Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ nhất chiết - Tam


Trước kia, Quân Dịch Phi có gặp qua Thẩm Bạch Duật.

Hơn một năm trước, Thẩm Bạch Duật cùng Phân Hoa Phủ Liễu Tống Lang quyết chiến ở Ngũ Phong Sơn, Bất Lão Bình, y ở trong đám người, dịch dung xem cuộc chiến.

Lần đó quyết đấu, đấu đến một trăm bốn mươi bảy chiêu, Thẩm Bạch Duật tránh được chiêu "Vô Biên Lạc Mộc" của Tống Lang, lấy kiếm thế không thể tưởng tượng mà sử dụng chiêu thức cực kì bình thường "Tinh Thùy Bình Dã", ngay tại chỗ đánh văng kiếm trong tay Tống Lang. Người sáng suốt đều biết rằng, nếu kiếm của Thẩm Bạch Duật tiến thêm một tấc, nhất định sẽ chém đứt cổ tay phải của Tống Lang.

Tống Lang quăng kiếm nhận thua, Thẩm Bạch Duật thắng được mọi người tâm phục khẩu phục. Quân Dịch Phi đương nhiên cũng nhìn thấy, y cảm thấy kiếm pháp của Thẩm Bạch Duật không những tốt, hơn nữa còn vô cùng cay độc. Y cũng cảm thấy con người Thẩm Bạch Duật này rất có khí độ và cá tính, xứng với danh hào "Công tử." Cuối cùng, Thẩm Bạch Duật thề về sau binh khí xếp sau hạng mười, tuyệt đối không tiếp.

Một tháng sau, Tống Lang chết trong nhà, trên chiếc ghế đàn màu nâu mà hắn yêu thích, một đao cắt cổ.

Đây là lần duy nhất có thể coi là liên hệ giữa bọn họ.

Quân Dịch Phi vẫn thường nghĩ, mình và Thẩm Bạch Duật là hai người của hai thế giới khác nhau.

Y là thích khách, Thẩm Bạch Duật là công tử, cho nên Quân Dịch Phi nằm mơ cũng không nghĩ tới có ngày gặp lại Thẩm Bạch Duật, lại còn dưới tình huống này, tại nơi này.

Y đi theo Tiết Minh Nguyệt vào khuê phòng, chờ Tiết Minh Nguyệt mở cơ quan sau giường, sau đó từ từ theo Tiết Minh Nguyệt vào mật thất.

Hơn hẳn so với tù thất sau hòn giả sơn, mật thất này chẳng những sáng sủa thông gió, còn bố trí tương đối thoải mái, giống những phòng khác của Thẩm gia, chú trọng mộc mạc thanh nhã. Nhưng Quân Dịch Phi vừa nhìn đã biết, tùy tiện lấy một khối gạch từ nơi này ra, tuyệt đối đều vô giá.

Thẩm Bạch Duật nằm trên giường giữa phòng, tay cầm sách, nhìn Tiết Minh Nguyệt và y tiến vào, chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Minh Nguyệt, tới phòng ngoài đem bàn ghế đến, không thể để khách đứng."

Tiết Minh Nguyệt bình thường vốn nhanh mồm nhanh miệng, bây giờ lại không thấy đâu, nàng ngoan ngoãn ra ngoài đem bàn ghế vào, lại còn đích thân pha trà cho hai người, sau đó đóng cửa mật thất, im lặng ngồi bên giường Thẩm Bạch Duật.

Quân Dịch Phi bỗng cảm thấy chuyện này thật nực cười, ngay lập tức, y từ tù nhân của Tiết Minh Nguyệt, trở thành thượng khách của Thẩm Bạch Duật.

Y thực sự rất muốn cười.

Sở dĩ không cười được, bởi vì đúng lúc này, Thẩm Bạch Duật gấp sách lại, ngẩng đầu liếc y một cái.

Mắt này vừa liếc, y lập tức phát hiện thái dương Thẩm Bạch Duật xanh xao, trong mắt có tia máu, vừa khi nói chuyện còn có âm thanh đau đớn, hình như bị độc xâm nhập xương cốt. Lại cẩn thận đánh giá, y phát hiện cách chân trái của Thẩm Bạch Duật đặt trên chân phải rất không được tự nhiên. Hơn nữa, ánh mắt Thẩm Bạch Duật nhìn y thực chuyên chú, cũng thực nghiêm trọng.

Tiếp tục bị nhìn như thế, Quân Dịch Phi bây giờ không những cười không nổi, mà còn bắt đầu chảy mồ hôi.

Mồ hôi lạnh.

Thẩm Bạch Duật không còn hăng hái thuở trước, có thể nói là tiều tụy đi rất nhiều, lại đang mắc bệnh nguy kịch, nhưng vẫn mang vẻ thập phần thong dong như cũ, đôi mắt thực sáng, thực đen, trên mặt lạnh lùng không biểu tình, ra hiệu cho y bảo y ngồi xuống.

Quân Dịch Phi vừa ngồi xuống, Thẩm Bạch Duật liền mở miệng: "Ôn Tích Hoa đi rồi sao?"

Y đang nói với Tiết Minh Nguyệt, Tiết Minh Nguyệt gật gật đầu, khựng lại trong chốc lát, lại hỏi:

"Hắn đối nhân xử thế tuyệt đỉnh thông minh, có khi đều biết rồi, ta có nên hay không..."

Thẩm Bạch Duật thản nhiên nhìn nàng một cái, Tiết Minh Nguyệt lập tức ngậm miệng, cúi đầu, giống như đứa nhỏ làm sai sợ bị phát. Thẩm Bạch Duật từ tốn nói: "Minh Nguyệt, ta hy vọng muội về sau nhớ kỹ ba chuyện --- thứ nhất, Ôn Tích Hoa là bằng hữu của ta, hắn sẽ không làm chuyện bất lợi cho ta; thứ hai, lấy tài trí chưa từng trải của muội, căn bản không phải đối thủ của Ôn Tích Hoa; thứ ba, tuy rằng đây là chuyện không để người khác biết, chúng ta cũng không làm sai cái gì."

Thanh âm y không cao, ngữ điệu cũng không nghiêm khắc, nhưng toàn thân Tiết Minh Nguyệt lại run rẩy.

Thẩm Bạch Duật cười, ngay cả khi y cười, đều là lạnh lùng như bằng: "Ôn Tích Hoa... Thật đáng tiếc, hôm nay từ biệt, về sau chỉ sợ không còn cơ hội tái kiến."

(Aki: Nope nope, Ôn công tử dính lấy Tiểu Bạch ngươi cả đời.)

Lời này báo hiệu điềm xấu, vẻ mặt Thẩm Bạch Duật khi nói chuyện vẫn giữ ngạo khí không nói nên lời, trong lòng Quân Dịch Phi đột nhiên trầm xuống.

Thẩm Bạch Duật không nhìn Tiết Minh Nguyệt nữa, quay sang y nói: "Mấy ngày này thật ủy khuất ngươi rồi, ngươi xem ra có nhiều chuyện muốn hỏi, đêm nay ta sẽ cho ngươi một giao đãi."

Quân Dịch Phi nói: "Giao đãi? Ngươi có thể cho ta giao đãi gì đây?"

Thẩm Bạch Duật hỏi ngược lại: "Vậy ngươi muốn giao đãi gì? Nếu ngươi muốn biết sự thật, ta sẽ cho ngươi sự thật; nếu ngươi muốn bồi thường, những thứ kia tùy ngươi chọn lựa; nếu muốn trút giận, ta tùy ngươi xử lý."

Quân Dịch Phi ngẩn người, nhìn lướt qua Tiết Minh Nguyệt bên cạnh, nói: "Trước hết, ta muốn nghe sự thật."

Thẩm Bạch Duật nói: "Tốt thôi, trước hết nghe ta kể cho ngươi một chuyện xưa."

"Trước kia có một người trẻ tuổi phi thường thông minh, sử dụng một thanh loan đao vô cùng sắc bén, không chỉ bộ dạng anh tuấn, võ công cũng không tồi. Nửa đời hắn mưa thuận gió hòa, không gặp chuyện gì quá suy sụp. Khuyết điểm duy nhất chính là quá mức tự phụ, gặp chuyện không bao giờ nghĩ mình sai, mà dù có sai thật, cũng tuyệt không nhượng bộ. Sư phụ hắn từng giáo huấn rất nhiều lần nhưng không có tác dụng, cuối cùng sư phụ hắn chỉ đành thở dài, hắn cứ tiếp tục như thế, tương lai nhất định hối hận không kịp.

Người thanh niên này có một sư muội mỹ lệ, sư muội hắn dùng kiếm, một thanh cổ kiếm, tên gọi Ngô Câu. Hắn cùng sư muội là thanh mai trúc mã, lén hứa hẹn cả đời, vì thế hai người đều đặt tên vũ khí của mình là Ngô Câu ---xuất xứ của loan đao là từ nước Ngô, vốn cũng tên là Ngô Câu--- để bày tỏ ý hợp tâm đầu, kỳ vọng trong tương lai đồng tâm đến bạc đầu. Chỉ là thế sự thay đổi, có thời gian thanh niên này hiểu lầm bằng hữu của mình đã làm chuyện thương thiên hại lí, không cẩn thận điều tra đã phế đi võ công của đối phương, sau đó chân tướng rõ ràng, cũng đã quá muộn. Bằng hữu tốt của hắn chính là thân sinh ca ca của sư muội hắn, xuất thân vọng tộc, chuyện đã xảy ra, gia tộc đó liền gả sư muội hắn cho người khác.

Một ngày sư muội hắn đến tìm hắn, hỏi hắn liệu có nguyện vì nàng mà cúi đầu nhận lỗi với cả gia tộc, cầu xin sự tha thứ của ca ca. Người trẻ tuổi này tuy trong tâm hối hận, nhưng thái độ làm người vốn tâm cao khí ngạo, sao có thể hạ thấp xuống, liền dùng lời lẽ khắc nghiệt cự tuyệt. Sư muội hắn giận dữ bỏ đi, mấy ngày sau, hắn mới biết nàng làm vợ người khác, cũng đưa cho người đó ái kiếm Ngô Câu. Một để biểu lộ thoái ẩn giang hồ, hai vì đã thanh toán xong ân oán, ba là dùng kiếm cắt tơ tình.

Hắn mới biết sư phụ nói đúng, tính cách hắn rốt cuộc khiến hắn hối hận không kịp.

Khó mà cầm lòng, lại đau xót hối hận, hắn bỏ đao dùng kiếm, hy vọng mỗi lần nhìn thấy binh khí này đều nhắc nhở lại chuyện cũ đớn đau. Người này thiên tư thông minh, tuy rằng thay đổi giữa chừng, nhưng hắn vẫn có thể đẽo gọt ra một loại kiếm pháp, dùng ý "kim ngã độc hà vi, khảm lẫm hoài bách ưu", tên Bách Ưu. Từ nay về sau, hắn bằng thanh kiếm này, bộ kiếm pháp này xông pha giang hồ, rung chuyển thiên địa, dần dần không còn ai biết ban đầu hắn vốn dùng đao.

*kim ngã độc hà vi, khảm lẫm hoài bách ưu: tạm dịch: giờ ta cô đơn, cõi lòng đau xót trăm nỗi nhớ.

Sau khi cưới vợ sinh con, đao kiếm của hắn truyền xuống, nói rõ, kiếm cho con cả, đao cho con dâu, để nhắc nhở. Hậu nhân hắn mấy đời đều là con một, cẩn tuân dạy bảo tổ tiên, truyền xuống Ngô Câu, Bách Ưu kiếm pháp và nguyên bản đao pháp, giấu tài, cực ít giao thiệp chuyện giang hồ."

Thẩm Bạch Duật kể chuyện thật bình tĩnh, không nhanh không chậm, từ ngữ y dùng cũng ngắn gọn, chuyện xưa nói lại nghe đặc biệt êm tai. Nói đến đây, y nghỉ ngơi một chút, lúc này Quân Dịch Phi mới cảm thấy mình cũng mới thở ra một hơi.

Tiết Minh Nguyệt không biệt từ khi nào lấy ra một đao một kiếm, đặt trước mặt Thẩm Bạch Duật, Quân Dịch Phi bình tĩnh nhìn ra, nói:

"Ngươi nói, chính là chuyện cũ của tổ tiên Thẩm gia Vấn Tình Kiếm Thẩm Phóng Thiên với Thất Xảo Nguyệt Liễu Đình Vân của Giang Nam Liễu gia?"

Thẩm Bạch Duật nói. "Không tồi."

"Chuôi đao này, chính là lánh ngoại truyền đời của nhà các người, Ngô Câu?"

"Đúng vậy."

Quân Dịch Phi cười khổ nói. "Chỉ là nếu ta nhìn không nhầm, đây hình như là đao của ta."

Thẩm Bạch Duật vậy mà cứ gật gật đầu, nói: "Thiên chân vạn xác, đao của ngươi."

Quân Dịch Phi thì thào lẩm bẩm: "Đầu tiên, ta thành Thẩm Bạch Duật, giờ đao của ta cũng thành Ngô Câu, những lời này nói ra ai sẽ tin tưởng? Ai, tin hay không cũng thế... Thẩm công tử, tuy rằng ta biết ngươi nhất định còn có chuyện xưa muốn nói ta nghe, nhưng ta không muốn nghe."

Y nói được thì làm được, lập tức đứng dậy tính rời đi. Thẩm Bạch Duật ngay cả mi mắt cũng chẳng buồn nâng, chỉ là lạnh lùng nói: "Ngươi không muốn nghe, hay không dám nghe."

Quân Dịch Phi cũng không buồn quay đầu lại, nói: "Ngươi đừng nghĩ sẽ dùng được phép khích tướng, ta đâu phải tiểu mao đầu mười tuổi."

Thẩm Bạch Duật nói: "Ta biết, ngươi năm nay hai mươi sáu, sinh ngày mồng chín tháng tư giờ Hợi, sư phụ ngươi họ Mạt tên Mạt Đại Đồng, là một giáo đầu ở võ quán nơi thôn quê. Ngươi từ nhỏ không biết cha mẹ là ai, được sư phụ một tay nuôi lớn, võ công so với sư phụ còn tốt hơn nhiều..."

Quân Dịch Phi quay đầu lại nói: "Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam, cũng không có gì kì lạ."

*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: trò giỏi hơn thầy.

"Thật sao?" Thẩm Bạch Duật đột nhiên cởi ra vạt áo bên trái của mình, lộ ra một Nguyệt Nha Kí màu đỏ sẫm trên ngực trái trắng bệch, nhìn lại Quân Dịch Phi đang trừng mắt nhìn mình, y hỏi: "Cái này cũng không có gì lạ?"

Quân Dịch Phi không kìm được mà xoa ngực trái của mình, không cần cởi ra y cũng biết ở đó cũng có một hồng kí như thế. Y cười khổ đứng lên: "Chuyện xưa của ngươi, ta không nghe được không?"

Thẩm Bạch Duật sửa sang lại y phục cho chỉn chu, nói: "Đương nhiên có thể. Chân sinh trưởng trên người ngươi mà, ngươi có thể đi."

Khi y nói những lời này, tựa hồ như đang nhìn Quân Dịch Phi, cũng tựa hồ như không phải, biểu tình cực kỳ đạm mạc. Tiết Minh Nguyệt cứ lén nhìn Thẩm Bạch Duật, lại cố gắng không để người ta thấy biểu tình của mình. Thời khắc này, trong phòng lặng yên không một tiếng động.

Quân Dịch Phi biết Thẩm Bạch Duật không nói sai, y hiện tại đó thể đi, sau vài ngày quan sát, y biết võ công của Tiết Minh Nguyệt dù không kém, nhưng kinh nghiệm đối địch lại quá kém, nhất định không đánh lại mình.

Hơn nữa y có dự cảm, nếu không đi, y có lẽ sẽ nghe được chuyện xưa bi thảm nhất, bất hạnh nhất, thống khổ nhất trong đời mình, y có một vị trí không nhỏ trong chuyện này.

Tuy là như vậy, trong lòng y mắng to, nhưng vẫn đặt mông ngồi lại.

Thẩm Bạch Duật vẫn thản nhiên như cũ, không cao hứng, chẳng động dung, nói: "Minh Nguyệt, muội đi ra ngoài đi."

Tiết Minh Nguyệt run lên, lúc này mới ngẩng đầu, Quân Dịch Phi phát hiện nàng sớm đã lệ rơi đầy mặt, nàng nhìn chằm chằm Thẩm Bạch Duật, giọng run lên: "Chuyện xưa có gì không thể nói cho muội? Chẳng lẽ muội không có phần? Lại có chuyện gì mà muội không thể nghe sao?"

Thẩm Bạch Duật thở dài: "Muội nếu đã biết câu chuyện xưa như vậy, cần gì phải nghe lại, không lẽ thương tâm còn chưa đủ sao?"

Tiết Minh Nguyệt bỗng nhiên khóc nức nở nghẹn ngào, gục vào lòng Thẩm Bạch Duật mà nức nở, mặc y lấy tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen của mình, nghe Thẩm Bạch Duật thấp giọng gọi tên nàng.

Quân Dịch Phi thấy không thể tiếp thu, xác thực mà nói, y đã không còn biết lòng mình còn tiếp thu được cái gì. Qua hồi lâu, Tiết Minh Nguyệt mới bình tĩnh trở lại, che đôi mắt sưng đỏ đi ra ngoài, y nhìn cửa mật thất khép lại lần hai, thở dài thật dài, nói: "Từ khi ta tới nơi này, càng ngày càng thích thở dài, đây không phải thói quen tốt."

Thẩm Bạch Duật nói: "Ngươi tới đây rồi mới thích thở dài, hay là biết Minh Nguyệt rồi mới thích thở dài?"

Câu hỏi này không sắc bén, cũng không bén nhọn, chỉ là một câu tùy tùy tiện tiện, lại khiến Quân Dịch Phi không thể trả lời.

Y cũng tự hỏi chính mình: ta là vì biết Minh Nguyệt nên mới dễ thở dài, dễ không vui? Ta biết nàng, rốt cuộc là hạnh phúc hay thống khổ? Nếu chưa từng gặp nàng, ta có phải hay không sẽ khoái hoạt hơn bây giờ rất nhiều?

Y không có đáp án, Thẩm Bạch Duật cũng không đợi y trả lời: "Ngồi xuống đi, chuyện xưa kể tiếp rất dài, cứ ngửa đầu nhìn ngươi, ta sẽ mệt."

Quân Dịch Phi ngồi xuống ghế mà Tiết Minh Nguyệt ngồi trước đó, nói: 'Ta nghĩ không ra, người giống như ngươi cũng sẽ kêu mệt."

Thẩm Bạch Duật hỏi ngược lại: "Ngươi đã biết ta là người, vì sao ta không thể mệt?"

Quân Dịch Phi lắc đầu nói: "Vì ngươi không phải người thường, ngươi là Thiếu trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang, Thẩm công tử."

Thẩm Bạch Duật nói: "Vấn Kiếm sơn trang, Vấn Kiếm sơn trang... Không tồi, hết thảy đều bắt đầu từ bốn chữ này..."

"Thẩm gia vẫn luôn con cháu đơn bạc, con một mấy đời, đến đời thứ ba Thẩm Từ Hành đã có một việc vui vô cùng --- thê tử ông ta sinh hạ một đôi huynh đệ sinh đôi. Thẩm Tử Hành vui mừng quá đỗi, cảm thấy Thẩm gia từ ngay về sau chắc chắn chi phồn diệp mậu, vì thế tự ý quyết định, muốn dạy một đứa dùng kiếm, một đứa dùng đao, để cả thế nhân đều hiểu Ngô Câu chính là đao kiếm hợp nhất, đưa Vấn Kiếm sơn trang phát dương quang đại. Hai người con trai cùng nhau lớn lên, học được tuyệt học, song sinh huynh đệ thì thiên tư, cốt cách đều không kém nhau là mấy, tính tình lại cùng kiêu căng, từ nhỏ đã lén tồn tại ý nghĩ so sánh. Đệ đệ tính cách cố chấp, chỉ vì sinh sau mấy khắc mà không thể là người thừa kế chính thống của Vấn Kiếm sơn trang, Ngô Câu kiếm cùng địa vị trang chủ đều là của người khác. Sau lại càng cảm thấy cha mẹ bất công, cố ý cô lập hắn, trôi qua tháng này năm nọ, tự nhiên tích xuống rất nhiều oán hận.

*chi phồn diệp mậu: Miêu tả cành lá sum suê rậm rạp ‚ Dùng ví von gia tộc thịnh vượng, nhiều con cháu. Phồn : phồn thịnh. Mậu : tươi tốt, cỏ cây sum suê.

Chỉ thế thì cũng thôi, sau không ngờ bọn họ lại cùng yêu một nữ tử. Nữ tử này yêu đệ đệ, lại tham luyến địa vị trên giang hồ của ca ca, cuối cùng ủy thân gả cho. Sau khi kết hôn ca ca vẫn say mê học võ, thê tử của hắn lại cùng đệ đệ thông gian. Oán hận của đệ đệ với ca ca mình đã sớm chất chứa khó tiêu, nữ tử mình yêu lại lấy người khác, hắn hận sâu sắc đời mình lại phải dưới người, rốt cuộc nảy lên sát ý.

Đầu tiên là hắn ra vẻ, nói bản thân muốn ra giang hồ trải nghiệm, lại dùng cách truyền về tin tử của mình. Lén hồi sơn trang, cùng tẩu tử hạ độc chết huynh trưởng, cứ thế giành lấy, lấy địa vị, bảo kiếm, thê tử của huynh trưởng. Hai người đã sinh đôi, lại sống cùng nhau nhiều năm, hắn diễn thành ca ca giống nhau như đúc, đến không ai phát hiện ra.

Khi ca ca của hắn chết, tẩu tử --- không, nên gọi là thê tử của hắn --- đã mang thai con của ca ca hắn. Tuy rằng nàng tâm địa ngoan độc, nhưng dù sao cũng là cốt nhục thân sinh, sợ hắn diệt cỏ lại diệt tận gốc, liền lừa hắn nói đó là con hắn.

Kết quả khi đứa nhỏ sinh ra, lại là một đôi huynh đệ song sinh. Nàng cảm thấy tất cả đều là số trời sáng tỏ, sự trùng hợp khiến nàng sợ hãi. Nàng sợ hãi mình làm bậy rồi sẽ báo ứng lên đứa nhỏ, sự việc tương tự sẽ tái diễn, lúc sinh đứa nhỏ xong, liền đưa cho một nha hoàn hầu hạ đã nhiều năm đem một trong hai đưa mang ra ngoài nuôi, cùng mang đi, còn có đao Ngô Câu và đao phổ gia truyền mà trượng phu nàng đã đưa.

Trượng phu nàng vốn nghĩ đứa nhỏ là con mình, cực kỳ yêu thương; kết quả khi đứa nhỏ ba tuổi, bỗng nhiên phát hiện phụ thân của nó là huynh trưởng đã chết. Bởi vì thê tử đau khổ cầu xin, lại lấy cái chết mà bức, hắn dù buông tha đứa nhỏ, cũng rốt cuộc không thể dùng vẻ mặt ôn hòa với nó, tình vợ chồng cũng trở nên tương kính như băng."

*tương kính như băng: kính trọng nhau nhưng lạnh như băng.

Quân Dịch Phi nhìn Thẩm Bạch Duật, trên khuôn mặt như sương giá không tìm ra chút dao động, ngừng một lát, Thẩm Bạch Duật nói tiếp: "Ngươi giờ đã biết người trong tù thất kia là ai, chính là thúc phụ của ta Thẩm Sở Mộ. Mà đôi song sinh huynh đệ từ nhỏ đã tách ra kia, là ta và ngươi. Thẩm phu nhân sợ chúng ta không thể nhận nhau, đều dùng móng tay khắc một vết thương hình Nguyệt Nha (trăng khuyết) lên ngực chúng ta. Mặt của ngươi so với ta sáng hơn một chút, chỉ cần sửa kiểu tóc, thay y phục, không mở miệng nói chuyện, người thường không thể biết chúng ta là hai người."

Hồi lâu, Quân Dịch Phi mới thở dài nói: "Đúng, khí chất của ngươi và ta nam viên bắc triệt, cho nên từ trước tới nay tuy rằng thấy mặt ngươi có chút quen mắt, tuyệt không nghĩ chúng ta giống nhau tới thế.

*nam viên bắc triệt: hoàn toàn trái ngược; trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Thẩm Bạch Duật mỉm cười, khi y cười thì lên tinh thần nhiều, không khí ngưng trọng trong phòng cũng tiêu tán nhiều: "Đúng vậy. Ngẫm lại, nếu ta mặc quần áo của ngươi, ai sẽ nói ta là Thẩm công tử?"

Quân Dịch Phi cũng không khỏi nở nụ cười, y tưởng tượng Thẩm Bạch Duật mắc trang phục sát nhân của mình, lập tức cười đến không thở nổi. Thẩm Bạch Duật nhìn y, trong mắt cũng chớp động tiếu ý.

"Tiếp theo. ta cảm thấy cha đối với ta thập phần lãnh đạm, mẹ lại nhiều năm ăn chạy niệm phật --- nàng làm nhiều việc trái với lương tâm, sợ báo ứng, đành phải van cầu công đức khi còn sống --- nhưng trong lòng nghĩ Thẩm gia là võ lâm thế gia, không thể như tiểu gia tiểu hộ, nghiêm khắc có lẽ là tốt cho ta. Sau lại nghĩ, hoặc là tính cách của cha vốn như thế, chẳng trách được gì. Đến khi ta tám tuổi, cha mẹ Minh Nguyệt mất, đến nhà chúng ta, tới mới phát hiện không đúng. Cha ta cực kì sủng ái Minh Nguyệt, với mẹ con ta vẫn lạnh lùng như băng, lúc này mới phát hiện, trong Vấn Kiếm sơn trang rộng lớn này, chưa từng giống một gia đình. Mười ba tuổi, một năm sau khi ta bắt đầu luyện Bách Ưu kiếm pháp, đã biết được sự thật."

Thẩm Bạch Duật lại khôi phục vẻ lạnh lùng, liếc nhìn y, nói: "Chuyện tiếp theo, ngươi có thể đoán được."

Quân Dịch Phi nói: "Khi ngươi còn nhỏ sức yếu, chỉ có thể ẩn nhẫn, vừa chăm học võ nghệ, vừa tích tụ lực lượng. Sau khi ngươi mạnh hơn thúc phụ mình, võ công cũng hơn ông ta, mai kia rửa sạch mối thù của phụ thân."

Hai câu ngắn ngủi, trong khúc chiết lại không biết có bao nhiêu kinh tâm động phách. Đứa trẻ mười ba tuổi cùng thúc phụ mình quanh đọ sức bao năm, mưu định rồi hành động, thả tin cẩn thận, bình tĩnh và công phu kiên nhẫn của Thẩm Bạch Duật thật sự người thường khó sánh. Riêng điểm ấy thôi, Quân Dịch Phi cũng vô cùng bội phục, y lại nói: "Ta chỉ không rõ, vì sao ngươi bắt hắn mà không giết hắn, giải trừ hậu họa?"

Thẩm Bạch Duật nói: "Có chỗ ngươi lầm rồi --- người bắt hắn là Minh Nguyệt, không phải ta. Bởi vì gân chân trái của ta khi đó đã đứt, nội thương rất nặng, trúng phải kịch động vô lực vận khí."

Quân Dịch Phi nhớ lại: "Ba tháng trước, ngươi bị thương khi quyết đấu Diệp Truy Lâm, người trong giang hồ đều biết, chuyện hắn ta biết, tuyệt đối không có khả năng đả thương ngươi như thế."

Thẩm Bạch Duật nói: "Dựa vào hắn đương nhiên không được, nhưng nếu có thêm Thanh Y lâu thì sao? Còn nữa, Thập Hoa Cửu Sắc quả?"

Quân Dịch Phi ngây người.

Y biết ba tháng trước Thanh Y lâu từng có một trận phục kích lớn, đã thất bại còn thương vong thảm trọng nhiều, Kim chủ sau khi hủy bỏ hành động cũng bồi thường tiền đặt cọc, việc này cuối cùng vẫn không giải quyết được.

"Thập Hoa Cửu Sắc quả?" Ta chỉ biết đó là một trong bảy đại kì độc của thiên hạ...."

"Loại trái cây này vô sắc vô vị, không có độc tính, chỉ cần ngươi một khi ăn thì không dừng, dừng lại độc tính sẽ xâm nhập tứ chi bách cốt, làm cho người ta đau đến tim phổi, còn có thể từng chút tán đi nội lực của người uống thuốc, cuối cùng tra tấn người đến chết." Thẩm Bạch Duật thở dài. "Thẩm Sở Mộ quả thực lợi hại, sau khi biết ta không phải thân sinh, bắt đầu cho ta dùng dược vật này. Một khi ta biết chân tướng sự tình, tất sẽ chú ý khắp nơi, ngược lại tiết lộ suy nghĩ của mình."

Quân Dịch Phi hiểu ra, sát thủ Thanh Y lâu chắc chắn do Thẩm Sở Mộ thuê, sau đó Thẩm Bạch Duật không chết, hắn lại dừng lại, kế hoạch ám sát hủy bỏ. Y nói: "Vậy thì gần đây nhất là..."

Thẩm Bạch Duật nhìn y, nói: "Ngươi nghĩ rằng ta một mực ăn thuốc của hắn sao? Thực ra, từ lúc biết chân tướng, ta chưa từng muốn ăn tiếp Thập Hoa Cửu Sắc quả. Ban đầu rất khó khăn, may mà điển tịch y thuật của Thẩm gia rất nhiều, ta vì cứu mạng cái gì cũng có thể thử, kết quả đánh bậy đánh bạ tự nhiên tìm ra biện pháp. dùng Cưu Vĩ Xích Hương Thảo thêm Hạc Đỉnh Hồng lấy độc trị độc, phối hợp với đặc thù huyết mạch nội công, những năm gần đây, có thể bảo trì mặt ngoài như bình thường."

"Ngươi không giải độc, những lúc độc phát tác thì sao?"

"Đương nhiên là đau." Thẩm Bạch Duật thản nhiên nói: "Đau cũng không sao, tốt hơn là mất mạng."

Quân Dịch Phi ngơ ngác nhìn y thật lâu, cuối cùng cười khổ nói: "Ta hiện tại thật bái phục ngươi, ngạo khí tận bây giờ, ta vĩnh viễn không thể như vậy."

Thẩm Bạch Duật hỏi ngược lại: "Như vậy, ngươi muốn được minh oan hay không?"

Vấn đề này, Quân Dịch Phi vẫn không thể trả lời, y chỉ muốn rõ ràng chân tướng: "Cưu Vĩ Xích Hương thảo cũng là một trong bảy đại kì độc, ngươi sẽ không có bao nhiêu, huống chi lấy độc trị độc chỉ làm khí độc xâm nhập tim phổi, ngươi vẫn sẽ khiến Thẩm Sở Mộ nhìn ra. Hắn sợ ngươi trả thù, liền mua chuộc Thanh Y lâu phục kích sau khi ngươi quyết đấu, mặt khác nghĩ biện pháp khiến Thập Hoa Cửu Sắc phát tác khiến ngươi thương càng thêm thương. Ngươi không giết hắn, dĩ nhiên là muốn ép hỏi giải dược của Thập Hoa Cửu Sắc quả."

Thẩm Bạch Duật lắc đầu, nói: "Cho dù có giải dược, thì làm gì với Cưu Vĩ Xích Hương thảo? Nha đầu ngốc Minh Nguyệt kia không tin, cũng khổ cho muội ấy."

Khẩu khí trách cứ của y nhẹ nhàng cực kỳ, Quân Dịch Phi nghe được trong lòng đau xót, vội vàng nói: "Chuyện kế tiếp càng đơn giản. Gân chân có thể khôi phục, nhưng độc thương trầm trọng, không thể dùng kiếm. Nhưng uy danh của Thẩm gia không thể xuống dốc, gièm pha cần che lấp, vì thế ngươi nghĩ đến song sinh huynh đệ không nên ra đời của mình, liền thiết kế để biểu muội xinh đẹp của mình cứu y một mạng. Huynh đệ của ngươi quả nhiên mắc mưu, cảm kích vô cùng rơi vào bẫy, thần không biết quỷ không hay mà trở thành Thẩm Bạch Duật. Ta nói đúng không?"

Thẩm Bạch Duật gật gật đầu. "Đúng, ngươi nói tuyệt không sai."

Sắc mặt Quân Dịch Phi trầm xuống: "Ngươi gài bẫy ta, không hỏi xem ta muốn hay không. Ta thực muốn hỏi ngươi, ngươi nuốt mọi đau khổ, tìm mọi cách an bài, thậm chí không tiếc lợi dụng sắc đẹp của hôn thê, ngươi làm đến thế, đến tột cùng vì cái gì?"

Thẩm Bạch Duật cũng không do dự, nói: "Vì Thẩm gia, vì Vấn Kiếm sơn trang, cũng vì Ngô Câu."

Quân Dịch Phi cười lạnh một tiếng: "Hừ, danh tiếng? Người không còn sống thì quản cái gì? Ngươi hao tổn tâm cơ, khiến mệnh mình nguy kịch, làm như thế đáng giá sao?"

Thẩm Bạch Duật không giận, vẻ mặt vĩnh viễn lạnh lùng bình tĩnh, thong dong, y bình tĩnh nhìn mắt Quân Dịch Phi nói: "Ta làm việc, chưa bao giờ hỏi có đáng hay không, chỉ để ý có thể hay không thể. Giờ ngươi hỏi xong, ta cũng trả lời xong, ta có nên hỏi ---- ngươi, nguyện ý hay không?"

Quân Dịch Phi ra khỏi mật thất, bỗng nhiên cảm thấy, ra sao đêm sáng như vậy, tối mùa hè cũng huyên náo như vậy. Hoảng hoảng hốt hốt, cũng như đối nhân xử thế.

Tiết Minh Nguyệt ngồi bên cửa sổ, như cũ ngắm bạch hải đường, cảm giác Quân Dịch Phi đến gần, nàng xa xăm nói: "Mỗi lần nhìn đến hoa đẹp, đều nhịn không được hái nó xuống, hái một lúc sau, nó liền héo rũ. Sau đó ta lại hối hận, vì sao không để nó mọc trên cành, nhưng lần sau nhìn thấy hoa đẹp, ta không nhịn được mà hái."

Khuôn mặt nghiêng nghiêng thoạt nhìn nhu hòa xinh đẹp, Quân Dịch Phi thậm chí không dám lớn tiếng nói chuyện, sợ kinh động ánh trăng trong mắt nàng, y chỉ nhẹ giọng: "Ngươi nếu đã làm, thì đừng hối hận."

Tiết Minh Nguyệt chậm rãi quay đầu, nàng đang cười, thập phần thê lương: "Ngươi nói không sai, chỉ là ta vốn không giống một người Thẩm gia thật sự, trước kia Bạch Duật cũng hay nói, lòng ta rất mềm yếu."

Quân Dịch Phi thầm thở dài, rốt cuộc vẫn mở miệng: "Thẩm Sở Mộ là..."

Tiết Minh Nguyệt nói: "Là thân sinh phụ thân của ta." Nàng đứng dậy, mở cửa lớn hơn chút, vừa nói: "Trước kia ông ta từng bế ta xuống xem, sau đó nói với ta, Minh Nguyệt con nhìn đi, tương lai Vấn Kiếm sơn trang, toàn bộ sẽ là của con. Ông ta rất tốt với ta, ta vẫn rất cảm kích. Chỉ là ta không cần Vấn Kiếm sơn trang, ta chỉ muốn giống những người khác, sao ông ta không cho ta..."

Quân Dịch Phi nói: "Ta luôn muốn hỏi ngươi, ngươi với ta có..."

Tiết Minh Nguyệt quả quyết nói: "Có."

Quân Dịch Phi hỏi: "Thật vậy sao?"

Tiết Minh Nguyệt nhìn y, hỏi: "Nếu huynh vốn không tin, vì sao lại hỏi?"

Quân Dịch Phi cười khổ: "Ta cũng không biết.... Có lẽ ta chỉ muốn nghĩ nếu ngươi lừa gạt ta, ta có thể tâm ta cũng dễ dàng hơn."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét