Thứ Hai, 20 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Tự

Ngô Câu
Đệ Nhị Chiết - Tự

Người giàu có nhất, đại thiện nhân của huyện Đại Đồng Tư lão gia đã chết.

Chung Khoái Thoái là bộ đầu của nha huyện Đại Đồng, cũng là bộ khoái tốt nhất huyện. Nguyên danh của gã là Chung Cối, vì khinh công cao, nên tất cả mọi người đều gọi gã là bộ đầu Khoái Thoái, sau đó, nguyên danh mọi người đều quên. Chung Khoái Thoái lấy tên này là vinh quang, chuyện cũ nổi danh nhất của gã là thi chạy một ngàn dặm cùng ngựa, chạy sau một ngày một đêm, con ngựa kia ngã chết trên mặt đất.

Là mệt chết.

Hơn mười ngày trước huyện bên cạnh xuất hiện một án sát nhân ly kỳ, Chung Khoái Thoái phụng mệnh đi giúp đỡ điều tra, mới về tới nhà chưa quá một canh giờ, đã bị ngỗ tác họ Dư kéo đi Tư gia xem thi thể. Tư Đại Thiện Tư Bảo Định bán lương thực ngũ cốc mà lập nghiệp, bình thường làm nhiều việc thiện, là thương nhân có tiếng ở nơi này, cho nên mặc dù chết bất đắc kỳ tử, cũng không khám thi ở nha huyệt. Địa phương này từ trước tới nay dựa nhiều vào Tư gia, Huyện thái gia cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ngày hè ẩm ướt, thi thể dễ dàng hư thối. Vừa mới mở quan tài ở Tư gia, mùi tanh tưởi liền dũng mãnh tiến ra. Chung Khoái Thoái tuy rằng nhanh tay bịt mũi, vẫn cảm thấy đầu choáng mạnh, lui lại mấy bước, gã cau mày nói: "Sao lại thối rữa nhanh như vậy?"

Lão Dư thật ra đã chuẩn bị trước khăn bịt mũi, tiến lên xem thi thể, cũng đáp: "Quả thật kỳ quái, tối qua Tư gia mới báo án, vốn không hư thối nhanh như vậy."

Chung Khoái Thoái đứng ra chút, hỏi: "Chẳng lẽ thời gian sai lầm rồi?"

Lão Dư lắc đầu, nói: "Nhìn màu sắc cơ thể và máu, cũng không thể rõ được, thời tiết ẩm thấp, thi thể bị phá hư nhanh cũng có thể --- Tư lão gia đại khái đã chết tám canh giờ, tuyệt không quá mười hai canh giờ, nhưng đúng vậy, hư thối cũng nhanh thật."

Chung Khoái Thoái nói: "Nguyên nhân chết thì sao?"

Lão Dư bắt đầu mặc lại quần áo cho thi thể, cười nói: "Nguyên nhân chết ai nhìn không ra? Ngực bị vũ khí sắc bén xuyên qua, hai bên đều thủng, có thể là kiếm hoặc chủy thủ, cắm vào thịt dài năm tấc. Trên người Tư lão gia chỉ có vết thương này, không có gì khác lạ."

Chung Khoái Thoái chấn động, nói: "Năm tấc sao? Thật sao?!"

Lão Dư cười lạnh: "Chung bộ đầu ngài bây giờ danh tiếng lớn, bệnh hay quên cũng nặng, ngay cả lời lão Dư ta đây cũng không tin. Không tin thì chính mình nhìn đi."

Chung Khoái Thoái giống như không nghe thấy, gã chỉ đứng tại chỗ lặp đi lặp lại: "Năm tấc? Năm tấc? Sát tinh kia thực đến nơi đây?"

Nghe xong lời báo cáo của Chung Khoái Thoái, chén trà trong tay Huyện thái gia hồi lâu mới từ từ hạ xuống, trầm ngâm một lát, nói: "Ngươi nói đây là do thích khách giang hồ gây nên, có chứng cứ nào khác không?"

"Khởi bẩm đại nhân, chứng cứ chính là miệng vết thương của Tư Bảo Định."

"Sao? Lời này nên giải thích thế nào?"

"Đại nhân không giao thiệp với giang hồ, không biết cũng không kỳ quái. Hai năm nay, trên giang hồ có một thích khách đỉnh đỉnh nổi danh, ra tay không có người sống, mỗi lần đều là vũ khí xuyên qua, miệng vết thương trên người đều dài năm tấc. Bởi vì không ai gặp qua bộ dáng của hắn, cho nên giang hồ cho hắn ngoại hiệu Ngũ Tấc Nhất, trên Hắc Thủ Phẩm Bình binh khí phổ, Ngũ Tấc Nhất cũng được đề danh."
Huyện bệnh buông chén trà, nói: "Tổ tiên của tư lão gia mấy đời đều ở huyện Đại Đồng buôn bán lương thực sinh y, không phải người giang hồ, như thế nào lại dính phải họa sát thân này?"

Gánh nặng trong lòng Chung Khoái Thoái lập tức được giải trừ, thầm nghĩ Huyện thái gia hiển nhiên tuổi còn quá nhỏ, kiến thực thực ít ỏi. Mặt ngoài vẫn cung kính như cũ nói: "Thương trường như chiến trường, vài năm nay Tư lão gia sinh ý làm ăn lớn, khẳng định kết bạn không ít người, có khi đắc tội với ai đó không chừng. Thuộc hạ lần này đến huyện Lân, nghe nói sát tinh ở gần Mai Xuyên hạ sát vài mạng người, qua phương vị vết thương của nạn nhân, giống hệt với miệng vết thương của Tư lão gia."

Huyện Thái gia gật gật đầu nói: "Ta đây cũng đã nghe nói, nếu ngươi nói như vậy, ắt không sai. Mau chuẩn bị chút, chúng ta cùng đi tư gia hỏi thăm tang gia."

Chung Khoái Thoái ngầm hiểu, lập tức lui ra ngoài sai người chuẩn bị kiệu, sau chốc lát, đi tới Tư gia.

Tư gia dù là phú hộ địa phương, sinh lão bệnh tử giàu nghèo sao phân biệt, Tư phu nhân vừa năm mươi tuổi lại chịu nỗi đau tang chồng, lôi kéo Huyện lệnh nói liên miên không dứt nửa ngày, mới nghẹn ngào kêu Thanh thiên Đại lão gia xin vì dân làm chủ. Con của Tư Bảo Định là Tư Tử Thường, con dâu Hồ thị, nữ nhân cùng với hiền tế ở rể, trong nhà còn có lão quản gia để tang đứng một ben, nghe Tư phu nhân khóc, nước mắt đều rơi lã chã.

Huyện lệnh Đại Đồng họ Sở, tên Đồng, tự Ngâm Bạch, năm trước đỗ tiến sĩ, xếp thứ chín bảng vàng. Tuy rằng chỉ được làm một Huyện lệnh nho nhỏ, nhưng Đại Đồng cách kinh thành không xa, lại có chút giàu có đông đúc, đây thật sự là một công việc béo bở. Sở Huyện lệnh ước chừng hai mươi sáu, bảy tuổi,tính tình thân thiện hòa nhã, xử sự ngay thẳng, một năm nay tuy không có gì nổi danh, nhưng cũng không có chỗ không thỏa đáng.

Thấy cảnh này, biết được muốn hỏi cung cũng không thể. Sở Huyện lệnh chỉ đành ôn nhu an ủi Tư phu nhân vài câu, lại hỏi con dâu của Tư Bảo Định, nữ nhi, lão bộc mấy câu, sau đó bảo Chung Khoái Thoái dẫn y đi xem thi thể.

Sau khi được Lão Dư khám nghiệm thi thể, Tư Bảo Định đã được đưa tới tiền thính, để tránh mùi thối tiết ra ngoài, phải bỏ thêm không ít hương liệu, trong ngoài phòng đều đốt trầm hương tốt nhất, sương khói lượn lờ. 

May là như thế, nếu không Chung Khoái Thoái vẫn phải vừa mở quan tài vừa bịt chặt miệng mũi.

Sắc mặt Tư Bảo Định xanh tím, hai mắt nhắm nghiền, biểu tình bình thản, trên ngực là một lỗ hổng thật sâu, máu thịt đều chảy, đã bắt đầu thối rữa.

Thần sắc Sở Huyện lệnh chẳng mảy may thay đổi, nói với bên cạnh: "Lão Dư nói thế nào?"

Chung Khoái Thoái kiên trì đỡ quan tài, nói: "Đã chết tám canh giờ, không vượt quá mười hai canh giờ. Vết thương trên người chỉ có một, bị vũ khí sắc bén xuyên qua, hai bên đều có lỗ thủng, do kiếm hoặc chủy thủ, xuyên vào thịt năm tấc."

Sở Huyện Lệnh nói: "Tám đến mười hai canh giờ.... Thật sao?"

Chung Khoái Thoái nói:  "Lão Dư nói không sai được."

Sở Huyện lệnh xem kỹ miệng vết thương, nói: "Thương thế thật lợi hại, miệng vết thương bịt không được."

Chung Khoái Thoái xem xét, trả lời: "Đúng vậy, chắc do thời tiết ẩm thấp. Hơn nửa canh giờ trước khi thuộc hạ cùng lão Dư tới, còn có thể ước chừng nhìn ra hình dáng miệng vết thương."

"Vậy sao?" Ánh mắt Sở Huyện lệnh khẽ động, lẩm bẩm. "Cái này... Tư lão gia chết ở thư phòng? Khi chết đang làm gì? Người nào làm chứng?"

"Khởi bẩm đại nhân, Tư Bảo Định nghe nói là chết sau cơm chiều ngày hôm qua. Ông ta vừa mới đi tuần tra trang trại lúa trở về, đang xem xét sổ sách --- đó là thói quen nhiều năm của Tư Bảo Định. Người thứ nhất phát hiện là nha hoàn Lan nhi, nàng đến đưa trà, gõ cửa hồi lâu không có ai trả lời, đợi trong chốc lát, nàng đánh bạo đẩy cửa, mới phát hiện ngực Tư lão gia có vết thương, ngã vào bên giá sách.

"Trước khi nhập liệm có động vào thi thể?"

"Không có, Tư phu nhân biết mọi chi tiết đều trọng đại, không dám để người dọn dẹp, bảo người đi báo quan. Chỉ là lão Dư thăm người thân bên ngoài, thuộc hạ chưa trở về, cho nên tận tới hôm nay mới tới khám nghiệm tử thi."

Sở Huyện lệnh gật đầu nói: "Phần tiếp theo ta đã biết."

Nhìn thi thể một lát, Sở Huyện lệnh bỗng nhiên vươn tay phải, nhẹ nhàng cắm vào một cái lược lên tóc Tư lão gia, sau đó rút tay lại, nói: "Khép lại đi."

Chung Khoái Thoái một bụng nghi ngờ, nhưng không biểu lộ bên ngoài, sau khi đẩy nắp quan tài lại chỗ cũ, cũng vội vàng xoa tay. Đi ra phòng ngoài, thấy Sở Huyện lệnh ngẩng đầu nhìn trời, vẻ mặt dữ dội, nháy mắt, lại khôi phục vẻ hiền lành thường ngày, nói:  "Chúng ta trở về đi."

Vài ngày sau, điều lệnh tới đây, điều Sở Đồng vào kinh báo cáo công tác. Còn nói thêm là trải nghiệm gì đó, lần này vào kinh, từ nay về sau có hi vọng thăng quan, có thể nói tiền đồ vô lượng.

Án tử của Tư lão gia tất nhiên là đại án nơi này, lại không hề tiến triển, vừa lúc lại chuyển cho Hạ Nhâm, cũng không phải không có người hâm mộ Sở huyện lệnh xuôi gió xuôi nước, vận mệnh thúc bách. Hạ Nhâm cũng có biện pháp của mình, nghe xong lời Chung Khoái Thoái, xem báo cáo khám nghiệm tử thi, lại tra xét ân oán sinh ý của Tư lão gia. Một dòng chữ đỏ: Thương nhân bán lương thực Lý Hách ở Cẩm Châu, do tư oán thương trường thuê kẻ giết người, lập tức đuổi bắt Lý Hách ra làm chứng, truy nã phỉ tặc giang hồ Ngũ Tấc Nhất.

Người Tư gia đa tạ thiên ân, Tư lão gia bình an nhập liệm, Lý Hách bị nhốt vào đại lao, không có tin tức Ngũ Tấc Nhất, lệnh truy nã vẫn treo trên tường.

Án tử này, cứ thế khép lại.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét