Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

Trích dẫn: Toàn chức cao thủ chương 950: Tái kiến, Phồn Hoa Huyết Cảnh

Đây chính là spoil trong truyền thuyết. Không ngại có thể đọc, không muốn thì bỏ qua. 

Thực tế, tui đây edit hết luôn. Thực ra ban đầu tui rất muốn để Lạc mỹ nhân và Tôn boss xưng anh - em, sau đó nghĩ nghĩ... lại thôi. Các bạn nhớ bài Huy Biệt do Hoa Gia sub không, tui vừa rất tự ngược bằng cách vừa edit cái này vừa nghe, vừa nghe vừa khóc, vừa khóc vừa đau lòng. Cmn Song Hoa của tui. Phồn Hoa vẫn còn đây, "Đã từng huy hoàng - Phồn hoa vẫn còn đây - Nhưng huyết sắc đã tan biến" và 'chỉ còn mình tôi cô độc giơ súng'. tim tôi. con tim non nớt của tui. Tôn Triết Bình, Trương Giai Lạc, dày vò con dân vừa thôi. Bạn nào chưa nghe thì có link đây  http://www.youtube.com/watch?v=1EzrMqvoG7k

Hai câu cuối chương này làm tui có bao thổn thức. 

À khoan, vẫn do tui biết rõ nhưng vẫn đâm đầu vào mà. Ít ra đồng nhân văn của Song Hoa còn có HE, chứ Tán Tu thì bái bai. HE? Người qua đường. Để xem, làm chương 951 trước hay chương Song Hoa quyết đấu là 1357 trước nhở? 

Nhân tiện nói luôn, mấy vị này đánh nhau cướp boss, cuối cùng là anh Vương Kiệt Hi đẹp giai mắt to hưởng hết. 

Tui đi tìm Khải Tường đọc đây. 

Chương 950: Tái kiến, Phồn Hoa Huyết Cảnh. 



Phồn Hoa Huyết Cảnh.

Là đấu pháp mà hai vị tuyển thủ đại thần của chiến đội Bách Hoa xưa kia sáng lập ra. Từ sau khi Tôn Triết Bình bị thương mà trở nên thất truyền. Bách Hoa dù muốn khôi phục, nhưng căn bản không thể tìm thấy bất kỳ cuồng kiếm sĩ nào có thể phối hợp với Trương Giai Lạc, cuối cùng trở thành hồi ức. Mà nhóm tuyển thủ như Diệp Tu, đều đã từng trực tiếp giao thủ với Phồn Hoa Huyết Cảnh, trong trí nhớ vẫn khắc sâu hình ảnh của đấu pháp phối hợp này.

Trận đấu trong mùa giải này, Bách Hoa chiến đội đã tiến cử đệ nhất cuồng kiếm sĩ Vu Phong, lần nữa dùng lại cuồng kiếm sĩ Lạc Hoa Lang Tạ của ngày xưa, lại không phối hợp với Bách Hoa Liễu Loạn mà dùng nhân vật chuyên gia đạn dược mới Hoa Phồn Tự Cẩm Trâu Viễn, quả nhiên là muốn đánh thức oai phong năm xưa. Có điều mùa thi đấu này khởi đầu của Bách Hoa không tốt, rất khó coi, về sau khi tiến vào có tốt hơn chút, nhưng sự phối hợp của Vu Phong và Trâu Viễn là chênh lệch trình độ, đừng có nói là muốn tìm lại oai phong ngày xưa.

Mà bây giờ, tại nơi nóng bỏng Thần Chi Lĩnh Vực này, đại thần Trương Giai Lạc của Bách Hoa đã sang Bá Đồ, lại cùng chủ lực mới của Bách Hoa là Vu Phong, cùng nhau tái hiện khoảnh khắc này.

Cấp đại thần như Diệp Tu nhìn ra trước một bước, sau đó mới tới người chơi của Bách Hoa cốc.

Tinh anh của Bách Hoa cốc Cốc Kiến, lão Phấn cũng đủ lâu năm. Chỉ là hằng ngày tập luyện Vinh Quang không cao độ bằng tuyển thủ chuyên nghiệp, cho nên phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng mà rất nhanh cũng đoán được, cảnh tượng quen thuộc này, chẳng phải là Phồn Hoa Huyết Cảnh họ nhớ nhung bao năm sao?

Đám lão Phấn của Bách Hoa cốc còn chưa kịp kích động, vừa thấy cảnh tượng này tái hiện, cả đám như ăn phải bình ngũ vị, lĩnh đủ ngọt bùi cay đắng mặn.

"Trương Giai Lạc, tại sao anh phải đi!!!" Giữa bao người chơi của Bách Hoa cốc, đột nhiên có một tiếng thét như vậy, tê tâm liệt phế. Phồn Hoa Huyết Cảnh đã khơi dậy ý nghĩ sâu nhất trong lòng người của Bách Hoa cốc, bọn họ luyến tiếc Trương Giai Lạc, thế nên khi y lựa chọn Bá Đồ, họ oán. Nếu Trương Giai Lạc vẫn còn ở Bách Hoa, cùng với Vu Phong, Phồn Hoa Huyết Cảnh bao năm nhung nhớ, không phải đã có thể xuất hiện sao?

Sân đấu trở nên yên tĩnh, theo sau tiếng thét đau đớn này, là tiếng thút thít nghẹn ngào, không ai biết rõ là nam hay nữ, tóm lại khoảnh khắc đó, cậu ta hoặc cô ta đã mất kiểm soát cảm xúc.

Trương Giai Lạc sững sờ tại chỗ.

Bây giờ y mới ý thức tới, y và Vu Phong dưới tình huống bất ngờ đã đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh. Đây là kỹ thuật chỉ phát sinh khi hai người có cả ý thức và kĩ thuật đạt tới trình độ tương ứng, chỉ là dù không cố ý, nhưng giờ muốn nói gì cũng không được.

Đạo lý này, người chơi có trình độ hiểu, người chơi bình thường không thèm. Nhìn họ đánh ra Phồn Hoa Huyết Cảnh, lại càng thêm tiếc hận và không nỡ với sự ra đi của Trương Giai Lạc, oán càng sâu. Ai cũng hiểu rõ, dù người nào đó đau đớn tới không khống chế được, thì cũng không thể thay đổi sự thật. Trương Giai Lạc, đã không còn là thành viên của chiến đội Bách Hoa, mà Phồn Hoa Huyết Cảnh khi nãy, cũng chỉ là bọt nước, không thể nào tái hiện trong chiến đội Bách Hoa nữa.

Tình cảm này của Bách Hoa, tất cả mọi người đều hiểu, cho nên hiện trường mới đột ngột yên tĩnh. Tất cả đều là người chơi Vinh Quang, vì chuyện ra đi mày mà khóc, cười, náo loạn... cũng thật dễ khiến người cảm động.

"Dù nói thế nào, cũng không thể quay lại rồi!"

Bên cạnh Thiển Hoa Mê Nhân, đột nhiên có người lên tiếng.

Nhân vật của Trương Giai Lạc chuyển góc nhìn, nhìn thấy Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu.

"Đúng vậy..." Trương Giai Lạc đột nhiên cười nói. Vừa rồi, cảm giác bứt rứt trong lòng y trào dâng mãnh liệt, y thậm chí xúc động muốn giải nghệ lần nữa.

Bách Hoa phấn phần này tâm tình , tất cả mọi người có thể nhận thức , cho nên hiện trường mới lại đột nhiên lâm vào yên tĩnh . Tất cả mọi người là vinh quang người chơi , sẽ bởi vì vậy sự tình đi khóc , đi cười , đi náo . . . Cảm động lây cảm giác , tới là dễ dàng như vậy .

"Bất kể nói thế nào , không trở về được nữa rồi!"

Thiển hoa mê người bên người , đột nhiên có người nói một câu . Nhưng mà, như thế thì có được gì? Thứ trôi qua vĩnh viễn trôi qua, không thể nào lặp lại. Nếu như có thể, Trương Giai Lạc dứt khoát sẽ quay lại mùa giải thứ năm, để vết thương trên tay Tôn Triết Bình không phát tác, có lẽ quán quân năm đó sẽ là của chiến đội Bách Hoa, biết đâu lại còn có thể lập ra một vương triều cho Bách Hoa không chừng!

Nhưng mà, đáng tiếc!

Không bao giờ có thể quay lại được!

Lựa chọn lần này, là kết quả mình đã thận trọng suy nghĩ, sao phải hối hận, sao phải lùi bước, lần trước hèn nhát mà giải nghệ, cớ gì lại có ý nghĩ như vậy.

Trốn tránh cũng không phải biện pháp .

Trương Giai Lạc thở phào một cái, giờ khắc này, y đã quyết định rồi.

Thiển Hoa Mê Nhân giơ tay lên.

Ầm!

Gần trong gang tấc, cuồng kiếm sĩ Vu Phong nhận một cú headshot.

"Chúng ta là đối thủ ." Trương Giai Lạc bình tĩnh nói.

"Cảm ơn ." Nhát súng kia, Vu Phong nói một tiếng cảm ơn dứt khoát. Bởi gã hiểu rõ, sau một phát này, gã sẽ thực sự trở thành chủ lực của Bách Hoa. Mà cái bóng của Trương Giai Lạc trong lòng fan hâm mộ Bách Hoa, sau phát súng này, sẽ vỡ nát. Bọn họ sẽ không có tiếc hận, nhung nhớ, mà chỉ là hận.

"Đừng khách sáo."

Vu Phong cũng không ngờ, Trương Giai Lạc lại thẳng thừng đáp lại lời cảm ơn của gã.

"Hãy làm thật tốt nhé, đừng phụ họ!" Trương Giai Lạc nói với gã.

Người này! Phát vừa rồi là cố ý?

Vu Phong ngây người, bởi vì gã biết, Trương Giai Lạc cố ý tuyệt tình như vậy, làm cho fan của Bách Hoa cắt đứt tia tưởng nhớ cuối cùng, cũng nhân cơ hội này, đẩy Vu Phong lên, để gã trở thành nơi chỗ mới cho người hâm mộ Bách Hoa ký thác hi vọng.

Vu Phong không hề nghĩ tới, loại tình huống này sao, gã nhận được ký thác của linh hồn chân chính của chiến đội Bách Hoa, không tốn lấy một tờ hợp đồng.

Có điều, cách thức này cũng quá tàn nhẫn rồi!

Vu Phong vẫn chưa nói gì, người chơi Bách Hoa cốc đã bộc phát. Một súng quyết tuyệt này của Trương Giai Lạc, một câu 'Chúng ta là đối thủ', đã khiến bọn họ vô cùng, vô cùng phẫn nộ rồi. Họ sẽ không nghẹn ngào thút thít như trước nữa, giờ này khắc này, bọn họ chỉ muốn chiến đấu. Cái gì mà Boss dã đồ, cái gì mà nhân tài hiếm hoi, biến đi gặp quỷ hết đi! Người trước mắt này, bọn họ đã từng tôn sùng như thần tiên, giờ khắc này là kẻ thù lớn nhất, bất chấp tất cả, phải cho kẻ địch nếm mùi.

Người của Bách Hoa như điên nhào tới. Sợ tuyển thủ đại thần á? Quên đi.

Thiển Hoa Mê Nhân đón chiêu của Bách Hoa cốc, cánh tay giơ lên, súng trên tay nắm chặt. Nhưng mấy vị tuyển thủ chuyên nghiệp hàng đầu chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ phát hiện, một phát này của Thiển Hoa Mê Nhân, đánh không ra, y chỉ là đang giơ súng thôi, nói toẹt ra, cái này chẳng còn được tích là thao tác bắn.

Vu Phong đứng gần y càng thấy rõ hơn, tuy nhiên, gã biết rõ những người này là bàn đạp tốt nhất cho tiền đồ của mình, có điều, giờ khắc này đây, dù cho nhiệt huyết cuồn cuộn, gã chỉ muốn ngăn cản mọi thứ tồi tệ thêm. Chỉ là, đối mặt với người Bách Hoa cốc đang mãnh liệt như vậy, ai nghe gã giải thích?

Nộ Huyết Cuồng Đào!

Đúng lúc này, một chiêu thức của cuồng kiếm sĩ xuất hiện, mạnh mẽ hung tợn xông vào giữa đám người Bách Hoa cốc, hung hăng cắt đứt thế lao tới của bọn họ.

Có điều người của Bách Hoa cốc lúc này, không giống suy đoán của Vu Kiếm là bị chặt đứt khí phách, những người chơi mưu lược vĩ đại như vậy, lý trí như vậy, cứ lần lượt ngã xuống, người trúng chiêu, ngã xuống, nhưng chỉ cần chưa ngã, thì không để ý sinh mạng tổn thương, tiếp tục cố chấp đánh tới Thiển Hoa Mê Nhân Trương Giai Lạc.

Kết quả là không ngừng nghe tiếng trọng kiếm chặt chém, một bóng người đã sớm đứng trước Thiển Hoa Mê Nhân, Huyết Ảnh Cuồng Đao, Toàn Phong Trảm, lại thêm kỹ năng mới Tuyệt Địa Phong Bạo của cuồng kiếm sĩ, người chơi nào của Bách Hoa cốc xông tới đều bị chém sạch sẽ, trọng kiếm trong tay người kia chỉ nghiêng sang bên, thân kiếm sáng bóng đã bị máu nhuộm gần hết, cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi một câu: "Cậu đang sợ cái gì?"

Tái Thụy Nhất Hạ?

Tất cả mọi người nhìn thấy ID của cuồng kiếm sĩ.

Thế nhưng, là ai mới được?

Tất cả mọi người vội vàng nhìn lên công hội trên đầu người này.

Nghĩa Trảm Thiên Hạ?

Chiến đội Nghĩa Trảm đúng là có một tuyển thủ là cuồng kiếm sĩ, hơn nữa bản thân là ông chủ của chiến đội Nghĩa Trảm, địa vị tách biệt.

Có thể thành tuyển thủ chuyên nghiệp, chứng tỏ thực lực không kém. Nhưng nói thật, trong chiến trường này, vị tuyển thủ chuyên nghiệp Lâu Quan Ninh thực sự vô cùng không tính vào đâu.

Trừ bỏ người của chiến đội Hưng hân, tuyển thủ chuyên nghiệp tham gia trận này ai nấy cũng là minh tinh, không có ngoại lệ. Cho dù nói tới Tôn Tường và Tiếu Thời Khâm, cũng có nguyên nhân đặc biệt. Nếu như đội của họ còn trong liên minh, thì hai người này được chọn cũng chẳng có vị siêu sao nào phàn nàn.

Cái vị cuồng kiếm sĩ chém người như dưa mới náo động này là Lâu Quan Ninh của Nghĩa Trảm?

Tuyển thủ chuyên nghiệp ở đây đều thấy không giống.

Đây cũng không phải coi thường Lâu Quan Ninh. Coi thường người chơi bình thường, không khó. Ngược lại, đã từng là tuyển thủ khống chế nhân vật, ai cũng có khí chất. Nghĩa Trảm gia nhập Liên Minh cũng hơn nửa năm, phong thái cuồng kiếm sĩ của Lâu Quan Ninh thế nào, cái chiến đội lớn đều có vài phần nắm chắc. Mặc dù là một đội mới vào Liên Minh, nhưng Nghĩa Trảm khí to thế lớn, các đội lớn đều để tâm tới đội mới này, cũng nghiên cứu rất nhiều về Nghĩa Trảm. Thực lực Nghĩa Trảm nông sâu thế nào, nửa năm qua đã sớm tìm được không thiếu. Tái Thụy Nhất Hạ, phong cách chiến đầu cuồng dã hơn Lâu Quan Ninh nhiều, sao có thể là do cái tên mới gia nhập dùng để diễu võ dương oai?





"Anh là ai?" Trương Giai Lạc trong lòng kinh hãi, cuồng kiếm sĩ cuồng dã thô bạo, cái phương thức chiến đấu này y quen thuộc hơn ai hết.

"Nếu đã quyết định huy biệt quá khứ, tại sao vẫn còn lưu lại tia yếu mềm?" Tái Thụy Nhất Hạ vẫn không quay lại.

"Tôi chỉ là..."

"Bắn rụng sạch cái đống tạp niệm trong lòng cậu đi!" Thanh trọng kiếm nhuốm máu của Tái Thụy Nhất Hạ lại được nhấc lên, chỉ tới hướng những người chơi Bách Hoa đang liều lĩnh xông tới.

"Hả? Cùng với anh sao?" Trương Giai Lạc nói.

"Được thôi. " Người tới không ngại.

"Anh vẫn điên như vậy!" Trương Giai Lạc cảm khái. Y biết người tới là ai rồi. Giống như y, là một vị đại thần khác được Bách Hoa yêu thích và ỷ lại cỡ nào. Mà lúc này, lại đang rút đao khiêu chiến với những người tửng ủng hộ bọn họ, trong lòng không khỏi có chút cảm động, đây chính là cộng sự ngày xưa hợp tác làm bao chuyện mà.

"Hiện tại người cần điên, là cậu, không phải tôi." Tôn Triết Bình nói.

"Tốt, tới đi!" Thiển Hoa Mê Nhân cất bước tiến lên, hai tay giơ súng lúc này không còn là động tác, mà thực sự là thao tác tấn công. 

Súng vang, sấm rền, kiếm rút.

Phồn Hoa Huyết Cảnh. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét