắt vây quanh nhiều nhất, đột nhiên đứng lại.

Nàng thở dài, lẳng lặng lên tiếng: "Nếu theo tới nơi này, huynh cũng không nhất thiết phải trốn trốn tránh tránh. Dù sao, ta ngăn được huynh sao?"

Người đi sau bước thêm vài bước, xuất hiện dưới ngọn đèn, cũng tức giận nói: "Tới tận đây rồi, ngươi còn gạt ta. Nếu ngươi có chút tâm ý ngăn cản ta, ta sao có thể theo ngươi tới nơi này."

Tiết Minh Nguyệt xoay người nhìn người tới, không nhịn được lắc đầu: "Ôn công tử, Ôn Tích Hoa, ai, vì sao huynh ta cứ thích chõ mũi vào chuyện người khác vậy?"

Người đứng trước mặt nàng, đích thực là Quân Dịch Phi.

Tiết Minh Nguyệt dùng Tiệt Huyết điểm huyệt pháp độc môn của Thẩm gia, Quân Dịch Phi đã thử từ lâu đều không giải khai được, ngược lại còn khiến khí huyết hỗn loạn. Kết quả đêm nay y nghĩ đến khi Ôn Tích Hoa phất tay áo bỏ đi, một cỗ chân khí bỗng nhiên tới, giải khai tất cả huyệt đạo nơi hạ thân.

Quân Dịch Phi nói: "Thẩm Bạch Duật là bằng hữu của Ôn Tích Hoa, không rõ bằng hữu mình gặp phải chuyện gì, bỗng nhiên có kẻ xa lạ giả dạng, chuyện này tự nhiên không phải việc không liên quan tới mình."

Tiết Minh Nguyệt cười ảm đạm, cứ như thể hắn là hài đồng không biết gì, lắc đầu nói: "Huynh cho là Ôn Tích Hoa sợ y bị người hại? Huynh cho là ta nhốt y trong này? Huynh thập phần sai lầm rồi. Bởi vì huynh không hiểu Ôn Tích Hoa, lại càng không hiểu Thẩm Bạch Duật."

Quân Dịch Phi cười lạnh nói: "Ta đương nhiên ai cũng không hiểu, cái gì cũng không biết. Ta chỉ biết ngươi mỗi tối đều đi ra nơi này, nhất định là có lý do."

Tiết Minh Nguyệt nói: "Huynh tuy rằng không thể đi, nhưng hiểu biết cũng thật linh hoạt. Ta tới đây, hẳn có lý do. Nếu ta một ngày không đến đưa cơm, bên trong sẽ có một tử thi. Cho nên, dù mỗi ngày đều mệt, ta cũng phải tới."

Quân Dịch Phi nói: "Ngươi cũng thật hảo tâm."

Tiết Minh Nguyệt bất vi sở động (không có động tĩnh): "Nói xong rồi sao? Nếu huynh không phiền, ta còn việc phải làm." Nàng tiến lên vài bước, để đèn sang một bên, cúi người mở thực hạp, như là mang cơm nào khe hở của tù thất. Quân Dịch Phi thấy bộ dáng hết sức chuyên chú của nàng, như là hầu hạ phụ mẫu thân nhân của chính mình.

Thu lại thực hạp, Tiết Minh Nguyệt đứng lên: "Huynh không muốn nhìn thấy mặt người này sao? Sao không qua đây? Sợ ta âm mưu bại lộ sẽ giết huynh diệt khẩu?"

Quân Dịch Phi trả lời: "Ta không cần nhìn, vì ta biết mặt người này."

Tiết Minh Nguyệt nói: "Vậy sao? Nói nghe một chút."

Quân Dịch Phi nói: 'Nếu là Thẩm Bạch Duật gặp nạn, Ôn Tích Hoa sẽ đích thân ra tay, hắn đến lại đi, đương nhiên biết Thẩm Bạch Duật không sao. Thẩm Bạch Duật không gặp chuyện, ngươi lại ở trong này, xét theo phương diện này, chỉ có thể còn một người --- Trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang, Thẩm Sở Thu."

Tiết Minh Nguyệt sửng sốt một lúc, rốt cuộc lắc đầu cười khổ. "Ra người sai lại là ta. Huynh đúng là ngươi thông minh. Ai, ta cũng sớm nên nghĩ đến, người của Thẩm gia..."

Một lát sau, Tiết Minh Nguyệt lại nói: "Huynh cũng không đúng toàn bộ đâu. Mặt người này tuy rằng là trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang, nhưng không phải Thẩm Sở Thu."
_______________________
[1] Nam Viên Thập Tam Thủ Kỳ Ngũ
Nguyên tác: Lý Hạ

南園十三首
其五
李賀
男兒何不帶吳鉤
收取關山五十州
諸君暫上凌煙閣
若個書生萬戶侯

Nam Viên thập tam thủ

kỳ ngũ
Lý Hạ

Nam nhi hà bất đái Ngô câu
Thu thủ quan san ngũ thập châu
Chư quân tạm thướng Lăng yên các
Nhược cá thư sinh vạn hộ hầu

Chú thích: 1/ Nam viên, là vườn nhỏ để đọc sách, ở phía nam trong nhà của tác giả, tại hẻm núi Xương Cốc, huyện Phúc Xương (nay là huyện Nghi Dương), tỉnh Hà Nam. Sau khi từ quan [rất nhỏ], ông về đây làm 13 bài này. 2/ Ngô câu, nói riêng là tên bảo kiếm của vua Ngô Hạp Lư thời Xuân Thu, nói chung là kiếm tốt do đất Ngô cũ sản xuất. 3/ Lăng yên các, là môt tòa lầu cao, do vua Đường Thái tông cho xây tại kinh thành Trường An để vinh danh 24 vị khai quốc công thần.

--Dịch nghĩa: --

Mười Ba Bài Vịnh Vườn Nam
Bài năm

Là thân trai sao lại không đeo kiếm Ngô câu ?
Đặng lấy lại 50 châu [đang bị quân Phiên tạm chiếm].
Các ông hãy thử leo lên gác Lăng yên,
xem có thư sinh nào được phong tước hầu hưởng lộc vạn nhà không ?

--Bản dịch của Nguyễn Minh--

Làm trai phải mang Ngô câu kiếm
Lấy lại châu giặc chiếm năm mươi
Lăng yên gác bạn ghé coi
Tước hầu nào có cho người thư sinh !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét