Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Vĩ Thanh



Sở phủ luôn luôn quạnh hiu, hôm nay lại có không ít xe ngựa đứng ở cửa, Ôn Tích Hoa nhảy qua mấy hành lang, cau mày hỏi: "Ngươi đang dọn nhà sao?"

Sở Đồng cười khổ nói: "Ta có nhà để dọn?"

Lúc này Ôn Tích Hoa mới chú ý tới bọc y phục nho nhỏ trong tay y, ngạc nhiên nói: "Bộ không phải ngươi quan trường không thuận nên muốn rời đi sao?"

Sở Đồng nói: "Ngươi nghĩ làm quan là làm tiểu nhị sao? Chủ nhân thực sự đã tới, hàng giả ta đây dĩ nhiên sớm thức thời mà ly khai."

Trước cửa ồn ào, Ôn Tích Hoa trộm nhìn ra, thấy một đôi phu phụ cười nói đi đến, hỏi: "Chủ nhân chân chính? Ngươi nói họ sao?"

Sở Đồng gật đầu, kéo hắn tới cửa sau, vừa đi vừa nói: "Ngươi nghĩ Trương Tam Lý Tứ nào đó ven đường đều có thể thi công danh sao? Người không chỉ xuất thân trong sạch, mà còn là hiền tài tiến cử được đảm bảo quê quán, ta sao có khả năng biến ra một Sở Đồng chứ."

Ôn Tích Hoa nói: "Ngươi nói đó là Sở Đồng thật?"

Sở Đồng thở dài: "Ngươi rõ rồi đấy. Sở Đồng này vốn là muốn lên kinh đi thi, ai biết nửa đường tới Kim Lăng thì si mê nữ tử thanh lâu, mất hết tiền của, y và nàng ta lại thật tình yêu nhau, cuối cùng cả hai bỏ trốn. Lúc ta gặp họ đúng lúc họ đang tránh mưa trong ngôi miếu đổ nát."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Ta hiểu rồi, nhà Sở Đồng chắc chắn không đáp ứng hôn sự này, y cũng không có bản lĩnh thi là đỗ, ngươi đã bằng cái lưỡi ba tấc không đứt mà khuyên y cho ngươi đi thi."

Sở Đồng cười hì hì, nói: "May mà ta vô cùng thông thạo thuật dịch dung cải trang. Sở thiếu gia lớn lên cũng có vài phần giống ta, không có người tâm phúc, cứ thế để ta làm huyện lệnh tiêu dao một năm. Một quan nhỏ quay về chính nghĩa ta đây, kết giao cũng không nhiều, cho dù là người ấn tượng với tướng mạo ta, cũng sẽ quên đi."

Ôn Tích Hoa ngạc nhiên nói: "Ngươi vốn có thể tiếp tục làm Sở Đồng của ngươi, vì sao lại bảo bọn họ tới?"

Sở Đồng nói: "Định ước là một năm, lẽ nào ta lại phải cả đời làm quan, vậy thì ta đây chưa nghẹn chết đã tức chết rồi."

Bọn họ vừa nói vừa ra khỏi cửa Sở phủ, đi tới con đường người tới người lui, Ôn Tích Hoa đột nhiên dừng bước, nói: "Tiểu Bạch, ta có điều muốn nói."

Sở Đồng quay đầu lại, không kiên nhẫn nói: "Nói mau."

Ôn Tích Hoa cười hì hì, nói: "Bây giờ ngươi không phải Sở Đồng, ta rốt cuộc nên gọi ngươi là gì mới tốt?"

Sở Đồng cười lạnh nói: "Ta bây giờ nếu không là Sở Đồng, dĩ nhiên là Thẩm Bạch Duật, có gì mà tốt. Giờ thì quen đi, đừng gọi ta là Tiểu Bạch, không lại..."



"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch, ngươi chạy đi đâu rồi?" Một tiểu nam hài vẫn còn chảy nước mũi chạy tới, nhìn ngó xung quanh, nhìn thấy họ thì cười tươi, hỏi: "Hai vị ca ca, hai người có thấy chó của ta không? Nó tên Tiểu Bạch, là một con chó nhỏ lông ngắn màu trắng."

Ôn Tích Hoa dùng hết sức nhịn cười, thấy Thẩm Bạch Duật đứng bên xanh mặt lại, thế là nói với tiểu đệ: "Chúng ta không nhìn thấy, tiểu đệ đệ, đệ qua bên kia tìm thử đi."

"A," Tiểu nam hài xoay người chạy theo hướng khác, trong miệng vẫn còn gọi: "Tiểu Bạch --- mau ra đây! Ta đâu có vứt xương của ngươi. Tiểu Bạch?"

Ôn Tích Hoa cuối cùng không thể nhịn, cười rõ to, sau đó đuổi sát bước Thẩm Bạch Duật: "Này này, Tiểu Bạch, chớ có đi nhanh vậy, này, ngươi không tức giận phải không? Này..."

Hôm qua trời mưa to nên hôm nay ánh nắng rực rõ, dù là ngay sau đó, mưa gió trở lại, mùa hè cũng qua. 






Bắt đầu chiết thứ 3, tới 10 chương lận. Mà có ngắn ngủi gì đâu, oimeoi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét