Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Nhị

Thính Vũ Tạ ngẫu nhiên cũng có thời điểm danh xứng với thực, ví dụ nói, lúc trời mưa.

Tô Thải Y ghé vào đầu giường, nhìn mưa rơi tí tách tí tách hắt trên cửa sổ, bờ vai trần trụi khẽ run khi gió thổi qua. Nhưng nàng lại lười cử động, cũng căn bản không nghĩ muốn kéo chăn lên.





Nàng bất động, người bên cạnh nàng lại động, một bàn tay bạch ngân quý khí vươn tới, lấy chăn kéo lên lưng nàng, sau đó cực kỳ ôn nhu đẩy mái tóc đen dài của nàng sang một bên. Tô Thải Y khẽ thở dài, nói: "Huynh có biết mỗi khi huynh ngẫu nhiên quá tốt với ta, trong lòng ta sẽ đặc biệt khổ sở."

Nam nhân đồng dạng trần trụi nằm bên người nàng nở nụ cười, má lúm đồng tiền thật sâu, giống một đại hài tử, nói: "Ta biết nàng vì sao lại khổ sở."

Tô Thải Y quay đầu nhìn hắn hỏi: "Huynh thực sự biết? Huynh biết cái gì?"

Phương Quân Trinh nhắm mắt lại. Như tự nói, cũng như trả lời. "Nàng có biết  ta mỗi lần nói vài câu thật tình như thế, trong lòng sẽ đặc biệt áy náy."

Tô Thải Y nở nụ cười: "Phong Lưu Tiểu Kiếm Phương công tử, cũng sẽ có lúc nói thật?"

Phương Quân Trinh không mở mắt, chỉ nói: "Kỳ thật ta hay nói thật, chỉ là người khác không muốn tin tưởng. Một người làm lãng tử, liền trở nên không đáng tin, ví dụ như ta, ví dụ như Ôn Tích Hoa."

Sắc mặt Tô Thải Y thoáng biến đổi, cười gượng nói: "Thật vậy sao?"

Phương Quân Trinh lúc này mới nhìn nàng, mỉm cười nói: 'Nàng nhất định đang trách ta, vì sao cố ý nhắc tới Ôn Tích Hoa, ta nói thế, đơn giản ta biết nàng kỳ thật nhớ hắn."

Tô Thải Y cười không nổi, quay đầu nói: "Ôn Tích Hoa là bằng hữu của ta, ta lo lắng cho an nguy của huynh ấy."

Phương Quân Trinh nói: "Nàng căn bản không cần lo lắng, vì hắn là thiên hạ đệ nhất Ôn công tử. Nàng có biệt, đệ nhất thiên hạ tột cùng là đại biểu cho cái gì không?"

Tô Thải Y nói: "Chẳng lẽ không phải võ công đệ nhất thiên hạ?"

Phương Quân Trinh cười nói: "Võ công của Ôn Tích Hoa đương nhiên là vô cùng tốt, nhưng mà hắn trở thành đệ nhất thiên hạ không phải bằng võ công, mà bởi vì hắn là người thông minh khó giết đệ nhất thiên hạ."

Tô Thải Y cau mày nói: "Ta không hiểu."

Phương Quân Trinh nói: "Nàng cũng biết, bốn chữ đệ nhất thiên hạ này nguy hiểm ra sao. Một người được gọi là đệ nhất thiên hạ, tự nhiên sẽ có nhiều phiền toái, nhiều kẻ thù, nhiều dịp mất mạng. Nhưng mà, nếu cái danh thiên hạ đệ nhất này suốt ngày đổi đi đổi lại, binh khí phổ sao có thể diện yên ổn sống trên giang hồ. Cho nên, cho dù võ công của ta có cao hơn Ôn Tích Hoa mười lần, hắn vẫn như cũ là thiên hạ đệ nhất, ta vẫn như cũ chỉ có thể là thiên hạ đệ nhị. Giờ nàng hiểu chưa?"

Tô Thải Y nói: "Ta hiểu rồi." Thở dài, nàng lại nói: "Huynh đúng là bằng hữu của Ôn Tích Hoa, chẳng những rất hiểu biết huynh ấy, còn rất tín nhiệm nữa."

Phương Quân Trinh nhìn nàng thật sâu, nói: "Ta chỉ tín nhiệm hắn, vị tất đã hiểu hắn. Nàng nên hiểu, mặc kệ làm cái gì, mặc kệ thoạt nhìn gần gũi bao nhiêu, một người muốn chân chính hiểu nhân tâm của người khác, có bao nhiêu khó khăn."

Hắn nhìn mắt nàng, có một loại đau đớn không nói lên này, khiến khuôn mặt oa nhi của hắn dữ tợn hơn rất nhiều. Tô Thải Y bị hắn nhìn, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng mình cũng có loại đau đớn không nói nên lời.

Nàng lại tuyệt không hỏi, hắn đau đến thế tột cùng là vì ai, đã biết dạng đau đó là vì ai, Tô Thải Y cúi đầu, ra vẻ thoải mái mà nói: "Ít nhất huynh có thể nhìn ra huynh ấy không vui, ta thì không."

Trên mặt Phương Quân Trinh thoáng hiện nét thất vọng, rất nhanh lại tiêu thất, thu hồi ánh mắt, hắn nói: "Vì ta và hắn là cùng một loại người. Trước mặt người tương tự mình, muốn che giấu bản thân, đương nhiên không đơn giản."

Tô Thải Y nói: "Các huynh là loại người nào vậy?"

Phương Quân Trinh nở nụ cười, cười đến vô cùng cô đơn, nói: "Một loại chỉ có thể kết giao bằng hữu với chính mình."

Tô Thải Y nói: "Vì sao?"

Phương Quân Trinh nói: "Người như chúng ta luôn có nhiều phiền phức, nhiều nguy hiểm, cho nên không thể có gia đình, càng không thể liên lụy tới bằng hữu đã có vợ."

Tô Thải Y chớp mắt nói: "Cho nên một khi Thẩm Bạch Duật thành thân, Ôn Tích Hoa và y sẽ không còn giao tình?"

Phương Quân Trinh không trả lời.

Tô Thải Y nghĩ nghĩ, nở nụ cười: "Đáng tiếc vị hôn thể tên Minh Nguyệt kia của Thẩm Bạch Duật. Ôn công tử còn chưa gặp qua nàng, về sau sẽ không còn cách tái kiến."

Phương Quân Trinh nói: "Nàng thật sự nghĩ Ôn Tích Hoa thích 'Minh Nguyệt'?"

Tô Thải Y ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ không đúng?"

Phương Quân Trinh khẽ lắc đầu, nói: "Nàng sai rồi. Ôn Tích Hoa thích, không phải là minh nguyệt hay nữ nhân tên Minh Nguyệt, thứ hắn thực sự thích, là thứ có thể thấy, nhưng lại không có cách nào bắt giữ."

Có thể thấy,  lại không có cách nào bắt giữ --- đây còn không phải là ngọn nguồn đau khổ lớn nhất thế nhân? Ôn Tích Hoa là người thông minh như vậy, sao có thể không hiểu sự thống khổ trong đó, sao có thể chấp mê với biểu hiện giả dối như vậy?

Tô Thải Y trầm mặc hồi lâu, mỡi buồn bã nói: "Ta biết huynh nói lời ngày cố ý để ta nghe, ta cũng biết Ôn Tích Hoa không thích ta, nhưng mà ta..."

Phương Quân Trinh thở dài: "Đừng nói với ta nàng thích Ôn Tích Hoa, ta căn bản không tin."

Tô Thải Y mở lớn mắt, hỏi: "Lời huynh nói là sao?"

Phương Quân Trinh mặt không đổi sắc, mỉm cười nói: "Kỳ thật nàng chân chính thích, cũng không phải Ôn Tích Hoa. Nàng chỉ là bị hắn cự tuyệt, tổn thương thể diện, không cam lòng mà thôi."

Tô Thải Y cười lạnh: "Phương công tử, chớ cho là ta cho huynh nằm giường ta, không khác nào nguyện ý nghe huynh nói hưu nói vượn."

Cho dù là khi cười lạnh, Tô Thải Y cũng có thể khiến người cảm thấy thạt đẹp, thật quyến rũ, nhưng Phương Quân Trinh biết, trong lòng nàng chỉ sợ đã đem bản thân chém thành mười bảy mười tám mảnh.

Cười hắc hắc, hắn bắt đầu mặc quần áo, nói: "Nếu ta nói sai, nàng cần gì nổi giận?" Ánh mắt Tô Thải Y run lên, lao tới một chiêu Tam Âm Tuyệt Hộ Thủ, Phương Quân Trinh dùng khuỷu tay đánh lại làm tiêu tán chiêu thức, thừa dịp mà hôn lên mu bàn tay trắng như ngọc, cười lớn nhảy ra cửa sổ.

Tô Thải Y nghiến răng, nghe tiếng cười xa dần của Phương Quân Trinh, giọng căm hận nói: "Đồ chết tiệt, chỉ có mặc quần áo cởi quần áo là nhanh, cũng không biết luyện bao lần..." Nói tới đây, tựa hồ nghĩ tới cái gì đó, khuôn mặt nàng đỏ ửng, bật cười.

Tiếng cười chưa dứt, nàng cũng đa sâu kín thở dài, thở dài.

Phương Quân Trinh cũng thở dài. Mới cách tiểu lâu chưa bao xa, hắn đã không cười nổi.

Chính hắn cũn không biết vừa rồi vì sao phải cố ý chọc giận Tô Thải Y. Rất nhiều chuyện, ngươi nghĩ muốn, nhưng không thể nói. Gay nhất chính là hắn vẫn không thể rời nơi này, vì không biết khi nào Ôn Tích Hoa sẽ về lấy đồ. Hít một hơi, Phương Quân Trinh cười khổ, nói: "Ôn Tích Hoa ơi Ôn Tích Hoa, mặc kệ ngươi ở nơi nào, ta chỉ cần ngươi không nhớ tới bằng hữu chịu khổ nơi đây quá muộn, ngủ trên cây không phải là tư vị dễ chịu..."

*******

Ôn Tích Hoa đương nhiên không biết Phương Quân Trinh bị đuổi ra, hắn luôn luôn biết quan hệ của hai người kia, cho nên hắn thấy rất tự nhiên mà nghĩ, Phương Quân Trinh nhất định đang nằm trên chiếc giường vừa mềm mại vừa ấm áp của Tô Thải Y, chậm rãi thong thả uống rượu, chờ hắn.

Hơn nữa, giờ mà về bọn họ cũng chưa chắc nhận ra hắn, Ôn Tích Hoa mỉm cười nghĩ thế.

Bộ dáng hắn hiện tại, chỉ sợ ngay cả thân mẫu lão cha cũng không nhận ra.

"Tiểu Hổ, mau đưa bồn rửa chân này tới hậu viện của Hổ Phách cô nương, phải nhanh, chậm là sẽ bị mắng."

"Ai." Lên tiếng, Ôn công tử của chúng ta rất ngoan ngoãn mà cầm bồn nước rửa chân, đi tới hậu viện, trên mặt là khuôn mặt tươi cười ngốc nghếch ngơ ngác.

Lên tiếng là một vị mụ mụ, nhìn theo bóng lưng hắn, lắc đầu: "Nhìn hắn bộ dạng anh tuấn, chỉ là ngây ngốc quá, ăn mặc lại lôi thôi, đứng không ra đứng, thật tiếc cho bộ dáng tốt."

Người bên cạnh liền cười tiếp lời: "Trương mụ mụ tâm tính thật tốt, bà ngẫm lại đi, hắn nếu không ngây ngốc, Mạnh tổng quản sao dám cho hắn vào, Điệt Thúy Phường là nơi thế nào chứ, xảy ra chuyện cũng không tốt."

"Đúng vậy, là ngươi suy nghĩ thấu đáo."

Phương Quân Trinh và Tô Thải Y dù thế nào cũng sẽ không nghĩ Ôn công tử Ôn Tích Hoa mà bọn họ nhớ mãi không quên ngay tại mặt đường ngày. Cách tiểu lâu của Tô Thải Y chỉ có hai bức tường, một cái ao, xuyên qua hành lang hồ nước, cùng một tòa sân gần như vậy, hơn nữa cư nhiên là tạp vụ ở Điệt Thúy Phường.

--- Ngay cả Ôn Tích Hoa cũng không ngờ.

Ngày đó trên lầu của Tô Thải Y, rất xa nhánh cây, hắn trông thấy một người. Bởi vì thấy người này, hắn lập tức kiếm cớ chạy tới, theo người chạy tới cửa bên của Điệt Thúy Phường.

Coi cửa chỉ có vài người, muốn đi vào không khó, nhưng không kinh động người khác thì không đơn giản. Kỳ thật dựa vào danh hào Ôn Tích Hoa này, hắn cũng có thể nghênh ngang dùng thân phận khách nhân tới Điệt Thúy Phường, chỉ là nếu muốn tìm người này, hắn có lẽ phải ở trong này ngâm tới hơn tháng.

Hắn đang tìm một nữ nhân, hơn nữa là một nha hoàn dung mạo không xuất chúng. Trong Điệt Thúy Phường, nữ nhân như vậy đâu chỉ trăm người, dù có một, Ôn công tử muốn nhìn cũng không thấy.

Cho nên hắn thành Tiểu Hổ từ nông thôn lên thành tìm việc.

Ôn Tích Hoa rất vừa lòng với giả dạng này --- hắn không cần dịch dung, nhưng không ai chú ý mà liếc hắn một cái --- tại đây nơi ỷ hồng ôi lục này, ai sẽ chú ý ới một gã sai vặt quần áo xám trắng, tóc rối bù, dáng dấp lôi thôi, trên mặt quanh năm suốt tháng đều là nụ cười ngây ngô? Cho dù bộ dáng hắn thực sự là anh tuấn.

Ở chỗ này, tướng mạo của một người là do tiền và quyền quyết định.

Những cô nước hồng bài của Điệt Thúy Phường được đặt tên theo đồ quý, ví dụ như Thủy Tinh, Hổ Phách, Đại Mạo, Trân Châu, Phỉ Thúy, Mã Não... Các nàng mỗi người có một tiểu viện riêng biệt, xung quanh viện dĩ nhiên còn có nữ tử khác. Gã sai vặt Ôn Tích Hoa này, chính là người mới trong viện của Hổ Phách.

Biệt viện của Hổ Phách, rất gần cửa bên của Thính Vũ Tạ.

Nàng kia nhất định sẽ đi đường này, ở trong này ôm cây đợi thỏ là ít tốn sức nhất, không gây chú ý nhất. Ôn Tích Hoa bưng nước, đến lầu của Hổ Phahcs thì giao cho nha hoàn Hạ Hà, đột nhiên thoáng thấy một thân ảnh.

Ánh mắt hắn khẽ động, đang muốn đuổi theo, bỗng nhiên nghe nữ tử bên cạnh mắng một tiếc: "Này, ngốc ngươi định đưa cái gì?"

Ôn Tích Hoa quy đầu, người nói chuyện là Hạ Hà. Nàng chỉ là một tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi, trên khuôn mặt thanh xuân ngọt ngào đã có nét đời của nữ tử phong trần; trong đôi mắt sáng trong, tràn ngập tính kế và khôn khéo.

Trong lòng Ôn Tích Hoa khẽ thở dài một tiếng, đưa nước qua, mỉm cười nói: "Làm phiền cô nương chờ lâu."

Mặt Hạ Hà đỏ lên, Ôn Tích Hoa lại nở nụ cười với nàng, ôn nhu nói:  "Hạ Hà cô nương, ta hỏi cô một việc được không?"

Bị hắn cười tới choáng váng, tiểu cô nương cắn môi dưới đỏ mặt gật đầu, thanh âm bỗng trở nên mềm mại ngọt ngào, đã không còn nét khinh thị vừa này: "Ngươi hỏi đi?"

Cho nên nói, một người dễ coi, lúc nào cũng chiếm tiện nghi.

Ôn Tích Hoa nói: "Vị đại thẩm vừa đi qua trông giống bà con xa của ta, nàng có phải người Kim Lăng không?"

Hạ Hà lắc đầu nói: "Không phải, Chu rẩu từ Mai Xuyên tới. Nàng vừa tới đây không lâu, nói là quả phụ mới đến kinh thành nương nhờ họ hàng, kết quả không tìm được người, mang theo mẹ già bị bệnh, đành phải tới nơi chúng ta làm việc. Nói không nhiều nhưng chăm chỉ, cùng với mẹ ở phòng thứ ba phía tây."

Đây chính là cái gọi  tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn (không biết không nói, biết thì nói hết.) Ngẫm lại những gì nên biết, Ôn Tích Hoa cười nói: "Vậy không phải rồi, Hạ Hà cô nương, đa tạ, ta đi trước đây."

Hạ Hà vội vàng nói: "Từ từ, ngươi tên là gì?"

Lạp tức khôi phục lại thần khí ngốc ngốc, Ôn Tích Hoa gãi đầu cười nói: "Ta tên Tiểu Hổ. Cô nương có gì phân phó?"

Mê mang, khó hiểu còn có mất mác theo thứ tự chảy ra từ mắt Hạ Hà, nàng ngây người một lát, mới cúi đầu nhẹ nói: "Không có việc gì, ngươi đi đi."

Nếu có người hỏi Ôn Tích Hoa, khi nào Điệt Thúy Phường yên lặng nhất, hắn nhất định sẽ nói, bây giờ.

Bây giờ, là nói khi ngày mới bắt đầu, khi chưa cao chiếu. Mặt khác, chẳng những người tìm hoan không tới, ngay cả hạ nhân cũng miễn cưỡng vô cung. Một đêm xuân tiêu, người buồn rười rượi.

Nhưng mà Ôn Tích Hoa chẳng những không biết mệt, còn rất nhàn nhã nằm trên một cành cây, tập trung tinh thần chờ đợi.

Ngủ ở trên cây, tự nhiên sẽ không thoải mái, cho nên Ôn công tử của chúng ta trong lòng thầm thở dài, hâm mộ Phương Quân Trinh có mỹ nhân mà ôm, ngủ trong trướng Phù Dung. (chắc lấy từ câu thơ 'Phù dung trướng noãn độ xuân tiêu.') ---- nếu hắn biết bây giờ Phương Quân Trinh có chuyện gì, khẳng định hâm mộ không nổi. Đáng tiếc hắn không biết hơn nữa còn đang chờ người.

Chu tẩu đi ra khỏi phòng mình, cầm trong tay bọc vải màu lam, đứng ở trước phòng hô một câu: "Mẹ, con ra ngoài đây, thuốc của mẹ ở trên bàn, mẹ nhớ uống."

Trong phòng truyền ra tiếng ho khan già nua, một thanh âm già cả run rẩy nói: "Chú ý cẩn thận."

"Vâng." Đóng cửa, Chu tẩu dọc theo hướng Ôn Tích Hoa nằm mà đi tới.

Ôn Tích Hoa chớp mắt, thân hình khẽ động, từ nơi cư trú trên cây phi thân ra ngoài, đạp chân lên tường, rời khỏi Điệt Thúy phường.

Lúc Ôn Tích hoa nhìn lại Chu tẩu, đã trở thành Ôn công tử luôn luôn phong độ, anh tuấn tiêu sái. Chu tẩu không đi qua ngõ tắt giữa Điệt Thúy Phường và Thính Vũ Tạ, đơn giản là bất động thanh sắc xuyên qua ngõ nhỏ này đến đường.

Một người ở sáng sớm im lặng không người, lòng cảnh giác tự nhiên sẽ so với người đi trên đường đông mẫn tuệ hơn rất nhiều.

Hắn không có đoán sai.

Chu tẩu xẹt qua sạp bán đậu tương cạnh hắn, ngay cả liếc cũng không liếc. Nàng chưa tới ba mươi, ngày thường đoan chính, bộ dáng khi cúi đầu cũng có nét an phận của nữ tử đàng hoảng, là người đi có thể thấy khắp nơi, căn bản là một nữ nhân không khiến người chú ý.

Ôn Tích Hoa rất quen thuộc kinh thành, cho nên hắn không đi theo Chu tẩu, chỉ là phán đoán tạm thời hướng đi của nàng, sau đó vòng tắt qua tiểu lộ phía trước.

Đường nàng đi ngày càng vắng vẻ, Ôn Tích Hoa hơi hơi cau mày. Hướng đi của Chu tẩu, dĩ nhiên là tới một phủ đệ của một quan phẩm vị thấp trong kinh thành ở tiểu nam môn. Đi vào khu nhà sân không lớn, nàng vòng vo vài vòng, rồi tới cửa sau. Khẽ gõ cửa vài cái, có một lão nhân gia đến mở cửa.

"Chu tẩu, hôm nay tới thật sớm."

Chu tẩu cười nói: "Đã không còn sớm, Mạnh quản gia còn sợ sớm hơn sao? Đây là vải dệt ngày hôm nay."

Mạnh quản gia nhận túi vải, lấy ra nửa thỏi bạc, nói: "Làm phiền rồi, cô dệt rất tốt, lần trước lão bản Phù Lâm trang còn nói với ta muốn nhiều thêm hai cuộn vải."

Chu tẩu nói: "Ta xem có thể làm nhiều sẽ làm nhiều. Dù sao thì Mạnh quản gia, tôi là một quả phụ, không tiện xuất đầu lộ diện, ông tìm cho tôi một người giúp tôi đưa hàng, mới có tiền mua thuốc cho mẹ."

Mạnh quản gia thở dài: "Bệnh mẹ cô vẫn không tốt? Ai, thật là cô con gái hiếu thảo, vất vả cho cô rồi."

Chu tẩu nói: "Nhờ phúc ngài, lần trước đại phu xem qua, nói là nếu sống qua mùa đông này sẽ vô sự. Trong viện có có việc, tôi cách một ngày sẽ tới."

Mạnh quản gia gật đầu: "Cũng được, cô sớm về đi."

Cửa sau đóng lại, Chu tẩu cất bạc rồi theo đường cũ trở về, Ôn Tích Hoa từ một nơi bí mật gần đó, nhưng không đuổi theo.

Hắn nghĩ nghĩ, tới cửa trước của trạch tử. (tòa nhà).

Trước cửa có hai văn sĩ đang nói chuyện, một con ngựa đỏ thẫm đứng cạnh che mất hơn phân nửa dáng người. Đi rồi, lại là một đại môn sơn son vô cùng bình thường, trên cửa có hai chữ 'Sở phủ' lớn, cũng cực kỳ bình thường.

Ôn Tích Hoa trong lòng bồn chồn, hai người đã chắp tay tạm biệt, trong đó một người lên ngựa, người còn lại xua tay tỏ ý, thấy người đã đi xa, liền xoay người vào phủ.

Nắng sớm khẽ rọi, người nọ mặc một bộ áo đơn đạm thanh, thân hình gầy gò, dung nhan thanh tú. Tựa hồ bị bệnh mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt lại vừa đen vừa sáng.

Vừa nhìn thấy người này, Ôn Tích Hoa vô cùng rối loạn.

_________________________

Vậy là hai cháu đã gặp lại nhau. 









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét