Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Nhất

Ngô Câu 

Đệ nhị chiết - Nhất

Trên đời này, đẹp nhất chớ quá Tô Hàng, giàu nhất chớ quá Lưỡng Hồ, phồn hoa nhất, không vượt kinh thành.

Nếu có người hỏi, bên trong kinh thành, nhiều nhất là gì?

Khẳng định sẽ có người đáp, là quan.

Mà nhiều thứ hai trong kinh thành, tự nhiên là bạc cấp quan gia; nhiều thứ ba, chính là nơi tiêu tiền.

Nói đến những nơi tiêu tiền, từ trước tới nay kinh thành vốn có tam tuyệt, lần lượt là Điệt Thúy Phường, Thính Vũ Tạ, và Cư Cổ Hiên. Ba chỗ này, tên đều vô cùng phong nhã, kỳ thật nói trắng ra, cũng chỉ là kỹ viện, đổ quán, và hiệu cầm đồ thôi. (đổ quán: nơi đánh bạc.) Chẳng những thế, Tam gia này còn đều trên mặt đường, cách nhau không quá năm mươi bước, cửa lớn đều là gỗ lim khắc hoa, mời đến toàn đầu bếp tại các chi nhánh của Túy Tiên Cư.

Chỉ cần nhà ngươi có đủ bạc, lập tức có thể gọi tới cô nương đẹp nhất Điệt Thúy phường, mời đến nhà cái tốt nhất của Thính Vũ Tạ, mua được đồ cổ tốt nhất của Cư Cổ Hiên.

Thế gian người phân tranh, đơn giản vì hai chữ tài sắc. Cho nên sinh ý một năm bốn mùa của tam gia phải nói là không ngừng, bạc trắng bóng thì cứ như nhanh chân phá đầu để có thể dưới tay bọn họ.

Dám ở dưới chân thiên tử làm nghề này mà không sợ phiền toái tìm tới, lão bản Tam gia tự nhiên có biện pháp của chính mình. Trong đó có Ông Trọng Cẩm của Cư Cổ Hiên rất giàu có, Tống Hà Tây của Điệt Thúy Phường giao lưu với giới quan lại tốt nhất, và Tô Thải Y của Thính Vũ Tạ lại nổi danh nhất trên giang hồ.

Tô Thải Y là nữ nhân, hơn nữa lại là nữ nhân vô cùng xinh đẹp. Trên phường đồn rằng, nàng còn đẹp hơn vài phần so với hồng bài đệ nhất Thủy Tinh của Điệt Thúy Phường. Cho nên, nhiều người tới Thính Vũ Tạ không phải chỉ vì bài bạc, mà còn vì muốn nhìn Tô lão bản một cái. Từng có người mang ra cả ban chỉ phỉ thúy (ban chỉ: nhẫn đeo tay, thường là ngón tay cái. Chắc thế.), chỉ vì muốn đánh bạc với Tô Thải Y ----

Tô Thải Y cự tuyệt không chút lưu tình.

Nữ nhân như vậy, ngươi nói xem, sao nàng có thể không nổi danh, sao Thính Vũ Tạ lại không thể phát tài.
Thính Vũ Tạ không phải nghe mưa gió, mà là mưa tiền.

Lời này là do Ôn Tích Hoa nói, hắn là giang hồ đệ nhất công tử, tự nhiên không xa lạ với giang hồ đệ nhất đổ quán. Không chỉ như vậy, Tô Thải Y còn là hảo bằng hữu của hắn, lại có người nói, kỳ thật, hắn là nhập mạc chi tân (khách hàng thân thiết) của Tô Thải Y.

Đối với việc đó, Ôn Tích Hoa chỉ cười cười, cũng không khẳng định, vừa không phản bác. Mà phản ứng của Tô lão bản lại rõ ràng hơn nhiều: Nàng đem một bát cháo tổ yến hất sang phía đối diện, cười lạnh nói: "Ta mở sòng bạc, muốn bán hoa thì đến cách vách đi!"

Bởi vì nói một câu này, Tô Thải Y cơ hồ đắc tội với hầu hết hiệp nữ trên giang hồ. Nữ tử chốn phong trần thì lại làm lờ, có người hỏi Thủy Tinh, vị kinh thành mỹ nhân chạm tay có thể bỏng này chỉ nở nụ cười, thản nhiên nói: "Lời nàng nói đều là thật, ta vì sao phải nổi giận?"

Ôn Tích Hoa cuối cùng tổng kết một câu: Thế mới nói, trên thế gian, chân chính khiến người tức giận, thường là lời nói thật.

Hắn nói là sự thật.

Hiện tại Ôn công tử Ôn Tích Hoa của chúng ta, an vị ngồi trong căn phòng đẹp nhất tốt nhất của Thính Vũ Tạ, tay cầm ly rượu, bên chân vò rượu đổ trái đổ phái, nhìn chim én bên ngoài mái hiên đến ngẩn người.

Tửu lượng của Ôn Tích Hoa không thể nói là quá tốt, nhưng cũng không kém, nhưng lần này ngay cả một tia men say hắn cũng không có.

Hắn không say, bởi vì rượu này không phải hắn uống.

Cách vài bước chính là một bàn tròn, một tố y mỹ nhân vắn tay áo, cùng người đối diện đang chơi đoán số. 

Một lát sau, nàng cười ha hả: "Tiểu Phương, huynh lại thua rồi, uống rượu!"

Người bị nàng gọi là Tiểu Phương có một khuôn mặt trẻ tuổi, hắn trông rất tuấn tú, trên mặt có hai má lúm đồng tiền, cười rộ lên thì có nét trẻ con, tựa như một đại hài tử không hiểu thế sự.

Đại hài tử thoạt nhìn thanh thanh bạch bạch này, ngay cả cầm chén rượu cũng cảm thấy không thích hợp này, cũng là thiên hạ bài danh đệ nhị Phong Lưu Tiểu Kiếm Phương Quân Trinh.

Phương Quân Trinh cười uống ngay một ly, sắc mặt cũng không hề đổi --- muốn phong lưu, không chỉ là bộ dạng hảo, có tiền, có võ công cao, tửu lượng cũng phải nhất đẳng. Nếu không mỹ nhân mời rượu, mê rượu lỡ đêm đẹp, quá có lỗi.

Lời này không phải do Ôn Tích Hoa nói, là Phương Quân Trinh nói --- cùng một người làm bằng hữu lâu năm, cách nói chuyện từ từ sẽ giống hắn. Đây cũng đâu phải là do ta nguyện ý, sau đó, Phương công tử vô hạn tiếc hận mà nói lại một câu.

Uống rượu xong, Phương Quân Trinh vung vẩy chén rượu thở dài: "Nhớ rõ ràng, hình như có người mời ta tới uống rượu, giờ thì ta uống nhiều vậy, người đó lại uống hai chén, bằng hữu này rất không tốt."

Ôn Tích Hoa quay đầu lại, thản nhiên nói: "Rượu ngon cho ngươi uống, mỹ nhân tặng ngươi tiếp, ngươi còn trách ta? Có thể thấy được thế gian này thật không có lương tâm."

Phương Quân Trinh vẻ mặt đau khổ nói: "Ngươi có biết trên đời này thứ không thể ăn được nhất là gì không? --- chính là ăn xin. Đều là ngươi cho, ngươi bảo ta vui vẻ kiểu gì?"

Ôn Tích Hoa nói: "Ta thấy ngươi rất vui vẻ."

Phương Quân Trinh thở dài: "Vẫn là bị ngươi nhìn thấu. Cho nên mới nói, một người có thể mặt ngoài vui vẻ, trong đầu cũng vui vẻ, hoặc mặt ngoài không vui, trong đầu vui vẻ; lại không có cách nào trong đầu không vui, mặt ngoài lại giả dạng vui vẻ."

Ôn Tích Hoa không nói gì, hắn chỉ đột ngột nhìn chén rượu của mình, nhìn hết sức chăm chú, giống như bên trong không phải rượu, mà là kim trấp tử. 

Phương Quân Trinh không hề buông tha hắn, nói: "Ngươi rốt cuộc không vui cái gì? Quen ngươi nhiều năm như vậy, ta chưa khi nào thấy ngươi cười khó coi đến thế."

Ôn Tích Hoa cúi đầu một lát, khi ngẩng đầu lên, đã là Ôn công tử phi dương tiêu sai. Hắn cười rạng rỡ, nói: 

"Khó coi vậy sao? Đáng tiếc, đáng tiếc, ta không nhìn được mình, nếu không phải thưởng thức thật kĩ."

Phương Quân Trinh thầm than, ngoài miệng thì đáp: "Ngươi trương cái vẻ mặt thối đó ra, đi ra ngoài đường, ước chừng dọa hơn nửa người trên phường chạy mất, một nửa còn lại, không chạy cũng xỉu, có cái gì đáng thưởng thức."

Ôn Tích Hoa nghiêm mặt nói: "Ngươi đây là không hiểu. Ta là Ôn công tử, Ôn công tử là đệ nhất thiên hạ, cho nên làm chuyện gì cũng phải là đệ nhất, ngay cả thể hiện sắc mặt cũng không ngoại lệ, kỳ cảnh như vậy ngươi không mất tiền có thể thưởng thức, ngươi nên cảm ơn ta đi!"

Phương Quân Trinh nhìn hắn, biểu tình trên mặt là hận không thể trực tiếp nâng chén một hơi ăn hết, một lúc lâu sau mới thở dài nói: "Ta hiện tại ăn không nổi. Cái khác không nói, nhưng riêng về da mặt dày, ngươi nhận đệ nhị tuyệt không kẻ nào dám nhận đệ nhất."

Ôn Tích Hoa đang muốn tiếp lời, mỹ nhân bên cạnh đã xì một tiếng, cười nói: "Tiểu Phương, huynh sai rồi. Ôn công tử vốn là đệ nhất thiên hạ, dĩ nhiên da mặt cũng không ngoại lệ."

Phương Quân Trinh cũng cười rộ lên, nói: "Đúng là kỳ cục, là ta sai, nên tự phạt một ly." Nói xong liền thật sự uống. Ôn Tích Hoa cười khổ nói: "Ngươi rõ ràng lấy ta làm ngụy trang để uống rượu, hóa ra ta lại quen một đầu trâu."

Nữ tử cười dài rót rượu đầy chén cho Phương Quân Trinh, nói: "Trâu cũng được, tửu quỷ cũng được, đây là phòng của ta, ta thấy thuận mắt, trâu cũng có thể khiêng về. Ai dám quản ta?"

Phòng tốt nhất của Thính Vũ Tạ, đương nhiên là phòng của lão bản Tô Thải Y, mỹ nhân tố y trong phòng, đương nhiên chính là Tô Thải Y.

Tô Thải Y xác thực rất đẹp, nhưng đẹp nhất là vẻ thuần khiết trên khuôn mặt nàng. Dung mạo nàng giống như rượu ngon, chỉ ngắm thấy say, nhìn lâu ắt say.

Một người là lão bản, sẽ không trẻ. Lướt qua, Tô Thải Y tựa hồ mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, lại nhìn nữa, cảm thấy phong vận nàng đã hai bảy hai tám, mà khi nàng cười rộ lên, ngươi sẽ cảm thấy nàng mới chỉ có hai mươi.

Nàng nở nụ cười, Ôn Tích Hoa cũng cười nói: "Đây là địa bàn của Tô lão bản, nàng nói gì thì làm cái đó."

Tô Thải Y lại rót thêm rượu cho Phương Quân Trinh, thản nhiên nói: "Huống chi Tiểu Phương là cây tiền của ta, sao ta có thể chậm trễ."

"Sao?" Thiêu mi đặt câu hỏi là Phương Quân Trinh. "Ta còn không biết nguyên là mình đã được vào hắc bảng của Tô lão bản? Nên bồi thường thế nào?"

Tô Thải Y nói: "Cược hắc bảng là bão táp giang hồ, lời đồn huynh cùng Thẩm Bạch Duật quyết đấu đang nóng, sao có thể bỏ? Hiện tại 1 đền 2, huynh thế hạ phong."

Phương Quân Trinh để chén rượu bên miệng hồi lâu, mới bật cười khanh khách: "Ta nửa năm chẳng làm gì, trái lại Thẩm Bạch Duật, không chỉ võ công tinh tiến, lại còn có kiều thê, đường làm quan rộng mở. Bây giờ cũng sắp xếp lại binh phổ rồi, ta hẳn là thấp đi."

Tô Thải Y cười mắng: "Đàn ông các người, không gặp mỹ nhân lại ---- Thẩm Bạch Duật võ công tinh tiến, người giang hồ rõ như ban ngày, thú lão bà với võ công cao thấp liên quan gì đến nhau?"

Phương Quân Trinh nói: "Sao không? Thẩm Bạch Duật không thích xuất đầu, nếu không phải sau tân hôn hăng hái, làm sao có thể liên tục khiêu chiến danh thủ võ lâm, thậm chí động đến những kẻ đầu bài danh? 

Người này võ công truyền ra chỉ cao lên chứ không thấp hơn, cơ hội qua đi cũng không phải không có, chỉ là y đều tránh được, hiện giờ thành thế này... Ta thực sự có chút không quen?"

Tô Thải Y ngạc nhiên nói: "Nghe huynh nói vậy... cứ như có tương giao sâu với Thẩm Bạch Duật?"

Phương Quân Trinh cười nói: "Thẩm Bạch Duật tính tình quái gở, không thích nói chuyện, lại thâm sâu khó dò, ta chỉ gặp y vài lần. Muốn nói tương giao sâu, nàng nên hỏi Ôn công tử bên cạnh."

Ôn Tích Hoa lẳng lặng ngồi bên, từ lúc nghe quyết chiến giữa Phương Trầm, hắn chỉ một mình rót rượu, đã uống vài chén, nghe Phương Quân Trinh nói tới tên, mới cười nói: "Ngàn vạn lần chớ hỏi ta, ta khá lâu chưa gặp Thẩm Bạch Duật."

Tô Thải Y nói: "Ta không hỏi giao tình giữa huynh và Thẩm Bạch Duật, chỉ muốn hỏi, theo ý huynh, thắng bại trận chiến thế nào?"

"Như thế nào là như thế nào?" Có chút thần bí cười cười, Ôn Tích Hoa uống một ly, rồi nói. "Nàng không phải hỏi, nói nàng hay, ta không biết."

Tô Thải Y chán nản, cố ý hất hàm nói: "Ôn công tử, Ôn Tích Hoa, ta mời huynh ở đây nhiều ngày, lại mời huynh uống sạch rượu ngon nơi này, hiện giờ bảo huynh trả lời, huynh lại ra sức khước từ, rất không có tính bằng hữu."

Ôn Tích Hoa cười khổ nói: "Ai, nữ nhân, khi ngươi nói thật nàng không tin, khi ngươi nói láo nàng đều cho là thật!"

Phương Quân Trinh cười tiếp lời: "Vì thời điểm Ôn công tử nói thật quá ít, khi nói láo lại vô cùng cao minh."

Tô Thải Y cũng cười nói: "Nhưng bình thường, Ôn công tử của chúng ta vừa nói không thật cũng không dối."

Phương Quân Trinh ngạc nhiên hỏi: "Vậy bình thường hắn nói cái gì?"

Tô Thải Y nghiêm mặt: "Lời vô nghĩa."

Ôn Tích Hoa vẻ mặt đau khổ nói: "Ra là hai người đang rất muốn xa lánh ta, xem ra thời gian ta ở đây quá dài, có người muốn ta ra cửa."

Tô Thải Y đảo mắt: "Hôm nay huynh thật thức thời, biết ta muốn huynh ra ngoài."

Ôn Tích Hoa hì hì cười nói: "Không cần nhọc đến ngọc thủ của Tô lão bản, ta sẽ tự ra ngoài." Dứt lời, hắn ôm lấy một vò rượu, nghiêng người đứng dậy, sau đó mang cả người lẫn rượu xuống lầu.

Tô Thải Y nhìn đăm đăm, một lúc sau mới cười nói: "Người này nói dong dài, làm việc rõ ràng, lần này đi... chắc thật lâu mới quay lại."

Phương Quân Trinh nở nụ cười, cầm chén rượu nói: "Không ta đoán hắn rất nhanh sẽ về."

Ôn tích hoa vẻ mặt đau khổ nói: "Nguyên lai hôm nay hai người các ngươi cái đúng là hẹn tốt lắm cùng đi xa lánh của ta, xem ra là ta ở trong này lại đích thời gian quá dài, có người nghĩ muốn đâu tôi xuất môn ."

Tô y phục rực rỡ nhãn châu - xoay động nói: "Hôm nay ngươi thật thức thời, biết ta nghĩ đâu ngươi xuất môn."

Ôn tích hoa hì hì cười nói: "Không cần lao động Tô lão bản đích ngọc thủ, chính mình liền sẽ đem mình ra bên ngoài." Lời vừa mới dứt, hắn bị bám tràn đầy một vò tử rượu ôm vào trong ngực, cả người sau này nhất khuynh, thật sự đem mình ngay cả nhân mang rượu tới cùng nhau đâu đi xuống lầu.

Tô y phục rực rỡ ánh mắt đăm đăm, sau một lúc lâu mới cười nói: "Người này nói chuyện dong dài, làm việc cũng rất rõ ràng, hắn chuyến đi ... này, đại khái thật lâu mới có thể đã trở lại."

Phương quân trinh nở nụ cười, cầm lấy chén rượu nói: "Không, ta đoán hắn rất nhanh sẽ trở về đích."

Tô Thải Y quay đầu ngạc nhiên nói: "Làm sao huynh biết?"

Phương Quân Trinh lấy ra một tờ giấy xanh, nói: "Ta nói ta đoán, nàng sẽ không tin, cho nen ta chỉ đành nói thật."

Tô Thải Y sắc mặt đại biến: "Thanh Y thiếp?!"

Phương Quân Trinh cười nói: "Nàng lo lắng như vậy, ta có chút ghen tỵ." Hắn vung tay, giơ lên mặt giấy, giấy xanh mỏng manh, lại trong suốt tươi đẹp bất thường.

Quan trong nhất là, mặt trên của giấy xanh này trống không, một chữ cũng không có.

Tô Thải Y nói: "Thiếp trống sao? Huynh cùng Ôn Tích Hoa cố ý gặp mặt ở đây vì thiếp trống này?"

Phương Quân Trinh nói: "Đúng vậy."

Tô Thải Y nói: "Ta không hiểu."

Phương Quân Trinh đem giấy cất vào ngực, từ từ uống xong rượu, nói: "Muội cũng không cần hiểu. Muội chỉ cần biết, Ôn Tích Hoa biết mình quên tờ giấy này, rất nhanh sẽ trở lại." Hắn lại có chút thương cảm, nói: "Cho nên, nếu hắn trở về trước khi uống sạch rượu, nàng có thể giúp ta uống nhiều hơn hai chén."

Lời Phương Quân Trinh, rất ít khi sai, nhưng lần này, hắn sai rồi.

Ôn Tích Hoa không trở về.

Như là bỗng nhiên tiêu thất vào hư không, bảy ngày liên tiếp, trên giang hồ không có chút tin tức.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét