Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Nhị Chiết - Tam


Phủ đệ Sở phủ ở kinh thành cũng chỉ có thể xem như tiểu quan tiểu hộ, chủ nhân chưa từng cưới vợ, lại không thích nào nhiệt, cho nên trạch tử lúc về đêm, có vẻ đặc biệt im lặng.

Một thanh niên ngồi dưới ánh đèn, trong tay cầm một quyển sách, nhìn thật chuyên tâm. Một lát sau, y gấp sách thở dài: "Các hạ nếu đến đây, quý phủ có gì cứ tùy tiện lấy. Ta chỉ là một thư sinh, nơi này không rượu không thịt, không sắc không tiền, thứ cho không chiêu đãi."

Người bên ngoài cũng rất thoải mái mà đẩy cửa đi vào, mỉm cười nói: "Chiêu đãi lão bằng hữu một ly trà xanh cũng không được sao? Ta không biết thừ khi nào Thẩm công tử của Vấn Kiếm sơn trang lại trở nên keo kiệt như vậy."

Thanh niên giương mắt, thấy người này xong, cau mày, một lúc lâu sau mới lắc đầu cười khổ: "Ôn Tích Hoa, ai, ta giờ xem như bái phục ngươi, trên thế gian này còn gì có thể lừa ngươi không?"

Ôn Tích Hoa ngồi đối diện với y, tự mình cầm chén rót trà, thở dài: "Nên là ta bái phục ngươi, ta chưa từng nghĩ tới, sẽ gặp ngươi ở nơi thế này."

Thanh niên đặt quyển sách sang một bên, thản nhiên nói: "Ta cũng không nghĩ tới, có ngày sẽ lại gặp ngươi."

Vẻ mặt Ôn Tích Hoa tối lại: "Thẩm Bạch ---"

Thanh niên ngắt lời hắn, nghiêm mặt nói: "Đừng gọi ta như vậy." Ôn Tích Hoa nhướn mày, người nọ hơi hơi cười, lại nói: "Ngươi gọi ta thế nào cũng được, chỉ cần đừng gọi thế. Vì ta đã không còn là Thẩm Bạch Duật, Thiếu trang chủ của Vấn Kiếm sơn trang, cũng không phải chủ nhân của thiên hạ đệ cửu Ngô Câu kiếm."

Ôn Tích Hoa nói: "Nếu vậy, bây giờ ngươi là ai?"

Y nói: "Ta hiện tại họ Sở,tên Sở Đồng,ngươi cũng có thể gọi ta Sở Ngâm Bạch”.

Ôn Tích Hoa nhẹ nhàng thì thầm: “Sở Đồng,Sở Ngâm Bạch…nghe thật  kì quái” Rồi sau đó cười nói:"Gọi không quen cũng không sao,ta giống như trước kia, gọi ngươi Tiểu Bạch."

Sở Đồng cười khổ :"Có thể phiền ngươi đổi sang cách xưng hô khác không ? Nếu không ta còn tưởng ngươi đang gọi chú chó của tiểu đệ nhà bên”.

Ôn Tích Hoa cười hì hì nói : “Đương nhiên có thể,chờ ta tập quen tên mới của ngươi,sẽ không gọi ngươi như vậy nữa”.

Sở Đồng ngây người: "Chờ ngươi tập quen?"

Ôn Tích Hoa gật đầu nói: "Chờ ta tập quen."

Sở Đồng nói: "Nếu ta không hiểu lầm lời ngươi, ngươi vừa nói tập quen, chẳng lẽ ý nói là vẫn đi theo ta?"

Ôn Tích Hoa vỗ tay nói: "Đúng vậy! Ngươi vẫn rất thông minh, nghe là hiểu."

Sở Đồng giận tái mặt, cố bình tĩnh nói: "Ôn công tử, xin hỏi ta có thể nói không được?"

Ôn Tích Hoa cười nói: "Tùy ngươi, dù sao ta cũng đâu có nghe."

Sở Đồng thật sự nhịn không được, thở một hơi thật dài, nói: "Ta chỉ hy vọng bản thân mình..."

"---- chưa từng gặp qua người tên Ôn Tích Hoa." Ôn Tích Hoa cười tiếp lời, nhẹ nhàng đặt chén trà lên bàn, ôn nhu nói: "Tiểu Bạch, ta sớm nói qua, ngươi bây giờ mới nói thế, thật sự quá muộn."

Ôn Tích Hoa lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Bạch Duật thì tuổi vẫn còn rất trẻ.

Khi đó hắn vẫn chưa phải là đệ nhất thiên hạ,còn chưa có quá nhiều phiền phức theo người,còn chưa có quá nổi danh,nhưng đã có rất nhiều người gọi hắn một tiếng : “Công tử”.

Có một năm, môn chủ Kim Đao Môn ở Cù Châu, Cù Chính mở lôi đài vì nữ nhân Cù Minh Nguyệt luận võ kén rể, Cù Minh Nguyệt là nữ nhân nổi danh, tự nhiên kinh động tới rất nhiều thiếu niên hoài xuân trên giang lồ.

Từ rất lâu trước kia, Ôn Tích Hoa đã thích 'minh nguyệt.' Chính xác mà nói, hắn thích vẻ đẹp tới không thực của 'minh nguyệt.'. Cho nên, hắn cũng đi; dù hắn căn bản không nghĩ tới thành thân, cho dù hắn chỉ muốn nhìn vị Minh Nguyệt tiểu thư kia một cái.

Đó là một mùa xuân đẹp đẽ ôn nhu, khi đó Ôn Tích Hoa chỉ có thể xem như một thiếu niên mới lớn, chưa từng chịu qua sự đau đớn của phản bội, cũng không biết sự ngọt ngào của tình yêu, lại càng không hiểu nỗi thê lương của thế gian. Khi đó hắn quả thực rất trẻ, rất sung sướng, rất dễ dàng thỏa mãn.

Dường như từ ánh mắt đầu tiên,Ôn Tích Hoa đã nhìn ra Thẩm Bạch Duật giữa biển người.

Thẩm Bạch Duật khi đó cũng còn rất rẻ, không lạnh lùng, khó dò như bây giờ. Không giống với Ôn Tích Hoa, y xuất đạo không sớm không muộ. Vấn Kiếm sơn trang chỉ có một truyền nhân, khọc không được mười phần công phu, tuyệt không dám để y ra ngoài làm xấu hổ mất mặt.

Cho nên khi Ôn Tích Hoa thấy Thẩm Bạch Duật, cũng chẳng biết y là ai.

Hắn chỉ chú ý tới một bạch y thiếu niên, đứng ở giữa biển người ồn ào, như suy nghĩ gì đó mà nhìn lên lá cờ chữ 'Cù' phấp phới trên lôi đài, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như vậy.

Lập tức, Thẩm Bạch Duật dường như nhận ra ánh mắt, quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt Thẩm Bạch Duật vừa đen vừa sáng,là đôi mắt sâu nhất Ôn Tích Hoa từng thấy.

Ôn Tích Hoa không biết thiếu niên này,nhưng hắn vẫn lập tức cảm nhận được : Thiếu niên này nhất định sống thật sự không hạnh phúc.

Sau đó, hắn quyết định kết giao bằng hữu với thiếu niên này.

Kết quả, Thẩm Bạch Duật động tác của hắn, lui vào trong biển người, cứ tiêu thất như vậy.

Ôn Tích Hoa không đuổi theo. Hắn không cần, càng không biết tới mất mát. Hắn khi đó còn rất trẻ, không hiểu được trong cuộc sống có hai chữ hối hận, hắn chỉ rất thích cảm giác này, trong tương lai nhất định mình sẽ gặp lại thiếu niên này.

Tới khi gặp lại, nhất định phải nhớ hỏi tên y, sau đó cùng y uống một ly. Ôn Tích Hoa mỉm cười nghĩ vậy.

Gặp lại đã là năm năm sau.

Hơn một ngàn ngày lẫn đêm qua đi, Phương Thiên Ngân Kích đã xếp thứ ba trong binh khí phổ. Mà Ôn Tích Hoa, cũng đã thay đổi.

Hắn còn trẻ tuổi, nhưng không hề khoái hoạt, không dễ dàng thỏa mãn. Hắn có rất nhiều bằng hữu rất nhiều tình nhân, nhưng lại không có nhiều người để chia sẻ phiền toái, không có người để nói chuyện xưa.

Khi gặp lại Thẩm Bạch Duật, hắn cũng không hỏi tên y ---- một năm bốn tháng nữa qua đi, Thẩm Bạch Duật đánh bại Cù Chính, tính cả trước kia đánh bạ Hồ Thập Nhị, có thể nói một đêm thành danh.

Ôn Tích Hoa đã không còn nhớ dáng vẻ Cù tiểu thư từng cùng mình đêm khuya hẹn hò, nhưng hắn vẫn nhớ rõ Thẩm Bạch Duật.

Thẩm Bạch Duật vẫn mặc bạch y, vẻ mặt vẫn lạnh, vẫn thờ ơ như vậy. Bọn họ vẫn như cũ không quen, Ôn Tích Hoa vẫn cảm thấy được: y không hạnh phúc.

Ôn Tích Hoa lúc này đã biết, trong đời có rất nhiều thứ không thể bỏ qua. Cho nên hắn lập tức đi tới, mời Thẩm Bạch Duật tới Túy Tiên cư uống rượu.

Thẩm Bạch Duật có chút kinh ngạc nhìn hắn, sau đó gật đầu.

Hắn vẫn không xác địch Thẩm Bạch Duật có nhớ ngày xuân ấy không. Thật lâu thật lâu về sau, Ôn Tích Hoa hỏi chuyện này, Thẩm Bạch Duật từ tốn nói: "Ta dĩ nhiên nhớ rõ, ngày đó ta lập tức nhận ra ngươi. Bộ dáng ngươi ngơ ngác nhìn ta, thật giống như ta mọc ra ba mắt và hai mũi."

Dứt lời, Thẩm Bạch Duật liền phá lên cười.

Thẩm Bạch Duật rất ít cười. Sau khi biết y rồi, Ôn Tích Hoa mới phát hiện y không hạnh phúc còn hơn cả trong tưởng tượng, cũng trầm mặc hơn nhiều so với trong tưởng tượng. Người giống như y vậy, một khi có tâm sự, thì không phải người nào cũng có thể cởi bỏ.

Cho nên Ôn Tích Hoa không nói gì thêm, chỉ nhìn khuôn mặt tươi cười hiếm thấy của Thẩm Bạch Duật, ha hả nở nụ cười.

Năm trước, sau trận quyết đấu với Diệp Truy Lâm, Thẩm Bạch Duật không có tin tức, Ôn Tích Hoa đã mơ hồ cảm nhận có điều gì không đúng. Hắn vẫn biết, Thẩm Bạch Duật từ trước tới nay luôn cất giấu một tâm sự rất lớn; hắn còn có dự cảm, một khi chấm dứt niềm tâm sự này, hắn có lẽ sẽ không còn gặp lại Thẩm Bạch Duật.

Vội vội vàng vàng chạy tới Vấn Kiếm sơn trang, gặp được 'Thẩm Bạch Duật' kia, Ôn Tích Hoa chỉ cảm thấy trong lòng trầm xuống.

Hết thảy đã quá trễ. Hắn luôn rất hiểu Thẩm Bạch Duật, cho nên hắn lập tức chỉ biết Thẩm Bạch Duật vì chuyện nào đó mà cố tránh hắn, hơn nữa sớm có sắp xếp.

Ôn Tích Hoa vẫn luôn tôn trọng Thẩm Bạch Duật, chẳng những tôn trọng người này, cũng tôn trọng cách làm việc của y, cho nên hắn rời đi. Lúc rời đi, Ôn Tích Hoa nhớ tới lần đầu hắn mời Thẩm Bạch Duật tới uông rượu, ngâm lên một bài thơ trêu chọc: "Nam nhi hà bất đái Ngô Câu?" --- có một lần bọn họ say vô cùng, Thẩm Bạch Duật càng uống càng nói ít, hắn lại càng uống càng nói nhiều, cuối cùng lặp đi lặp lại, chính là câu thơ này.

Hắn cảm thấy mình sẽ không ngâm bài thơ này nữa, cũng biết mình sẽ không gặp lại Thẩm Bạch Duật.  Hắn cùng Thẩm Bạch Duật vẫn luôn là bằng hữu tốt, việc này, hắn không có lấy một tia hối hận. Hắn căn bản không phiền muộn.

Nhưng hắn không vui.

Trà trong chén của Ôn Tích Hoa không ngừng đổi tới đổi lui, sau đó lắc đầu thở dài: "Tiểu Bạch, ngươi có cái gì... không muốn nói cho ta biết?"

Sở Đồng vẫn đang chăm chú nhìn động tác của Ôn Tích Hoa, thứ gì đó xẹt qua ánh mắt y, nhanh chóng mất đi, khẽ ngẩng đầu, y thở dài một tiếng: "Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta. Bằng hữu, chính là không có gì giấu nhau, cũng không nên có gì giấu nhau." Y nhìn thật sâu vào mắt Ôn Tích Hoa, nói: "Nhưng mà, bởi vì ngươi là bằng hữu của ta, ta mới không thể nói."

Giữa mi tâm đã lộ ra nhiều phiền muộn rồi, Ôn Tích Hoa hít một hơi, nói: "Ta hiểu rồi."

Hắn thực sự hiểu.

Nếu hôm nay Ôn Tích Hoa chỉ là một người xa lạ, có lẽ Sở Đồng sẽ nguyện ý nói cho hắn biết rất nhiều bí mật,  giải đáp hắn rất nhiều vấn đề; nhưng bọn họ là bằng hữu. Đôi khi, càng là ngườ thân mật, sự tình lại càng khó nói, không phải sợ đối phương khinh thường, mà là sợ bản thân bởi vậy mà kinh thường chính mình.

Sở Đồng lộ ra ý cười nhàn nhạt, thản nhiên nói: "Có một số việc, cho dù ta không nói ngươi cũng sẻ rõ. Ngươi nói vậy là đã biết, võ công ta bây giờ đã phế đi. Còn Thẩm Bạch Duật kia, là huynh đệ sinh đôi của ta, một người kiếm thuật còn giỏi hơn ta, đường tương lai cũng rộng lớn hơn ta. Vấn Kiếm sơn trang không cần một Thiếu trang chủ không thể dùng kiếm, Ngô Câu cũng không cần một chủ nhân không vận nổi nội lực."

Y nói việc của chính mình với vẻ mặt hờ hững và không liên quan, trong nháy mắt làm Ôn Tích Hoa đau đớn. Ôn Tích Hoa nhăn mày, dừng xoay tròn chén trà trên mặt bàn.

Sở Đồng lại nói: "Vốn tưởng rằng một lần là chết không nghi ngờ, kết quả vậy mà ta còn sống. Cho nên, ta có một ý tưởng."

Ôn Tích Hoa hỏi: "Ý tưởng gì?"

Sở Đồng mỉm cười, nói: "Trọng yếu chỉ có một. Cuộc đời này, cơ hội thế này là có một không hai. Lúc này ta không phải Thẩm Bạch Duật, không cần đặt chân giang hồ, cả đời vinh nhục không quan hệ tới kiếm, chỉ là một người bình thường."

Ôn Tích Hoa bỗng nhiên nở nụ cười: "Nhưng ngươi lại làm quan. -- quan không phải người thường."

Sở Đồng cười nói: "Bởi vì ta chợt nhận ra không có võ nghệ, mình không có sở trường gì. Một người cái gì cũng không làm, không làm quan, còn có thể làm gì?"

Ôn Tích Hoa bật cười nói: "Tuy nói như thế... Vẫn nói  tiểu ẩn ẩn vu lâm, trung ẩn ẩn vu thị, đại ẩn ẩn vu triều. (ẩn thân vào rừng, ẩn thân vào thành thị, nhưng tốt nhất vẫn ẩn thân vào trong triều đình.). Muốn thoát khỏi giang hồ tranh chấp, ta thật nghĩ không ra chức vị nơi nào tốt hơn ở kinh thành. Chủ ý kì diệu như vậy, cũng may ngươi nghĩ ra."

Sở Đồng nói: 'Nghĩ ra cũng vô dụng. Ta không nhập giang hồ, giang hồ lại tới tìm ta."

Ôn Tích Hoa thở dài: "Kỳ thật, nơi có người sẽ có ân oán tình thù, sẽ có tranh đấu cao thấp, sẽ có giang hồ. Một người một dứt khỏi hồng trần, nói dễ hơn làm."

Sở Đồng nhìn hắn: "Ngươi hình như có rất nhiều điều cảm khái. Xảy ra chuyện gì?"

Ôn Tích Hoa quay mắt nhìn y, nói: "Không phải ta xảy ra chuyện, mà là ngươi có chuyện. Không biết chỗ ở của ngươi có phải là do phong thủy đặc biệt không tốt hay không, một tối mà có tới ba nhóm người viếng thăm."

Sở Đồng sắc mặt đại biến, nói: "Ba nhóm? Trừ ngươi và Mạnh quản gia, còn có người khác?"

Ôn Tích Hoa cũng biến sắc, nói: 'Ta thấy ngươi không phản ứng, còn tưởng ngươi sớm biết rồi. Ta vừa mới vào cửa đã dọa đi một người, hành tung mới bị ngươi phát hiện, người nọ khinh công không kém, chỉ là thân pháp chưa quen."

Sở Đồng đứng lên, nói: "Nguy rồi. Mau, đi Điệt Thúy Phường."

Nếu như nói trên đời này không nơi nào vào đêm mà lại náo nhiệt, tươi đẹo như thanh lâu, ước chừng không ai có thể phản bách. Điệt Thúy Phường đêm nay vẫn người đến người đi như ngày thườn, đèn đuốc sáng trưng, đàn sáo không ngừng bên tai.

Mà sân sau nơi ở của người hầu nha hoàn, cũng bình thường yên tĩnh như mọi ngày, so với phía trước náo nhiệt ầm ĩ, thậm chí còn có chút thê lương.

Cửa phòng Chu tẩu đóng chặt, nhìn như không có gì kỳ lạ, nhưng Ôn Tích Hoa còn chưa có đẩy cửa, đã ngửi thấy mùi máu tươi.

Hắn cau mày, vươn tay đẩy cửa.

Trong phòng ánh sáng mờ mịt, trừ bỏ bài trí cực kỳ đơn giản, còn lại là hai người.

Hai người chết.

Một người là Chu tẩy, nàng cúi xuống ngã cạnh bàn dệt, giữa lưng máu chảy róc rách. Còn có một người là mẹ của Chu tẩu, chết dưới giường, khi chết hình như trải qua trận đấu, đệm chăn hỗn độn, vết thương chí mạng ở ngực.

Đảo qua tay của lão phụ kia, mắt Ôn Tích Hoa khẽ động, lập tức ngồi xuống cạnh thi thể, Sở Đồng cũng tới bên cạnh hắn, nhìn hắn bóc tấm nhân bì diện cụ trên mặt nữ nhân kia.

Từ diện cụ rơi xuống vài vụn râu, rốt cuộc là một nam tử trung niên hơn ba mươi tuổi.

Ôn Tích Hoa bỗng nhiên nở nụ cười: "Mẹ của Chu tẩu, là một nam nhân."

Sở Đồng nói: "Mẹ của Chu tẩu, đương nhiên không thể là nam nhân."

Ôn Tích Hoa đứng dậy nói: "Như vậy, người này là ai?"

Sở Đồng không trả lời, lại nói: "Ngươi đã nói với ta, ngày đó bởi vì thấy Chu tẩu mới đuổi theo nàng. Chu tẩu bộ dáng không đẹp, lại không xuất chúng, là loại nữ nhân đi đường cũng gặp được vài người, lại có chỗ nào khiến Ôn công tử cho là hiếm thấy?"

Ôn Tích Hoa tủm tỉm cười, nói: "Bởi vì Chu tẩu mà ta gặp ngày đó, cũng là một nam nhân."

Tiểu lộ kia rất ít người đi, cho nên một nam nhân giả trang nữ nhân đi vào, liền có vẻ đặc biệt kỳ quái. Ôn Tích Hoa vốn là người có lòng hiếu kỳ rất nặng, lòng hiếu kỳ tui mang tới cho hắn rất nhiều phiền toái, nhưng  cũng mang đến cho hắn rất nhiều thú vui.

Sở Đồng thở dài: "Nam nhân giả trang thành nữ nhân cũng không có gì lạ, hắn có lẽ muốn lén gặp tình nhân, hoặc là, hắn tính đi ăn trộm, hành hung, cũng không biết đâu được."

Ôn Tích Hoa nói: "Ngay từ đầu ta cũng nghĩ như ngươi, nhưng sau lại nghĩ, Điệt Thúy Phường là chỗ nào? --- nơi như vậy, nếu muốn gặp nữ nhân, cần gì lén lút dịch dung ngụy trng? Nam nhân này cử chỉ như thường, dường như quen biết với thủ vệ, dễ dàng là vào cửa. Như vậy, tên này thực là kỳ nhân phẫn nữ trang đi Điệt Thúy Phường, hơn nữa còn thường xuyên tới,thủ vệ mới có thể không chút nghi ngờ. Tại nơi phong lưu thế này đi trộm, hành hung, không phải rất có ý tứ sao?"

Sở Đồng cau mày nói: "Ôn Tích Hoa, có phải giang hồ gần đây rất không thái bình."

Ôn Tích Hoa nói: "Thái bình? Nửa tháng trước, Chấn Viễn tiêu cục bị cướp. nghe nói bên trong còn có ma giáo chí bảo trăm năm không thấy trên giang hồ 'Xuân Hậu Địch', giờ đang nhờ cao thủ khắp nơi điều tra; tội phạm Tứ Xuyên 'Nhất Sơn Hổ' Đồng Trình cùng thiên kim duy nhất Đường môn Đường Diệu bỏ trốn, mười lăm tháng này sẽ thành thân, Đường môn bị dọa; chưởng môn La Tĩnh phái Không Động bế quan thì bị đâm, hiện tại trên dưới Không Động đều rối loạn. Một tháng trước đã có náo nhiệt như vậy, ngươi nói kjhi nào thì có thể thái bình?"

Sở Đồng nói: "Nếu không phải trên giang hồ không có nhàn sự khiến Ôn công tử ngươi bận rộn, mấy việc nhỏ như hạt đậu ấy sao ngươi lại để bụng?"

Ôn Tích Hoa khẽ cười một tiếng, nói: "Ngươi cũng biết, mấy việc nhỏ như hạt đậu ấy đã cứu mạng ta bao nhiêu lần? Tóm lại, chuyện này ta đã muốn xen vào, muốn ta dừng tay là không thể."

Sở Đồng chỉ có thể thở dài: "Ta biết. Còn lời gì về sẽ nói, nếu người nào tới, ta và ngươi đều rất không ổn."

Ôn Tích Hoa nói: "Ngươi vẫn đi cửa chính?" Sở Đồng võ công mất hết, đương nhiên không thể học theo người võ nghệ cao cường, vì vậy mới tới trễ.

Y lắc lắc đầu, nói: "Ta vội vàng đến, lại vội vàng đi, quá mức chú ý. Lần này phải lao lực ngươi giúp ta ra."

Ôn Tích Hoa vuốt vuốt mũi, cười khổ: "Ta chợt phát hiện khuyết điểm thích chõ mũi vào việc người khác thì phải đúng lúc đúng chỗ, ngươi rất có thể rơi vào bẫy."

Sở Đồng mỉm cười: "Ôn công tử, ngươi cũng biết giờ mà nói vậy, đã là quá muộn."

Ôn Tích Hoa cùng Sở Đồng dọc theo ngõ tắt phía sau, dắt ngựa, chậm rãi thong thả bước về Sở phủ. Rất xa đã thấy Mạnh quản gia cầm một cái đèn lồng đứng cửa, sau khi thấy Sở Đồng, ông ta khom người nói: 

Sở đồng mỉm cười nói: "Ôn công tử, ngươi cũng biết hiện tại mới như vậy nói, đã muốn đã quá muộn "Công tử đã trở lại."

Sở Đồng đưa dây cương cho ông ta nói: "Trễ như thế còn ra ngoài, xin lỗi. Trong phủ có chuyện gì không?"

Mạnh quản gia vẫn cung kính nói: "Hết thảy bình an."

Sở Đồng gật gật đầu nói: "Vất vả ngươi , đi xuống đi, ta tự mình lấy đèn."

Đợi Mạnh quản gia đi rồi, Ôn Tích Hoa thở dài: "Ta phát hiện mình càng ngày càng không hiểu ngươi, cũng càng ngày càng bội phục ngươi ."

Sở Đồng đứng trước cầm đèn: "Sao lại nói vậy?"

Ôn Tích Hoa nói: "Thiết Chưởng Đồng Trảo Mạnh Quân Thực có Song Nhục Chưởng từng xếp thứ tư trong binh khí phổ, hơn mười năm trước quy ẩn sơn lâm, giờ lại làm quản gia của ngươi, ngươi bảo ta sao không phục."

Sở Đồng một tay đẩu cửa phòng, thản nhiên nói: "Giống như một người không võ công ta đây, lại có nhiều kẻ thù, luôn phải lo lắng vì cái mạng nhỏ của mình."

Ôn Tíc Hoa ngược lại nói: "Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, người vừa mới chết, là ai? Có quan hệ gì với ngươi."

Sở Đồng đốt đèn, đóng cửa lại, nói: "Cũng không có gì."

Ôn Tích Hoa nói: "A?"

Sở Đồng nói: "Chẳng qua một tháng trước, ta còn là Huyện lệnh huyện Đại Đồng, mà Chung Khoái Thoái lại là bộ khoái của huyện nha Đại Đồng."

Ôn Tích Hoa hỏi: "Chung Khoái Thoái là ai?"

Sở Đồng nói: "Chính là người chết ngươi vừa hỏi, làm bộ như mẹ Chu tẩu, kỳ thật là là chồng nàng."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét