Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Ngũ

Túm lại là nợ tình của anh Hoa cứu anh Bạch một mạng, hai anh ngang nhiên tán tỉnh nhau trước mặt người lớn tuổi mà còn FA =)))))))






Người quay lại chính là Hồ Tĩnh đã từng rời đi, nàng đứng cạnh bát trà đã bị hất vỡ, thở mạnh, trên mặt một mảnh ửng đỏ. Tư Tử Thường bên cạnh cũng lắp bắp kinh hãi, sắc mặt có bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

Trong lúc nhất thời, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng thở, ba người đều nhìn chằm chằm bát trà trên măt đất, không ai nói chuyện.

Phá vỡ im lặng là Sở Đồng, y nhìn mặt đất, ánh mắt chuyển lên người Tư Tử Thường, cuối cùng dừng lại trên người Hồ Tĩnh. Mim cười, nói: "Làm phiền Thiếu phu nhân quan tâm, Sở Đồng vô cùng cảm kích."

Y mặc dù đang cười, ý cười lại chưa chạm đáy mắt; lời tuy là cảm tạ, ngữ khí lại không hề ấm áp. Gờ khắc này, y đột nhiên từ một thư sinh thân thiện tao nhã thành một thanh kiếm sắc muốn được rút ra khỏi vỏ. Sở Đồng thu hồi độ cung nơi khóe môi, lại chậm rãi nói: "Nhưng Thiếu phu nhân quá lo rồi, độc dược như vậy, lại lấy đến làm rượu, ta cũng chết không xong."

Tư Tử Thường giật mình, cười gượng nói: "Sở huynh sao có thể nói..."

Sở Đồng quay đầu, chỉ nhẹ nhàng nhìn gã, câu nói kế tiếp của Tư Tử Thường không thể thốt thành lời, mồ hôi lạnh từ trán chảy xuống.

Sở Đồng cười rộ lên, sắc mặt y lãnh lạnh như băng, ngữ khí nói chuyện lại mềm mỏng, nói: "Tư thiếu gia, có biết một người trước khi sắp đặt âm mưu nhất định phải chuẩn bị thứ gì không?"

Tư Tử Thường đã không còn cười được, chỉ đành nói: "Ta không biết huynh đang nói gì."

Sở Đồng cũng không nhìn gã, nói thẳng: "Chính là diệt khẩu sau khi thua cuộc. Thế gian này kỳ thực rất nực cười, mục đích quan trọng nhất của âm mưu là gì, là không để người khác biết, lại không ai có thể chân chính mà vượt khỏi lưới trời. Càng nực cười hơn là, bất cứ âm mưu nào cũng bại lộ lúc diệt khẩu, rồi thất bại triệt để."

Tư Tử Thường trầm mặt xuống, giọng căm hận nói: "Sở Đồng, ngươi có ý gì?"

Sở Đồng nói: "Ý ta là ngươi tính toán hết thảy, lại sai mất một việc."

Tư Tử Thường hỏi: "Việc gì?"

Sở Đồng mỉm cười, nói: "Đó là vốn ý ta không định vạch trần ngươi." Y thấy sắc mặt Tư Tử Thường trở nên trắng bệch, lại nói: "Tư gia không chỉ phú quý một phương, lại còn giao hảo với hoàng tử và tể tướng đương triều, có khả năng thông thiên. Lúc ấy ta đã hiểu ra, có một số việc dù nói cũng không ai tin, cho dù có người tin cũng không ai thật lòng, cho dù có người tin thật..." Dừng một chút, y nói: "Cho dù có người tin thật, Tư thiếu gia lại không có cách nào?"

Tư Tử Thường hừ một tiếng, nói: "Ngươi đã biết, cần gì phải gây sự cản đường ta?"

Sở Đồng thản nhiên nói: "Phu thê Chung Khoái Thoái có thể nói vì ta mà chết, trong lòng ta vẫn có chút nghi vấn, cho nên dù biết nơi này là đầm rồng hang hổ, cũng không thể không tới."

Tư Tử Thường cười lạnh nói: "Hay cho không thể không tới, chỉ tiếc ngươi đã tới đây, thì sẽ không thể đi về." Gã hất tung trà vừa mới bưng lên, rồi lại dùng ấm trà chưa mang đi tự rót một chén, uống xong có vẻ như bình tĩnh lại không ít, ngữ khí cũng thay đổi: "Sở huynh, huynh tuổi còn trẻ đã làm quan, tương lai chắc chắn tiền đồ vô lượng, hà cớ gì phải đánh mất ở nơi này."

Sở Đồng nhìn gã, ánh mắt thậm chí có chút thương lại, lắc đầu nói: "Tư thiếu gia, bây giờ dù có nói gì cũng đã muộn rồi."

Tư Tử Thường đập mạnh chén, cả giận nói: "Sở Đồng, đừng tưởng ta cho ngươi vài phần thể diện là có thể..."

Nhìn Tư Tử Thường ôm bụng gục xuống, mặt đã thành một mảng xám tro, ngón tay run rẩy chỉ vào mình, Sở Đồng cười khổ nói: "Ngươi lầm rồi. Thứ nhất, ta nói quá trễ, là vì ngươi sắp chết. Thứ hai, độc không phải do ta hạ."

Tư Tử Thường đã không còn sức nói nữa, gã nhìn theo ánh mắt Sở Đồng, chỉ thấy thê tử của mình đứng ở một bên, ánh mắt lạnh tanh, khinh thường nhìn gã như thể đang nhìn một vật chết. Gã giận dữ công tâm, máu nóng từ yết hầu phun ra, một tay nắm lấy góc áo của Hồ Tĩnh, miệng kêu lên: "Được lắm... Ngươi... Vì..."

Chữ 'sao' còn chưa nói ra, thân mình Tư Tử Thường nghiêng một cái, mềm oặt ngã xuống.

Sở Đồng nhìn màu da Tư Tử Thường sau khi chết đột nhiên bình thường trở lại, lúc này mới có chút động dung, nói: "Là 'Thốn Tâm Hôi'?"

Hồ Tĩnh nở nụ cười, ngay cả lúc này, nụ cười của nàng cũng mang theo bảy phần bất lực phân ưu, ba phần đau xót của nữ nhân, nhưng trong giọng nói không có tới nửa phần yếu đuối. Nàng cười nói: "Ta cũng hiểu dùng độc dược trân quý như vậy với gã đúng là phí phạm, đáng tiếc trong tay không còn gì khác."

Thản nhiên cười với Sở Đồng, Hồ Tĩnh lại nói: "Nhưng thật ra huynh đã nhìn rõ ta hạ độc trên chén, nước trà thì không có độc, vậy mà còn giúp ta diễn tiếp, cất giấu được như vậy thực sự hiếm thấy."

Sở Đồng mỉm cười nói: "Không phải che giấu gì cả, ta chỉ tò mò muốn biết chuyện gì sẽ xảy ra thôi."

Hồ Tĩnh nói: "Chỉ tò mò?"

Hồ Tĩnh cười khổ nói: "Vốn là ta muốn lừa huynh, nhưng khi bưng trà thấy ánh mắt huynh, ta liền biết kế sách này dù gạt được người khác, cũng tuyệt không lừa được huynh."

Sở Đồng nói: "Ừ, cô vốn là muốn để ta nghĩ Tư Tử Thường muốn hạ độc giết ta --- không, gã vốn muốn giết ta, chỉ là cô thay đổi thôi --- sau đó lại đến cứu, rồi lừa Tư Tử Thường nói mấy câu khiến ta tin tưởng, lại biết khi Tư Tử Thường khẩn trương thường uống nước, liền chuẩn bị cho gã chén trà lấy mạng. Đợi tới khi độc phát, tự nhiên là trần ai lạc định(*), mọi tội danh đều là của gã."

(*) trần ai lạc định: Bụi trần đã rơi xuống, ý nói đã đến hồi kết thúc.

Hồ Tĩnh trầm mặc giây lát, mới nói: "Huynh cơ biến thông minh, có thể nói là người thứ hai ta từng gặp, mấu chốt chuyện này huynh đều nói đúng rồi." Nàng thở dài một tiếng, trong mắt là u oán vô hạn. "Vì sao, vì sao ta lại gặp phải người như vậy..."

Sở Đồng không tiếp lời, Hồ Tĩnh cũng hoàn hồn, nói: "Ta vẫn cho chuyện không rõ, hy vọng Sở đại nhân tài cán sẽ giải đáp."

Thấy Sở Đồng nhẹ vuốt cằm, nàng nói: "Chuyện này dù không thể thoát khỏi lưới trời, nhưng sơ hở cũng không nhiều, rốt cuộc huynh làm thế nào đoán ra?"

Sở Đồng mỉm cười; "Tư thiếu phu nhân, ngoài miệng cô nói không muốn gạt ta, trong tâm đâu có nghĩa như vậy. Cô chớ bận tâm dò xét ta làm gì, ta có thể nói với cô, điều nên biết, ta biết hết; không nên biết, ta cũng không may mắn biết đến."

Hồ Tĩnh không chút dao động, nàng nói: "Huynh biết cái gì?"

Sở Đồng cười nói: "Ta biết rõ Tư lão gia là cô giết, Chung Khoái Thoái và vợ thì không phải do cô giết, còn có --- sát thủ nổi tiếng giang hồ, Ngũ Tấc Nhất, chính là cô."

Nghe được câu cuối cùng, sắc mặt Hồ Tĩnh mới thay đổi, lúc này nàng cười không nổi, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, lạnh lùng nhìn y, nói: "Huynh biết cũng rõ thật."

Sở Đồng bất vi sở động, vẫn mỉm cười; "Đa tạ."

Mắt Hồ Tĩnh ánh lên sắc đỏ, gay gắt đối chọi với đôi mắt sâu thẳm của Sở Đồng, hai người chăm chú nhìn nhau, một bước cũng không nhường. Một lúc lâu sau, sát khí của Hồ Tĩnh chợt tắt, cười khổ nói: "Đúng là can đảm, huynh không sợ ta giết huynh sao?"

Sở Đồng lắc đầu, nói: "Ta không biết. Bất luận cô tin hay không, ta mặc dù không có võ công, muốn giết ta cũng không phải chuyện dễ."

Hồ Tĩnh có chút ngây người, gật đầu nói: "Ta tin chứ. Chỉ bằng việc huynh là bằng hữu của chàng, ta đã biết huynh không phải người dễ đối phó."

Một từ 'Chàng' khiến  lòng Sở Đồng khẽ động, trên mặt y không có biểu tình gì, chỉ nói: "Kỳ thực chuyện này tôn phu nhân mới biết rõ, còn lại đều là suy đoán mà ra, đáng tiếc trong đó lại có chút thay đổi, khiến cho suy đoán của ta hoàn toàn bị phản lại."

Hồ Tĩnh biết y muốn kéo dài thời gian, lại không kìm được ngạc nhiên mà hỏi: "Có gì thay đổi?"

Sở Đồng khẽ mỉm cười, nói: "Chính là Chung Khoái Thoái giải trang thành nữ nhân."

Hồ Tĩnh ngẩn người, Sở Đồng cũng không để ý tới nàng, nói: "Chuyện bắt đầu từ tháng trước, khúc mắc trong đó cũng không thể tính là phức tạp, ta cũng chỉ là suy đoán. Tới ngày hôm qua, mới biết suy đoán là sai hết rồi."

Nàng nói: "Huynh nói, ta muốn nghe."

Sở Đồng nói: "Thấy thi thể của Tư lão gia, ta chỉ biết là không đúng: thời tiết mùa hè dù nóng ẩm, cũng không tới mức hư thối nhanh thế. Càng không đúng là, lão Dư căn bản không nhìn ra sự khác thường. Ông ấy làm ngỗ tác nhiều năm như vậy, đương nhiên là có thể nhìn màu sắc da thịt và tình huống phù thũng, để đoán ra thi thể có tổn thương hay không và thời gian tử vong. Bởi vì không có dị trạng, lại không có lý do, đành phải cho là bị phá hủy ngay ngày hôm đó. Ta vốn cũng cho là như thế, sau đó lại nhớ tới một khả năng, lão Dư không nhìn ra, không phải do thiếu kinh nghiệm, mà là ông ấy không biết."

Sắc mặt Hồ Tĩnh lạnh như băng, bỗng nhiên cười thật tươi: "Không tồi, ông ta là một người bình thường, chuyện của mấy vị nhà cao cửa rộng, đương nhiên là biết ít."

Sở Đồng gật gật đầu, nói: "Vào mùa đồng, nhà có tiền thường lên núi cao phụ cận đào hầm chôn băng lưu tuyết đọng, đợi tới mùa hè nóng bức năm sau lại đem băng tuyết chuyển vào hầm trong nhà dự trữ. Tư lão gia chết không đúng lúc, người huyện Đại Đồng lại từng bảo Chung Khoái Thoái ra bên ngoài, tôn phu e không ai nhận ra là do Ngũ Tấc Nhất hạ thủ, liền cho thi thể của Tư lão gia vào bao, để xuống hầm băng trong nhà. Băng tuyết ẩm thấp, chẳng những giữa cho thi thể không hư, cũng ngăn vết thương có dị biết. Chỉ là giữ xong rồi, tốc độ hư thối nhanh hơn bình thường rất nhiều, lúc lão Dư đi tới miệng vết thương trông rất rõ ràng, lúc ta tới lại bắt đầu biến sắc, chính là vì vậy."

Hồ Tĩnh nói: "Huynh ngắt đi sợi tóc, dĩ nhiên là do hàn khí băng tuyết sẽ tập trung ở đó, gặp nhiệt hóa nước. Tư Bảo Định ngày đó trở về không hề tắm rửa, lại là chạng vạng, hơi nước từ đâu tới, liền biết rõ tường tận." Thấy Sở Đồng không trả lời, nàng lại nói: "Khi đó huynh nói vậy, là đã hoài nghi phu thê chúng ta, chỉ là biết được điều này, chứng minh huynh chẳng những xuất thân danh môn, kinh nghiệm giang hồ cũng tương đối lão luyện."

Sở Đồng tránh không đáp, nói: "Khi đó ta không hoài nghi cô, nhưng Tư lão gia chết, tôn phu được lợi ích không nhỏ. Không cố ý tỏ ra là do sát thủ giang hồ gây nên, sẽ bị hiềm nghi. Chỉ là lúc đó ta tuy hoài nghi, lại biết chứng cứ không đủ, thế lực Tư phủ trong quan trường lại không nhỏ, e là dù ta quyết tâm sắt đá cỡ nào, cũng chưa chắc có thể kéo gã xuống ngựa."

Hồ Tĩnh rốt cuộc cũng có chút khôi phục huyết sắc, nàng dựa một bên, ngồi xuống, cười nói: "Vận khí của huynh cũng tốt đấy, lúc điều lệnh tới đây, án tử này liền ném vào tay Hạ Nhâm."

Sở Đồng lại cười không nổi, nói: "Nói như vậy, vận khí của thương nhân Lý Hách kia quá kém rồi. Vốn chuyện này đã ngoài tầm với, ta cũng đâu phải là người tốt bụng chính trực, muốn quên đi, các người lại tìm tới cửa."

Hồ Tĩnh thở dài, nói: "Chung Khoái Thoái cái gì cũng tốt, chỉ là mê rượu. Lúc ở yến tiệc nghe người ta nói chuyện này, vừa lúc người nọ là bằng hữu của Tư Tử Thường, chỉ coi như trò cười. Người nói vô tâm, người nghe cố ý, lúc đó Tư Tử Thường đã muốn giết Chung Khoái Chân diệt khẩu."

Sở Đồng hỏi: "Người đi ám sát Chung Khoái Thoái, là cô hay trượng phu cô?"

Hồ Tĩnh nói: "Là ta. Ta hy vọng Chung Khoái Thoái biết khó mà lui, chạy bao xa thì chạy, đừng nhắc tới việc này."

Sở Đồng bỗng nhiên mỉm cười, nói: "Nếu là bí mật diệt khẩu, cách tốt nhất của người bị diệt khẩu là khiến cho bí mật không còn là bí mật. Cô làm như thế, là hy vọng gã tới tìm ta, sau đó đem ta cùng bị diệt trừ, cần gì nói dễ nghe như vậy."

Hồ Tĩnh không phản bác, nói: "Lúc ấy ta đương nhiên muốn làm thật tốt, kỳ thật trong lòng chắc gì đã hy vọng vậy. Ngoại miệng đã nói gả làm vợ người thoái ẩn giang hồ, kết quả thì sao, tật cũ khó sửa, trong tâm vẫn muốn nhìn cảnh đao thương."

Vẻ mặt nàng hoảng hốt, như đang giao hòa giữa quá khứ và tương lai, Sở Đồng cũng không tiện nhiều lời, nói: "Cũng như cô mong muốn còn gì. Tôn phu nếu không bảo cô làm, cũng sẽ phái người tìm kiếm, lúc cúng bái hành lễ, có người đi tới kinh thành."

Mỉm cười, y nói: "Ta vẫn nghĩ Ngũ Tấc Nhất gì đó chỉ là cái cớ của Tư Tử Thường, vì theo đạo lý mà nói, gã thay cha đoạt quyền, dĩ nhiên không thể không có hoài nghi. Nếu không có giả mạo Ngũ Tấc Nhất, kẻ bị nghi ngờ đầu tiên là hắn. Nhưng mà, ta biết năm năm trước Ngũ Tấc Nhất xuất hiện trên giang hồ, sau lại biết mất vô tung, năm nay lại tái xuất. Nếu bên trong thực sự có Ngũ Tấc Nhất tham gia, câu chuyện cũng trở nên có ý vị sâu xa hơn nhiều."

Hồ Tĩnh nói: "Huynh còn chưa nói cho ta biết, sao có thể nhìn thấu ta."

Sở Đồng cười nói: "Cái này ít nhiều do Ôn Tích Hoa." Y cẩn thận quan sát, phát hiện lúc nói tới ba tiếng 'Ôn Tích Hoa', thân thể Hồ Tĩnh khẽ chấn động, nhất thời cảm thấy tâm trạng sáng như tuyết, nói tiếp: "Hắn nói cho ta biết, ngày đó ở trên tiểu lầu của Tô Thải Y có thấy Chung Khoái Thoái giả trang chu tẩu vội vàng đi qua, khiến ta hoài nghi. Ta đã ước định với Chung Khoái Thoái, cách một ngày lão bà của gã sẽ đưa một túi vải tới để báo bình an. Gã đã bị hung thủ muốn diệt khẩu dọa vỡ mật, lại biết Tư gia gia tài lớn mạnh sẽ không chịu buông tha cho mình, vì sao phải cam nguyện mạo hiểm dịch dung ra ngoài?"

Hồ Tĩnh nở nụ cười nhợt nhạt, cười tới mười phần đau thương, hỏi mà nghe như tự hỏi: "Đúng vậy, vì sao chứ?"

Sở Đồng nói: "Giải thích hợp lý nhất, chính là gã đi ra ngoài gặp một người, một người không thích hợp, hoặc là nói đang ở thanh lâu không thể ra. Người như vậy, ta nghĩ tới nghĩ lui, trừ phu nhân ra, không có ai khác."

Hồ Tĩnh bộ dạng thuận theo, vẻ mặt khẽ lo khiến người khác yêu thương, nàng chỉ khẽ lắc đầu, nói: "Có lần ta cùng nha hoàn đi mua son, ở trên đường thấy lão bà của gã, lập tức nổi lòng nghi ngờ. Đuổi theo tới Điệt Thúy Phường, trong lòng lại sợ hãi --- biện pháp có thể tránh tai mắt người như thế, Chung Khoái Thoái không nghĩ ra được, chắc chắn phía sau có cao nhân tương trợ, cho nên..."

Sở Đồng nói: "Cho nên cô nghĩ cách tiếp cận bọn họ, tỏ ra nhu nhược, lại có ý đồ bày thế chân vạc muốn chuộc tội cho phu quân, thêm đó, Tư Tử Thường không hề đụng tay, cuối cùng được sự tín nhiệm của họ. Từ đó, cô châm ngòi để Chung Khoái Thoái giám sát ta, người dạ hành đêm đó Ôn Tích Hoa thấy nhất định là gã. Nghe gã nói xong, cô biết giết ta không được, làm bộ như vô tình để Tư Tử Thường biết được chuyện này."

Hồ Tĩnh đờ đẫn nói: "Có lẽ huynh không biết, ngày đó chúng ta ở Cư Cổ Hiên bồi Ông lão bản uống trà, nếu không có cái ngày đó thúc giục, Tư Tử Thường cũng không ra tay vội như vậy."

Sở Đồng cười cười, nghe như chế giễu: "Là phu phụ hai người hồng vận đến đầu, hay phu phụ họ phạm mệnh thái tuế? Việc này đi lên đi xuống, không cần ta nói nữa."

Hồ Tĩnh mở tay phải ra, một chủy thủ sáng bóng hiện trên cổ tay trắng nõn như ngọc, nàng giương mắt, nói: "Đây là Ngũ Tấc Nhất, chính nó giết Tư Bảo Định. Ngày ta vào Tư gia đã lấy lòng thề với trờ, sẽ không để thứ này chạm vào máu lần nữa. Sao biết thế sự khó liệu... Sở đại nhân, huynh đã thấy rõ mọi việc, từng lời đều là thật, một chút cũng không sai."

Nàng nói tới đây thì im lặng, Sở Đồng biết nàng đã hạ quyết tâm, khẽ than nhẹ một tiếng, nhịn không được ôn nhu nói: "Phu nhân, có chuyện gì ta làm thay được?"

Hồ Tĩnh cười buồn bã, nói: "Ta hy vọng huynh có thể nhớ kỹ tên ta. Còn nữa, chuyện hôm nay, xin đừng nói với người thứ hai."

Sở Đồng gật đầu, nàng chua xót nói: "Ta sửa lại tên, thầm muốn bắt đầu lại lần nữa, nào biết thế gian không có hai chữ 'lần nữa', toàn bộ đều là tự mình gạt mình. Sở đại nhân, tên thật của ta là Cổ Thanh Thanh, xin huynh nhớ kĩ chớ quên."

Sở Đồng nói; "Cứ yên tâm. Nếu phu nhân nói tên thật, ta cũng không muốn giấu, ta vốn nên gọi là Thẩm Bạch Duật."

Hồ Tĩnh khẽ chấn động, chợt cười mỉa mai, nói: "Huynh không phải huynh, ta chẳng phải ta. Ai, vì cái gì người ta luôn muốn trở thành người không phải mình?"

Cười xong, nàng cô đơn quay ra ngoài, ánh mắt không biết lạc ở nơi nào, vô cùng nhẹ nhàng nói: "Thẩm công tử, ngày sắp dứt rồi, huynh sớm về đi."

Mưa nhỏ mùa hè nói rơi là rơi, từng hạt tí tách tí tách rơi xuống, Sở Đồng bước khỏi Tư phủ được vài bước, nghe thấy tiếng động nháo lớn lên. Y không quay đầu lại, cũng không trốn mưa, tùy ý để hạt mưa nhỏ vụn rơi trên vai trên mặt, gió nhẹ thổi đến, chỉ thấy thật mát mẻ.

Y nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra cũng nở nụ cười, nói; "Sao ngươi biết ta ở trong này?"

Đầu đường cách đó vài bước, Ôn Tích Hoa cầm ô, trên mặt vẽ một cái hồ lô thật to màu đỏ, cười khổ nói: "Ngươi lại đùa ta, chạy không thấy người, hại ta bị tên hòa thượng lôi kéo chơi mấy ván cờ. Ta lại sợ ngươi gặp chuyện không mày, nào có tâm tư chơi cờ, kết quả bại trận."

Sở Đồng nhìn ô, buồn cười mà nói: "Ngươi mà thua Đại Tiếu, đó không phải hồ lô của hòa thượng sao?"

Ôn Tích Hoa vẻ mặt đau khổ, nói: "Thế này còn đỡ, hòa thượng kia hại người thành sở thích rồi, còn muốn ta trộm Thập Tự Long Đầu Quải của Lôi bà bà." Hắn thấy Sở Đồng bật cười, tâm tình bỗng dưng rất tốt, nói: "Chuyện của ngươi sao rồi?"

Sở Đồng ngừng cười, sau đó bỗng nhiên thở dài, nói: "Nhờ phúc của Ôn công tử, đã kết thúc rồi."

Y biết trước khi vào Tư gia, Cổ Thanh Thanh nhất định từng kết giao với Ôn Tích Hoa, có lẽ còn là tình cảm lưu luyến khắc cốt ghi tâm, cho nên không muốn đối phương biết tình hình mình gần đây, cũng không muốn giết người tạo nghiệt, càng nguyện ý buông tha cho y, vì y là bằng hữu của Ôn Tích Hoa. Hơn nữa, y cũng mơ hồ cảm thấy, khiến cho Cổ Thanh Thanh không muốn dùng vũ khí tùy thân giết chết Tư Bảo Định, chắc chắn là một chuyện cũ bi thảm và kinh khủng. Một khi đã như vậy, cần gì phải truy cứu, không nên đụng vào vết thương khó nói nhất của người khác.

Ôn Tích Hoa ngạc nhiên nói: "Sao lại nhờ phúc của ta, này, đừng có đi nhanh thế, ngươi phải nói với ta chứ. Này, Tiểu Bạch ---"

Ôn Tích Hoa đi tới trước thư phòng của Sở Đồng, gõ cửa, ngày hôm qua mặc hắn truy vấn thế nào, Sở Đồng cũng không chịu nói ra hoàn cảnh sự tình. Buổi tối lại nghe chuyện Tư gia có con trai mua kẻ sát nhân, người vợ rơi vào đường cùng hạ độc giết người rồi tự sát, cho nên sáng sớm nay hắn đã tìm tới cửa, muốn nói chuyện thật rõ với Sở Đồng.

Sở Đồng ở bên trong, thanh âm hư nhuyễn, nói: "Vào đi."

Đẩy cửa vào, Ôn Tích Hoa chợt phát hiện Mạnh quản gia cũng ở một bên, ánh mắt vừa động, cười nói: "Tiểu Bạch, chúng ta ngày hôm qua đã hẹn rồi, hôm nay ngươi nhất định phải mời ta ăn cơm."

Sở Đồng khụ hai tiếng, cười khổ nói: "Xin lỗi, hình như ta hôm qua nhiễm mưa mắc phong hàn rồi, hôm nay không thể ra ngoài cùng ngươi. Đừng trách ta lỡ hẹn, chúng ta ngày mai nói sau?"



Ôn Tích Hoa cau mày nói: "Hôm qua ta đã sớm nói ngươi đừng có đi nhanh như vậy, quả nhiên đổ bệnh, hả? Ta đến xem chút." Hắn đi tới trước mặt Sở Đồng, vươn hai ngón tay chuẩn bị bắt mạch, Mạch quản gia đứng cạnh cười ha hả, nói: "Ôn công tử không cần lo lắng, đại phu đã vội tới xem cho đại nhân rồi, nói không có việc gì."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Đúng vậy, ta không phải đại phu, nhìn cũng vô dụng."

Trên mặt hắn lộ ý cười, thu hồi hai ngón tay, ai ngờ nửa đường biến chiêu, chỉ kính hướng tới điểm huyệt Sở Đồng. Phản ứng của Mạch Quân Trực cũng tuyệt đối không chậm, hừ lạnh một tiếng, tay trái cầm cổ tay phải của Ôn Tích Hoa, tay phải vỗ xuống đầu Sở Đồng. Ôn  Tích Ho biến sắc, năm đó Mạnh Quân Trực được gọi là 'Thiết Chưởng Đồng Trảo', công phu trên tay tất nhiên kinh người, bị nguồn nội lực tràn đầy như thế vỗ xuống, cho dù đá tảng cũng bị dập nát, huống chi là Sở Đồng không biết võ công.

Thân hình Ôn Tích Hoa khẽ động, né tránh thiết trảo của Mạnh Quân Trực, đập chân một cái, nội lực quấn cả lên bàn, Mạnh Quân Trực thuận theo chưởng thế ép xuống, chống cự nội kình truyền đến từ bàn bên cạnh. Tay còn lại chỉ chút nữa là tới đầu của Sở Đồng, phí sau, Ôn Tích Hoa bỗng cười hì hì, nói:  "Ngươi bị lừa."

Mạnh Quân Trực không kịp phản ứng,  chỉ nghe phịch một tiếng, hai người nội lực bị kéo dưới, bàn vuông vỡ vụn ra. Sở Đồng vẫn không có động tĩnh bỗng ra tay, lấy thế sét đánh không kịp che tai liên tục điểm mười sáu đại huyệt trên người Mạnh Quân Trực.

Điểm huyệt xong, Sở Đồng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt, cười khổ với Ôn Tích Hoa, nói: "Chuyện thế này chớ để nhiều thêm, bằng không, ta không bị đánh chết cũng bị ngươi hù chết."

Mặt Ôn Tích Hoa vẫn tràn đầy ý cười, lại giấu không được chân mày phiền muộn, đưa khăn tay cho Sở Đồng, hắn giận dữ nói: "Lời này nên để ta nói với ngươi, vừa rồi tí nữa hù chết ta." Ánh mắt đảo sang bên, thấy vẻ mặt vừa sợ vừa giận của Mạnh Quân Trực, Ôn Tích Hoa cười nói: "Mạnh quản gia, thua bởi tay chúng ta, có thấy đáng giá không?"

Mạnh Quân Trực hừ lạnh một tiếng, nói: "Ta thật không ngờ Thẩm Bạch Duật còn lực phản kích, bằng không..."

Lau đi máu ở khóe môi, Sở Đồng cười nói: "Bằng không thế nào? Nếu người trước mặt ta để ngươi làm thịt, thì cái đệ nhất thiên hạ của Ôn Tích Hoa chỉ có da mặt mà thôi."

Ôn Tích Hoa cười khổ nói: "Tiểu Bạch, ngươi đang khen ta hay cười ta thế? Không phải vừa rồi ta khiến ngươi không thể ra tay nên ngươi đang nhân cơ hội chỉnh ta đấy chứ?"



Sở Đồng nghiêm mặt nói: "Ta tin ngươi, ngươi không phải cũng tin ta tuyệt sẽ không mặc người định đoạt?"

Hai người nhìn nhau cười. Khuôn mặt già nua của Mạnh Quân Trực hết đỏ rồi lại tím, nói: "Ôn Tích Hoa sớm có phòng bị, Thẩm Bạch Duật ngươi nói không giữ lời."

Sở Đồng mỉm cười, nói: "Ngươi có thể không tin, nhưng ta chưa bao giờ nói chuyện mình cho người khác, thân phận của ngươi cũng vậy." Lúc y mở miệng mang theo một loại ngạo khí, khiến người khó mà không tin, khiến Mạnh Quân Trực sửng sốt.

Ôn Tích Hoa nói: "Hay để ta nói đi, kỳ thực ngày đó ta bắt đầu nghi ngờ rồi, ngươi cũng ở đó mà. Nhưng mà khi ta hỏi tiểu Bạch chuyện của ngươi, Tiểu Bạch lại nói với ta -- 'một kẻ không có võ công như ta, lại có bao kẻ thù, đương nhiên phải lo cho mạng nhỏ của mình'. "

Mạnh Quân Trực cả giận nói: "Lời này ta cũng nghe được, có gì không đúng?!"

Ôn Tích Hoa cúi đầu cười nói: "Không có gì không đúng, chỉ là người nói chuyện không đúng. Người thường nhất định nghĩ chỉ cần là người trong giang hồ thì có nhiều kẻ thù, nhưng Tiểu Bạch thì khác, y không hành tẩu giang hồ, một năm khiêu chiến có vài người, lại là quyết chiến công bằng, chưa bao giờ đả thương mạng người, lấy đâu ra 'rất nhiều kẻ thù'. Chỉ một câu nói kia, ta đã biết, ngươi không tới bảo hộ y, thì cũng là giám sát y, thậm chí muốn giết y."

Sở Đồng nói: "Mạnh tiên sinh, ngươi giúp ta rất nhiều, nếu lúc này không phải do mạng ta, ta cũng sẽ không ra hạ sách này, đã đắc tội rồi."

Sắc mặt Mạnh Quân Trực từ từ dịu đi, thở dài một tiếng, nói: "Ngươi không cần nhiều lời, giang hồ là chốn ngươi lừa ta gạt, đều vì bảo mệnh mà thôi. Ta thất bại rồi, không còn mặt mũi đi gặp lâu chủ, Ôn công tử, ta chỉ xin ngươi một việc."

Ôn Tích Hoa thở dài, nói: "Cầu của ngươi ta vốn không muốn đáp ứng, nhưng lần này nể là tiền bối, thời gian địa điểm cho ngươi lựa chọn."

Mắt Mạnh Quân Trực sáng rực lên, lắc đầu nói: "Còn chọn gì chứ, chính là lúc này tại đây, thế nào?" Rồi bật cười ha hả. "Có thể lĩnh giáo Phương Thiên Ngân Kích của Ôn gia Lạc Dương, chết cũng không uổng."

Ôn Tích Hoa cũng bật cười, bao phù hoa của công tử phong lưu đi đâu hết, lại lộ ra khí thế và cách ứng đối của kẻ có thể dời núi lấp biển, không nhìn Sở Đồng, hắn ôn nhu nói: "Tiểu Bạch, sân ngươi ta mượn, ngươi đi ra ngoài đi."

Sở Đồng đứng ở cửa của Sở phủ, ngẩng đầu nhìn trời, hình như mây đang tụ lại, y thở dài, nói: "Gần đây mưa hình như càng nhiều."

Phía sau có người tiếp lời, nói: "Mùa thu tới rồi."

Y quay đầu lại, thấy Ôn Tích Hoa cũng ngửa đầu nhìn trời, bỗng cười nói: "Ta đột nhiên nhận ra một điều."

Ôn Tích Hoa thu mắt lại, nhìn y, hỏi: "Điều gì?"

Sở Đồng nói: "Ta phát hiện, ngươi thấy qua kiếm Ngô Câu của ta, thấy qua ta chân chính ra tay, cũng thấy qua ta giết người. Ta lại chưa từng thấy qua Phương Thiên Ngân Kích của ngươi, chưa từng nhìn ngươi chân chính ra tay, cũng chưa thấy ngươi giết người. Thật không công bằng, nhỉ?"

Ôn Tích Hoa mỉm cười, nói: "Ta cũng đâu hỏi ngươi vì sao đổi tên thành Sở Đồng, đúng không? Chúng ta hòa nhau thôi. Hơn nữa, có một ngày, ta có lẽ sẽ nói với ngươi."

Sở Đồng nói: "Có một ngày?"

Ôn Tích Hoa gật đầu nói: "Tương lai sẽ có ngày đó, Tiểu Bạch à, ta cũng hy vọng có ngày ngươi nói với ta."

Sở Đồng quay đầu, vô cùng thản nhiên: "Được, vậy chúng ta cùng chờ, ta chỉ hy vọng, ngày đó không quá xa." 



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét