Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Tứ



Sau khi nghe xong, phương đông đã sáng, Ôn Tích Hoa vuốt cằm nói: "Như vậy, ngươi rốt cuộc đã sờ tới cái gì trong tóc Tư lão gia vậy?"

Sở Đồng mỉm cười nói: "Ta thực sự cái gì cũng không đụng đến."

Ôn Tich Hoa ngược lại có điều suy nghĩ nói: "Thực sự không có gì?"

Sở Đồng nói: "Quả thật cái gì cũng không có. Ta chỉ đụng đến, tóc ông ta rất ẩm."

Mắt Ôn Tích Hoa sáng rực lên, vỗ đầu, hắn cười to nói: "Ta hiểu rồi, thì ra là thế!"

Sở Đồng cũng cười, nói: "Chung Khoái Thoái là bộ khoái giỏi nhất Đại Đồng, khả năng quan sát đương nhiên không yếu, gã chú ý thần sắc khi đó của ta không ổn, cũng tò mò đưa tay vào sờ."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Xuất thân của gã không giống ta và ngươi, tuy rằng cũng đụng, lại thật không ngờ." 

Thấy Sở Đồng không đáp lời, hắn nói tiếp: "Nhưng trong lòng gã vẫn luôn tồn tại nghi ngờ, tất nhiên là có một lần cơ duyên xảo hợp nói cho người nghe, nào biết tai vách mạch rừng, ngược lại bị hung phạm nghe được, từ đó tính mạng rơi vào nguy hiểm."

Sở Đồng gật đầu nói: "Không tồi, hung thủ kia sở dĩ trước kia không giết hắn, chính là sợ sẽ bị ta phát hiện. Nhưng lại không biết ta đến tột cùng biết bao nhiêu, bối cảnh như thế nào, trước hết cứ dọa hắn. Chung Khoái Thoái có lần uống rượu về muộn, thiếu chút nữa bị hung thủ phục kích giết chết, sau khi về nhà gã trái lo phải nghĩ, tuy rằng không đoán được chân tướng, cũng biết mình thân gặp nguy hiểm."

Ôn Tích Hoa nói tiếp: "Gã là một bộ khoái nho nhỏ, võ công không tốt, lại có gánh nặng gia đình, việc này do ngươi dựng lên, đành phải bệnh cấp loạn đầu y (cái gì cũng thử khi rơi vào tuyệt vọng), đem lão bà dịch dung đổi họ lên kinh tìm ngươi." Hắn đột nhiên cười thành tiếng: "Để gã cùng lão bà ẩn thân nơi kỹ viện, nhất định là chủ ý của ngươi, thật hay lắm."

Sở Đồng cũng không nhịn được cười nói: "Khi đó ta cũng không có cách nào. Nếu gã ở một chỗ với ta, ta cũng không bảo vệ được gã. Ngược lại nếu tách ra hai nơi, hung thủ không rõ chi tiết, chắc không dám một trận đánh ta, cũng sẽ không nhất thời xúc động xử lý Chung Khoái Thoái."

Ôn Tích Hoa thở dài: "Nói tới đây là do lỗi của ta, tối qua ta sợ cái tên đi đêm kia chạy mất, hung thủ biết sau lưng ngươi có chỗ dựa, chó cùng rứt giậu nổi ác tâm, dứt khoát giết phu thê bọn họ diệt khẩu. Kết tiếp..."

Sở Đồng khẽ cười, nói: "Kế tiếp, tự nhiên là phải tới giết ta ."

Bộ dáng y khi cười thật thích ý, cũng vô cùng hưởng thụ, cho nên mặt Ôn Tích Hoa bỗng nhiên suy sụp, cười khổ nói: "Không xong."

Sở Đồng nói: "Cái gì không xong?"

Ôn Tích Hoa nói: "Ta tự nhiên không xong, ta lần này không xong to rồi."

Sở Đồng chớp mắt, cười nói: "Người bị giết cũng không phải ngươi, ngươi không xong cái gì?"

Ôn Tích Hoa dài mặt nói: "Ngươi nghĩ xem, nếu ta là bằng hữu của ngươi, còn tính muốn đi theo người, còn nói đã trộn vào thì sẽ không buông tay --- bây giờ mạng ngươi gặp nguy, bảo tiêu không phải ta thì là ai?"

Sở Đồng quay mặt nói:"Ngươi có thể không lo, dù sao ta cũng không cản được ngươi."

Ôn Tích Hoa cười nói: "Chớ nói chuyện ngay cả mình cũng không tin, ta thấy ngươi rất vui vẻ."

Sở Đồng thật sự cười rộ lên, tiếng cười giòn giã, nói: "Ta quả thật vui vẻ. Ôn công tử ngươi là hạng người gì, ta dù không phải mĩ nhân, lại có thể có người như ngươi làm bảo tiêu, trên giang hồ, người như vậy có thể có mấy người?"

Y cười rộ lên như vậy, lập tức trẻ hơn rất nhiều, trên vẻ mặt có nét thanh sảng sạch sẽ khó nói nên lời, trong đôi mắt đen cũng chìm đi lãnh ý, lộ ra chút ôn nhu thiên chân.

Trong khoảnh khắc, tim Ôn Tích Hoa có chút đập nhanh, hắn bỗng nhiên nói: "Tiểu Bạch, ngươi đúng là vui vẻ hơn trước kia nhiều. Một tối này, ta thấy số lần ngươi cười còn nhiều gấp ba mấy năm nay gộp lại" Dừng chút, Ôn Tích Hoa mỉm cười nhìn y, lại nói: "Trước kia ngươi nên cười nhiều hơn, ngươi cười lên thực dễ coi."

Hắn nói như vậy, biểu tình của Sở Đồng lại trầm xuống, hạ mắt một lúc lâu, mới nói: "Nhân sinh có được có mất, ta tuy rằng không có võ công, ít nhất bây giờ có thể muốn cười là cười, không cần cố kỵ."


Ôn Tích Hoa nói: "Nói đến muốn cười là cười, ta nhớ tới một người."

Sở Đồng nói: "Chẳng lẽ là 'trong hồ lô chứa Càn Khôn, trong bụng giấu nhật nguyệt' Đại Tiếu hòa thượng?"

Ôn Tích Hoa gật đầu, cười nói: "Không sai, đến kinh thành sắp được mười ngày, ta vẫn chưa tới Thiên Long tự tìm Đại tiếu, cũng không biết ông ta không có hồ lô, giờ dùng cái gì cất rượu."

Sở Đồng mở cửa rổ, phương đông đã trắng bệch, y từ tốn nói: "Thời tiết hôm nay tốt lắm."

Mắt Ôn Tích Hoa sáng lên: "Ngươi nguyện ý đi theo giúp ta?"

Sở Đồng thở dài:  "Ôn công tử, mạng của ta hiện tại ở trong tay ngươi, ngươi muốn đi đâu, ta sao dám không muốn?

Trong kinh thành, chỗ nào cũng có thể tiêu tiền. Nhưng tất cả các chỗ này, chỉ có một nơi, vô luận trong tay ngươi có một văn hay một vạn vàng, đều được đối xử bình đẳng. Đó là Thiên Long tự: trên đời này ước chừng không còn một ngôi chủa miếu lại ghét bỏ tiền hương hỏa. Thiên Long tự là chùa cổ trăm năm, xây ở đỉnh Vân Hóa, lấy tiện lợi địa thế của kinh thành, hương khói bốn mùa không dứt, thiện nam tín nữ bái sơn trước nay nối liền không dứt, dọc theo đường đi, tiếng rao hàng của tiểu quán và người bán hàng rong cũng không ngừng bên tai.

Sơn đạo chỉ đi một nửa, Ôn Tích Hoa đã dẫn Sở Đồng đi theo đường nhỏ, hắn thấy Sở Đồng quay đầu lại, nhịn không được cười nói: "Ta còn sợ ngươi chê ồn, đưa ngươi vào đường nhỏ sau núi, nếu ngươi muốn đi chính diện, chúng ta trở về."

Sở Đồng lắc đầu nói: "Không phải."

Ôn Tích Hoa  nói: "Vậy ngươi là nhìn thấy cái gì?"

Sở Đồng gật đầu, khẽ mĩm cười nói: "Nếu ta không  nhìn lầm, vừa rồi, hình như là một người quen."

Ôn Tích Hoa ngạc nhiên nói: "Quen biết cũ? Là ai?"

Sở Đồng lại quay đầu, nói. "Là người gặp mặt một lần. Nha hoàn mà ta gặp ở Tư gia --- là người phát hiện ra thi thể của Tư lão gia."

Ôn Tích Hoa chớp mắt, cười nói: "Nói đến là đến, nhân vật trình diện, trò hay cũng sắp bắt đầu."

Sở Đồng nhìn cây tùng bách um tùm hai bên, thản nhiên nói: "Ngươi lầm rồi. Diễn sớm đã xong, giờ ta và ngươi, cùng lắm là đang nhìn kết thúc thôi."

Ôn Tích Hoa cũng cười nói: "Biết sao được. Đến muộn vẫn tốt hơn là không đến, không phải sao?"

Sở Đồng thở dài, nói: "Ta chỉ hi vọng kết thúc đừng tới quá nhanh, nếu không sẽ làm ngươi xem cuộc vui thât vọng rồi."

---binh khí phổ đệ cửu

---hồng bảo hồ lô

---Hòa thượng hành khất của Thiên Long Tự, Đại Tiếu. Nguyên Danh là La Thiên Bằng, là một sơn tặc phía tây sông Tương, nhiều năm đang lúc lũ lụt đả thương mạng người. Sau gặp phải cao tăng Minh Trì của Thiên Long tự ba bắt ba thả, thông suốt hiểu ra, phóng hạ đồ đao. Sau khi cắt tóc bái Minh Trì làm sư phụ, vì cá tính ngay thẳng hào sảng, không câu nệ tiểu tiết, cho nên Minh Trì cho phép không cần kiêng rượu. Vốn dùng Quỷ Đầu đại đao, sau lại tự nghĩ ra Túy Quyền, tự lập trường phái riêng. Đại Tiếu hòa thượng thích rượu nhưng không dám uống rượu, thích đánh bạc nhưng không quan tâm tiền tài, trượng nghĩa công bằng, người võ lâm kính trọng.

---chú: Đại Tiếu thường xuyên đi xa, trong năm chỉ ở lại Thiên Long tự cùng lắm ba đến năm tháng.

Đại Tiếu hòa thượng nếu tự xưng Đại Tiếu, trên mặt đương nhiên là nụ cười.

Người này thân thể cao lớn, đi đường khiến tăng y ào ào rung động, cười rộ lên còn âm vang hơn cả tiếng chuông thuần đồng của Thiên Long Tự. Đại Tiếu vừa cười, cùng lắm hai bước đã tới cạnh bọn họ, đưa tay kéo cổ áo của Ôn Tích Hoa, miệng lại phẫn nộ quát: "Được lắm, Ôn Tích Hoa, ngươi đem hồ lô của ta giấu chỗ nào, mau nói!"

Phản ứng của Ôn Tích Hoa cũng nhanh, dùng Tiểu Cầm Nã Thủ thoát ra, lùi lại ba bước, sau khi đứng lại cười hì hì nói: "Hòa thượng thật không giữ chữ tín, nếu thua hồ lô vào tay ta, thì là của ta. Ta muốn đem nó đi bán, đi tặng, làm nơi kê chân, ngài cũng không có cách quản đâu."

Đại Tiếu hòa thượng nhất thời nghẹn lời, gắp đến độ cào cào cái đầu bóng lưỡng, vẻ mặt đau khổ nói: "Ôn công tử, Tích Hoa đại gia, coi như ta cầu ngươi, không có hồ lô kia, ta uống rượu cũng không uống được, ăn cơm ăn không vô, ngươi trả nó cho ta đi."

Ôn Tích Hoa đành phải nói: "Hòa thượng, không phải ta không muốn trả ngài, chỉ là hơn tháng trước đã đưa hồ lô của ngài thế chấp cho Lôi bà bà, làm sao mà trả ngài được."

Đại Tiếu hòa thượng nói: "Lôi bà bà? Chẳng lẽ là lão thái bà ở Hà Bắc Lôi gia?"

Ôn Tích Hoa cười nói: "Ngoài bà ấy còn có ai? Hồ lô là của ngài, tự đi mới đúng, ta rất sợ gậy Thập Tự Long Đầu của bà ấy."

Sắc mặt của Đại Tiếu hòa thượng lại càng khó xem, cười cũng cười không nổi, vẻ mặt cầu xin nói: "Lão thái bà kia nổi danh 'có vào không ra', ngươi đưa hồ lô thế chấp cho bà ta, ta làm sao còn lấy lại được!"

Sở Đồng ở bên cạnh đột nhiên cười, nói: "Ngài chớ để hắn lừa, hắn đã có thể đem đi thế chấp, đương nhiên có thể chuộc về."

Đại Tiếu hòa thượng lúc này với chú ý tới y, đầu tiên là cả kinh, sau đó sửng sốt, cuối cùng quay đầu nhìn Ôn Tích Hoa, nói: "Hòa thượng hôm nay một giọt rượu cũng không uống, sao lại hoa mắt thế này?"

Đầu tiên, Ôn Tích Hoa cười khổ với Sở Đồng, nói: "Coi như ta van cầu ngươi, hòa thượng kia không thích nghe nhất chuyện có người hại ta, ngươi sẽ không muốn phiền." Lại chuyển sang Đại Tiếu hòa thượng đang nhìn chằm chằm Sở Đồng, nói: "Hòa thượng không say, cũng không hoa mắt, chỉ là đừng hỏi ta cái gì, đi mà hỏi hắn."

Sở Đồng chắp tay nói: "Tại hạ Sở Đồng, gặp qua đại sư."

Đại Tiếu hòa thượng không hiểu chuyện gì vẫn hoàn lễ, hỏi: "Sở công tử? Thẩm công tử?"

Sở Đồng khẽ mỉm cười. "Có liên quan gì. Gọi là gì, vẫn là người kia; có phải hồ lô hay không, không phải vẫn để đựng rượu?"

Đại Tiếu hòa thượng chấn động, sau đó vỗ vỗ đầu, nói: "Đúng vậy, đúng vậy, nếu dùng không quen, dùng nhiều sẽ quen, rượu là giống nhau, hồ lô liên quan gì, người cũng giống nhau, tên liên quan gì?" Nói xong, liền cất tiếng cười to.

Ôn Tích Hoa cũng đang mỉm cười.

Đại Tiếu để ý như vậy, đương nhiên không phải là một cái hồ lô đựng rượu bình thường; khiến ông ta nhớ mãi không quên, chính là chuỗi tràng đệ lục thiên hạ trên hồ lô. Lúc này đây, ông ta đã nghĩ thông suốt, có thể bỏ đi, vị tất không phải chuyện tốt. Đang nghĩ vậy, ánh mắt chuyển sang Sở Đồng bên cạnh, thấy y phảng phất như đăm chiêu, cảm nhận ánh mắt của Ôn Tích Hoa, nhẹ nhàng cúi đầu, trong mắt hàm chứa ý cười.

Nhân lúc Đại Tiếu hòa thượng chuẩn bị thức ăn chay cho họ, Ôn Tích Hoa hỏi Sở Đồng: "Tiểu Bạch, ngươi vừa nghĩ gì đó?"

Sở Đồng nói: "Ta đang suy nghĩ lời của Đại Tiếu."

Quả thế, Ôn Tích Hoa khẽ cười nói: "Ngươi hiểu được?"

Sở Đồng cũng cười, nói: "Người là giống nhau, tên liên quan gì? Thẩm Bạch Duật có gì tốt, Quân Dịch Phi có gì không tốt? Đạo lý như thế, ta vậy mà lại không rõ."

Ôn Tích Hoa nói: "Sau này ngươi tính thế nào?"

Sở Đồng thở dài, nói: "Nếu có thể bình an giải quyết chuyện lần này, ta nghĩ sẽ về Vấn Kiếm sơn trang một chuyến, ngươi hẳn đã lâu không uống lê hoa tửu gia truyền của Thẩm gia?"

Ôn Tích Hoa cười nói: "Ngươi nói vậy, là đang mời ta đi?"

Sở Đồng nhìn hắn nói: "Ngươi không đi?"

Ôn Tích Hoa hì hì cười, nói: "Ta đương nhiên muốn đi, có rượu ngon, có mỹ nhân, lại là nơi có giường ngủ thoái mái, nhưng mà cho dù ngươi lấy dây thừng kéo ta, ta cũng không đi."

Ăn xong cơm chay, Đại Tiếu liền quấn lấy Sở Đồng đòi chơi cờ. Truyền nhân của Thẩm gia không chỉ học võ, cầm kỳ thi họa đều cần biết vài ba chiêu, khả năng chơi cờ của Thẩm Bạch Duật trên giang hồ cũng nói lên tính cách. Sở Đồng nhíu nhíu mày, hướng Ôn Tích Hoa làm vẻ mặt, Ôn Tích Hoa gật đầu một cái, ngăn Đại Tiếu lại: "Ta cũng không phải không biết ngài, hòa thượng chơi cờ dở tệ, vẫn nên chấp nhận hạ bàn với ta đi. Tiểu Bạch chưa từng tới Thiên Long tự, cũng nên để y thăm quan xung quanh."

Đại Tiếu mắt thấy Ôn Tích Hoa ngăn cửa, Sở Đồng không còn bóng dáng, nhịn không được vuốt đầu nén giận nói: "Hòa thượng với ngươi hạ hơn trăm ván chưa dừng, bây giờ có một cao thủ, đúng lúc muốn chỉ điểm chỉ điểm, lại để đi mất rồi."

Ôn Tích Hoa cười mở bàn cờ: "Đi cũng đi rồi, còn nhìn cái gì, rốt cuộc có muốn hạ bàn với ta không?"

Đại Tiếu bất đắc dĩ ngồi xuống: "Đương nhiên rồi. Ngươi phá chuyện tốt của ta, lần này phải khiến ngươi giữa ván cúi đầu nhận thua."

Ôn Tích Hoa buông một quân cờ: "Ngài với ta vẫn là thua nhiều thắng ít, vẫn nên tự cẩn thận đi."

Thiên Long tự rất rộng, bọn họ lại từ cửa nhỏ phía sau núi tiến vào, Sở Đồng đi nửa ngày vẫn không tìm tới nơi cần đến, rốt cuộc đành phải gọi một tiểu sa di, chỉ cho y đường tới đại điện. Trong chính điện hương khói lượn lờ, người đến người đi, đông nghìn nghịt những người dâng hương quỳ thành một dãy. Sở Đồng đứng từ xa nhìn trong chốc lát, liền đi vào thiên điện.

Đi còn chưa được hai bước, y đã nhìn thấy toàn bộ Tư gia.

Tư phu nhân đang đứng bên cạnh một vị lão tăng nghe ông giảng kinh, vừa nghe vừa lau nước mắt, con trai, con dâu, con gái, con rể, gia nhân, nha hoàn đứng một loạt, ước chừng khoảng hai mươi người.

Tư Tử Thường phát hiện Sở Đồng trước tiên, lập tức kéo kéo ống tay áo của mẫu thân.

Sở Đồng thật muốn cười thầm, y chỉ là một tiểu quan thất phẩm, Tư gia tài cao thế lớn, từ trước tới nay đều kết giao quyền quý đương triều. Bây giờ y không còn là huyện lệnh Đại Đồng, sợ không còn được chiêu đãi ân cần. Quả nhiên Tư phu nhân sửa ngay sự thân thiện ngày tang, ngay cả miệng cũng lười mở, chỉ xa xa gật đầu với y. Sở Đồng cũng không nổi giận, đi lên phía trước nói: "Tư phu nhân, Tư công tử, hôm nay hẳn đang vội làm pháp sự cho Tư lão gia."

Vừa dứt lời, hốc mắt Tư phu nhân lại đỏ lên, Tư Tử Thường vừa chắp tay vừa nói: "Sở đại nhân, đã phiền ngài lo lắng, thê lương nhân gia phụ tử, gia mẫu cố ý muốn tới Thiên Long Tự làm đại pháp siêu độ, hôm nay đã là ngày thứ mười."

Sở Đồng nói với Tư phu nhân: "Xin phu nhân hãy nén bi thương, nên bảo trọng. Bây giờ người mất đã nhập thổ vi an, hung thủ cũng đã đền tội, Tư lão gia trên trời có linh thiêng cũng có thể an nghỉ."

Tư phu nhân nghe liên tục gật đầu, vẻ mặt hòa hoãn không ít. Nghĩ thầm rằng Sở Huyện lệnh ăn nói khéo léo, lại tuấn tú, khiến người ta không khỏi nảy sinh vài phần hảo cảm, thêm việc khi y ở kia vẫn chiếu cố Tư gia nhiều mặt, liền lộ vẻ tươi cười nói: "Đa tạ Sở đại nhân, cúng bái hành lễ cũng đã xong rồi. Nếu Sở đại nhân không chê, có nhà ngoại dưới chân núi, liệu có thể tới tệ xá ngồi một chút?"

Lời này của bà ta vốn khách khí, ai ngờ Sở Đồng quả thực nói: "Nếu Tư phu nhân đã nói vậy, Sở Đồng liền làm phiền."

Tư phu nhân nhất thời nghẹn lời, may thay Tư Tử Thường bên cạnh lưu loát tiếp lời, nói: "Vậy thì tốt quá. Ta và Sở đại nhân cùng tuổi, cũng nhân cơ hội này thân thêm chút, đến, xin mời đi bên này."

Tiến lên thân thiệt nhiệt tình kéo Sở Đồng ra cửa trước, Tư Tử Thường kéo quá nhanh, cơ hội nói một tiếng với Ôn Tích Hoa cũng không có, Sở Đồng cười cười chống đỡ, cảm thấy không khỏi hơi hơi rùng mình.

Tòa nhà này của Tư gia là nơi Tư lão gia khi đến kinh thành đãi khách làm việc, mặc dù không lớn, bố trí lại vô cùng tinh xảo, sân viên khéo léo lịch sự tao nhã. Tư phu nhân nhìn con trai và Sở Đồng đang nói chuyện hăng say, liền tìm cớ để Hồ thị đỡ bà về phòng trước. Tư Tử Thường thấy mẫu thân đi rồi, liền đề nghị đi tới Thiên Thính, cũng có chút ít mất tự nhiên.

Mới ngồi xuống ở Thiên Thính, Tư Tử Thường dặn dò hạ nhân không được quấy rầy, vừa nâng chén trà lên, liền cau mày với một nha hoàn hầu hạ bên cạnh: "Trà đã nguội lạnh, cũng không biết đường đi đổi."

Nha hoàn kia ngạc nhiên nói: "Trà này mới pha chưa quá nửa canh giờ, sao có thể..."

Tư Tử Thường quát: "Bảo ngươi đi đổi còn không nhanh đi, dong dài làm gì! Trà này cũng lâu lắm rồi, đi lấy cho Sở huynh Lão Quân Mi trong phòng ta. Nha hoàn chỉ đành lên tiếng rồi đi, Tư Tử Thường cười nói: "Nha đầu đó lười biếng thành quen, không biết hầu hạ khách nhân, khiến Sở huynh chê cười."

Sở Đồng nhìn bóng dáng nha hoàn, mỉm cười nói: "Tư huynh, mới nhìn thấy có chút quen mắt, chẳng lẽ là Lan nhi ngày đó ta hỏi qua?"

Tư Tử Thường cười nói: "Sở huynh trí nhớ thật tốt. Không sai, nàng ta vốn là thị nữ bên người mẫu thân, sau đó thê tử ta vào nhà, mẫu thân thương nàng thân thể yếu đuối, đưa nha hoàn này cho nàng."

Khi nói chuyện, trà đã lên đây, nhưng người bưng trà lại là Hồ thị, thê tử của Tư Tử Thường. Tư Tử Thường cau mày nói: "Sao lại là nàng, Lan nhi đâu?"

Hồ thị thân thể vốn yếu, nhìn dù không diễm lệ, vẻ mặt lại rõ ràng động lòng người, nàng nhận sự chỉ trích của trượng phu, cúi đầu nhẹ giọng nói: "Mẹ nói Lan nhi đi bóp chân cho bà, thiếp thuận tay đưa trà tới."

Ngữ khí của nàng vừa mềm mại vừa ôn nhu, dường như có sự ưu sầu khó nói, khiến người không khỏi cảm thấy không nỡ. Tư Tử Thường thở dài, đành nói nhẹ nhàng: "Nàng thân thể không tốt thì đừng làm việc của hạ nhân, lần sau đừng cậy khỏe, trong nhà có nhiều người hầu, ít cho nàng sao?"

Hồ thị thấy sắc mặt trượng phu đã nguôi giận, cũng nhợt nhạt cười, trong hoa dung là ôn nhu tú lệ không nói nên lời, thanh âm cũng cao lên một chút, đặt trà lên bàn, nói: "Không sao đâu, cần gì phải nuông chiều như vậy. Chỉ sợ chậm trễ Sở đại nhân sẽ không tốt."

Sở Đồng khẽ cười, đưa tay lấy trà, trong miệng nói: "Làm phiền Thiếu phu nhân."

Thấy hai tay y đưa tới, bàn tay mềm mại của Hồ thị không biết tại sao khẽ run, Sở Đồng nhanh tay, tiếp chén trà khỏi rơi, chỉ có vài giọt nước lên tay y. Hồ thị thở nhẹ một tiếng, vội vàng lấy khăn ra muốn lau, cũng không giải thích.Sở Đồng một tay cầm chén trà, cười nói: "Không cần, sẽ khô ngay thôi, Thiếu phu nhân không cần chú ý."

Hồ thị ngây người một lát, sắc mặt tái nhợt, qua một lát, lại cố cười nói: "Trà đổ nhiều quá, hay để ta đổi chén khác cho đại nhân?"

Sở Đồng nói: "Không cần, thêm nước là được, đổi đi đổi lại cũng quấy rầy hứng thú nói chuyện của ta và Tư huynh."

Tư Tử Thường vẻ mặt bình tĩnh, nghe y nói thế, cũng cười:  "Vẫn là Sở huynh sảng khoái,A Tĩnh, nàng cứ xuống trước đi."

Vẻ mặt Hồ Tĩnh hoàn toàn không chút huyết sắc, vốn định nói thêm, Tư Tử Thường hừ lạnh một tiếng, nàng chỉ miễn cưỡng để lộ nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Tướng công, Sở đại nhân, thiếp thân cáo lui. Sở đại nhân... Xin hãy bảo trọng."

Tinh quang trong mắt Tư Tử Thường sáng lên, cười nói: "Nữ nhân chỉ thích lề mề, Sở huynh có bị phỏng không?"

Khóe miệng Sở Đồng nhếch lên thành nụ cười ý vị xâu sa, nâng bát trà lên, nói: "Tư huynh sao nói vậy, tôn phu nhân săn sóc cẩn thận, lại vì Tư huynh suy nghĩ, có thê như thế, phu còn cầu gì."

Tư Tử Thường cười càng sâu, nói: "Để Sở huynh khen nhầm rồi, xin mời, nếm thử trà Lão Quân Mi đắt tiền xem hương vị ra sao."

Sở Đồng hạ mắt, dừng ở trên chén trà gốm trắng, mỉm cười nói: "Đắt tiền sao? Ta đây phải tận lực thưởng thức mới được."

Y mới đưa bát trà lại gần miệng, chỉ nghe có người quát một tiếng: "Không được uống" Một bàn tay đâm vào, ném chén trà xuống mặt đất.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét