Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

TAHD - Q4 - Chương 2

Kim Y Công Tử - Chương 2

Cái gọi là tâm tình tận hưởng chuyện vui đêm đông, không gì tốt hơn gặp tri kỷ ba năm, pha trà nói chuyện, ngắm khói mờ phát ra từ hỏa lô hồng ấm, nhỉ? Không thì, mặc áo lông cừu ngồi cảnh cửa sổ phía tây đọc thơ, nghe âm thanh của tuyết đọng lại trên lá trúc rồi rơi xuống, có thế mới không cô phụ một đêm đẹp này...

--- vậy thì vì sao mà lúc này, ta, canh ba sắp tới, lại ngồi yên ở dưới cửa sổ mở toang uống gió lạnh?

--- Lý Lang Gia lau lau nước mũi chảy xuống, mơ mơ màng màng nhìn bốn phía xung quanh. Trong lò huân hương bằng đồng, than hồng tỏa ra ánh nhàn nhạt, trong phòng không đốt đèn cũng không thấy tối, ánh trăng trải trên nền xanh trông giống như ngọc vỡ. Chỉ là, đôi mắt người nọ còn sáng ngời hơn ánh trăng --- An Bích Thành hai mắt sáng ngời ngồi tựa trên đệm, áo gầm màu đinh hương, hoa thêu ngân tuyết phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Đôi mắt màu lục đang nhìn chằm chằm về một hướng, phía dưới cửa sổ hình tròn, bên trên đặt một đôi bình sứ.

Ngược hướng với ánh trăng, họa tiết điểu hoa nhìn không rõ lắm, đường viền tối lại mang theo sự khác biệt rõ rệt khi đứng dưới ánh sáng mặt trời. Có lẽ là do ánh trăng đêm nay quá sáng --- trăng rằm như ngọc ở bên ngoài, tỏa ra vầng sáng mỏng manh huyễn hoặc mà rõ thấy, ánh sáng bạc trắng như nước suối, sáng tới nỗi căn phòng như phủ sương lạnh, kéo dài cái bóng của bình trên mặt đất, như đang vẽ nên một bức họa không màu.

An Bích Thành khẽ nở nụ cười: "Đã nói là cùng gác đêm, phá giải bí mật của bình cổ, thế mà lại ngả đầu ngủ --- chút xíu kiên nhẫn cũng không có, ngài còn muốn trở thành người thu thập quái đàm đệ nhất Trường An?"

"... Đừng có tùy tiện gắn cho người ta danh hiệu kỳ quái... Chi bằng nói luôn sự tồn tại của ngươi cũng đủ quái rồi? Bây giờ ta thấy cái gì ở Thủy Tinh các cũng chẳng giật mình nổi nữa..." Lý Lang Gia vô cùng kiên cường, bật lại thật nhanh.

"Thật sao?" Giọng An Bích Thành nửa kinh ngạc nửa vui sướng.Thấy ánh mắt y dao động, Lý Lang Gia cũng quay đầu nhìn lại khung cửa sổ tròn ---

Ánh nước, ảo ảnh từ những gợn nước trôi nổi mà rất thực, trông giống như dải ngân hà tuôn chảy đêm Thất Tịch, thế mà lại cuộn chảy trong đêm đông giá sét này, khiến màn đêm u ám trở thành hộp châu báu lóng lánh đẹp mắt như thủy tinh.

"Ánh trăng này... mãnh liệt quá..." Lý Lang Gia thì thào nói --- đây chẳng lẽ là thiên tượng kỳ lạ gì? Dù mình có ngủ gật sâu thế nào, ánh trăng sao có thể sáng tới mức này? Ánh sáng trút xuống như tuyết trắng, không mang vẻ nhàn nhã như ánh trăng bình thường bao người yêu thích, mà như thủy triều bắt đầu chồm lên, chất chứa xao động ồn ào, giống như mang theo bí mật kì dị đầy điềm xấu, sinh ra từ ánh trăng nóng như lửa cũng lạnh như băng này...

--  đúng vậy, có thứ gì đó được sinh ra! Lý Lang Gia đột nhiên phát hiện, trong biển ánh trăng biến ảo kia, nương theo những cơn sóng lăn tăn tối màu, không phải là ảo ảnh cá dưới nước, mà là hình thể tồn tại và di động!

"Cái bóng..." An Bích Thành hạ giọng, đưa mắt nhìn xuống. Thực thể của bình sứ vẫn còn đang ở trên cửa sổ hình tròn, nhưng cái bóng hiện lên đất do ánh trăng kia, đã biến mất không còn chút dấu vết. Chỗ vốn nên là cái bóng của bình, lại là bóng đen của một cái cây, như thể được đúc lên từ ánh trăng, sinh ra từ hư không, tư thái kỳ dị mà không ngừng duỗi thân.

Lấy thân cây vững chắc làm điểm tựa, cành là duyên dáng vươn ra bốn phương tám hướng, ánh trăng sắc lạnh như ngân đao nhuộm lên sàn và vách tường như tờ giấy trắng thật lớn, bóng cây như mực dần dần phủ kín mặt giấy đỏ, cành lá sinh trưởng mãnh liệt, dọc theo tường leo lên tận nóc, khiến cả căn phòng có ảo giác như đang xoay tròn.

Bị cảnh tượng biển trăng bóng cây xuất hiện từ hư không làm cho ngây người, Lý Lang Gia mở to mắt nhìn, ánh mắt đi dọc theo hướng cây mọc. Dường như có thể nghe thấy chiếc lá mới mọc nhú lên trong không khí, tuôn rơi lay động, tán cây như mây dần dần thành hình, ánh sáng như sao sa lưu chuyển lóe lên trong những chạc cây, ánh sao chậm rãi ngưng tụ thành hình đóa hoa mới nở một nửa. Đóa hoa nhìn không rõ hình dạng và màu sắc, mang theo phong thái duyên dáng của tiên nữa ngày rằm, nở rộ trong ánh sáng mãi không ngừng trong ảo cảnh.

.... Đóa hoa mộng ảo này có thể mê hoặc người sao? Tiết tấu quen thuộc nào đó vang lên trong lớp sóng nguyệt quang, là kêu gọi phương nào, hay là lời mời mọc từ nơi sâu nhất trong mộng cảnh? Nửa thần trí của Lý Lang Gia lớn tiếng cảnh báo: "Lại có chuyện lạ xảy ra!" Nửa thần trí khác lại như say trong rượu nguyên chất, bất trí bất giác giơ tay muốn hái, hướng tới loại hoa trong ảo ảnh kia...

--- ngay lúc tay Lý Lang Gia chạm tới ranh giới giữa ánh sáng và ảnh vật, cái bóng hình cây kia giống như bị một nét bút vô hình vẽ thêm màu đen thật đậm, lan nhanh hơn đậm nhanh hơn, bao quanh đầu ngón tay và cánh tay y, gấp gáp muốn xâm chiếm toàn bộ!

Lý Lang Gia giật mình, nhưng đã không còn cơ hội phản ứng, y chỉ kịp quay đầu nhìn An Bích Thành --- thiếu niên mắt lục vẻ mặt lo lắng đang chạy tới, giống như muốn lôi y ra khỏi bóng ma yêu dị này. Chỉ trong giây lát, bóng đen nặng nề vọt tới trước mắt, bên tai như nghe tiếng nước chảy, chỉ kịp nghe được tiếng ngọc đẹp và kim loại va nhau, hình ảnh cuối cùng Lý Lang Gia nhìn thấy, là An Bích Thành đang lớn tiếng gọi gì đó --- nhưng mà không thể nghe rõ... y đang nói cái gì...



1 chương TAHD rất ngắn, nhưng hại não bằng 5 chương Ngô Câu cộng lại



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét