Thứ Bảy, 25 tháng 7, 2015

Ngô Câu - Đệ Tam Chiết - Tự



Gió tuyết đầy trời, con đường phía trước mênh mông, từng đợt sương lạnh đập vào mặt, trên quan đạo có hai con ngựa chạy song song, tiếng vó ngựa chạy như bay, nghe lộc cộc trong tiếng gió gầm.

Cưỡi ngựa đen là một nam tử thân hình cường tráng, tuổi khoảng hai tám hai chín, mặt mày tuấn tú. Trời đông lạnh như thế mà hắn chỉ mặc áo choàng ngoài màu đỏ tím, lại chẳng hề có chút khó khăn, công phu nội gia ắt hẳn rất cao. Nam tử chợt kéo dây cương, chậm lại tốc độ, quan sát sắc trời, khẽ nhíu mày. Đi tới gần nữ tử cưỡi ngựa lông đỏ bên cạnh, hắn nói: "Tiểu Mi, e rằng hôm nay chúng ta muốn đi chỉ sợ không thể, nên tìm một chỗ nghỉ chân thôi."

Nử tử mặc áo choàng đen, ngẩng đầu lên khỏi da lông mềm mại, nàng có một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn hình trái tim, ngũ quan tinh tế, ánh mắt linh động. Nở nụ cười giống như hoa xuân, nàng nói: "Huynh sợ muội không nhịn được sao? Nhị ca, từ khi nào huynh trở nên dông dài như vậy, tới giờ Thìn là có thể nhập quan rồi, chúng ta sao không hăng hái chạy tới mà còn lề mề ở chỗ này?" Chớp mắt, lại nói: "Trừ phi... huynh có gì đó giấu muội."

Nam tử được gọi là nhị ca cười khổ: "Ta biết không gạt được muội. Bây giờ không nói thật không được rồi." Hắn mặt không đổi sắc, nói: "Từ sáng sớm khi chúng ta rời khỏi, vẫn có người theo dõi. Không bỏ kẻ đó lại, đi tới có khi lại thêm phiền phức cho đại ca."

Thấy vẻ mặt muội muội trước tiên còn kinh ngạc, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà ngồi thẳng trên yên ngựa, sự ngạc nhiên đã được che dấu, trong lòng nam tử gật đầu tán thưởng. Hắn bay nhảy bên ngoài, ở nhà chẳng bao lâu, ký ức về muội muội vẫn dừng lại lúc còn bé vì một đồ chơi bằng đường mà vừa khóc vừa nháo không ngớt, việc nào không theo ý mình thì bắt đầu tùy hứng điêu ngoa, nổi danh hàng đầu. Trước đó khi đại ca nhớ hắn và Tiểu Mi ở lại phía sau tiếp ứng, hắn còn sợ nha đầu kia bị tính tiểu thư cản trở. Ai ngờ dọc đường này, nàng chẳng những không làm khó không gây chuyện, còn dự tính từng bước thận trọng, đi đâu cũng vì đại cục suy nghĩ, khiến ấn tượng của hắn về muội muội từ nhỏ được nuông chiều này thay đổi không ít.

Trước đó vài ngày còn nghe nói Ninh Mi làm loạn muốn đi xem trận chiến giữa Thẩm Bạch Duật và Lục Điền Cơ, người nhà không cho thế là tuyệt thực tới mấy ngày, bây giờ cứ như biến thành người khác vậy. Dĩ nhiên không phải không có nguyên nhân, nam tử cười nhẹ một tiếng, Lâu Vô Nguyệt à Lâu Vô Nguyệt, mặc dù chưa gặp qua ngươi, nhưng vô cùng bội phục bản lĩnh thu phục tiểu muội điêu ngoa của ta.

Lấy lại tinh thần, phát hiện Ninh Mi đang nhìn mình chằm chằm, sắc mặt đỏ bừng, mới nhận ra vừa rồi không nhịn được đã nói ra lời trong lòng. Nam tử thửng thắn cười ha ha, nói: "Hiếm thấy hiếm thấy! Nhị ca về nhà, thấy mặt muội không phải đỏ vì tức, mà đỏ vì khóc, lại còn khóc một ngày một đêm, Ninh Chinh ta thực sự mở rộng tầm mắt!"

Mặt Ninh Mi giống như rặng mây đỏ lên vì hỏa thiêu, nghĩ tới vị hôn phu, đáy lồng không khỏi có chút ngọt ngào, vẫn gắt giọng: "Nhị ca, huynh còn giỡn muội!"

Ninh Chinh cười cười, lắc đầu: "Chưa lập gia đình, nhị ca đã không thể quản muội rồi? Đúng là con gái lớn không thể giữ trong nhà."

"Nhị ca!"

"Được được được, ta không nói, không nói nữa được chưa." Ninh Chính tránh né muội muội đánh tới, nhưng trong lòng thì đã cả kinh, lúc họ vừa nói giỡn vừa đi chậm lại, người theo sau họ đã tiến vào phạm vi năm trượng. Mấy ngày này người đó vẫn giữ khoảng cách hai mươi trượng, mặc dù không rõ ý đồ gì, nhưng nhiều năm cuộc đời đao kiếm cũng cho hắn biết nhất định không phải chuyện tốt.

Nắm lấy tay muội muội, Ninh Chính luôn miệng cầu xin tha thứ, tâm trí lại tập trung vào người đang tới gần hai người.

Có lẽ là cảm giác được gì, động tác của Ninh Mi hơi khững lại, tay phải khẽ đặt lên nhuyễn kiếm bên hông, mắt mở to, tò mò xen lẫn sợ hãi, nhìn huynh trưởng của mình. Đôi mắt trong vắt giống như nai con giật mình, trong lòng Ninh Chinh mềm lại: Nha đầu kia mặc dù không phải khuê tú của cao môn đại hộ, nhưng cũng là châu bảo trong tay người nhà, nếu không phải lần này quá quan trọng, đại ca nhất định sẽ không ra kế sách này, sao có thể cam lòng để nàng chịu kinh hách như thế.

Tuy rằng thường xuyên văng nhà, nhưng sự sủng ái với tiểu muội duy nhất này không hề ít hơn. Phút chốc đã hạ quyết tâm, hôm nay nếu khó xong, cho dù tan xương nát thịt cũng phải bảo vệ muội muội chu toàn.

Thở sâu, Ninh Chinh mỉm cười với muội muội, ý bảo nàng không cần lo lắng, sau đó kéo chuyển đầu ngựa, chờ người kia lại gần.

Lúc trước do cước bộ lúc nặng lúc nhẹ, Ninh Chinh đoán là có hai người, nhưng giờ ngưng thần tĩnh khí lắng nghe, hắn có chút giật mình nhăn mày -- người này cước bộ hỗn loạn, lúc có lúc không, như đang vận khí trên mặt tuyết, rồi phải dừng một chút để đề khí. Phương pháp này tổn hao rất nhiều nội lực, vốn không thể do cao thủ gây nên, nếu như người này cả ngày có bám theo họ chăng nữa, thì cho dù tới gần cũng chẳng thể làm gì.

Đang cảm thấy khó hiểu, bên người Ninh Mi chợt cất lên tiếng thở nhẹ, Ninh Chinh nhìn kỹ, thấy có một hồng y nữ tử đang tới gần, tóc dài rối tung che lấy mặt, trên lưng đang cõng một người. Nội lực không ổn định, đi được hai trượng liền dừng lại thở một hơi, cũng nhờ vậy, Ninh Chinh nhận ra nàng có nội lực thâm hậu, thân pháp cao minh, thuần túy chỉ nhờ công lực mà có thể đi xa như vậy, lại không bị bỏ lại bao xa, chứng tỏ võ công so với mình chỉ cao chứ không thấp hơn.

Nàng ta tiến vào phạm vi một trượng, không buồn liếc mắt nhìn họ, chân khí chạm xuống mặt đất, lần hai đề khí.

Lúc này mới có thể nhịn rõ, trên lưng nữ tử cõng một nam tử ăn mặc như thư sinh, khoảng ba mươi tuổi, dung mạo bình thường. Gương mặt xanh trắng như tro, trên người có vết thương ở ngực trái do kiếm gây ra, rất kinh người. Máu tươi loang lổ trên áo xám, y ngửa mặt nhắm mắt, vẫn không nhúc nhích, ra vẻ đã chết từ lâu, bị dây đỏ cột lên người nữ tử. Nữ tử tóc tai bù xù, chỉ có thể nhìn thấy đường nét tú lệ nơi hàm dưới. Ninh Chinh cẩn thận quan sát, thấy trên áo nàng vết máu loang lổ, môi dưới cắn tới trắng bệch, hai tay run run đỡ lấy thi thể trên lưng, hô hấp mất trật tự, giống như bị tẩu hỏa nhập ma.

Nử tử vừa đề khí, mới phóng được một trượng, lướt qua bọn họ, nhưng có thể nhìn ra không được sức lực như lúc trước. Lúc nàng đáp đất có chút lảo đảo, đầu gối mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trong tuyết.

Ninh Chinh khẳng định nữ tử này không phải vì họ mà tới, bằng không công phu rất phí hoài. Nhìn nàng vận khí bất lực, thân thể đơn bạc liên tục thở dốc trong tuyết, trong lòng hắn đột nhiên có chút thương hại.

Lòng còn chưa quyết định, Ninh Mi bên cạnh đã đạp hông ngựa chạy tới, Ninh Chinh kinh hãi, rất sợ muội muội phạm phải kiêng kỵ của người ta, lại không ngăn cản kịp. Ninh Mi đã lên được vài bước, đứng cạnh nữ tử kia, tung người nhảy xuống ngựa, khom lưng hỏi han: "Vị tỷ tỷ này, tỷ là muốn nhập quan?" (nhập quan: vào thành)

Nữ tử kia vẫn chưa ngừng thở dốc, đầu cũng không nhấc, giọng nói khàn khàn mà lạnh lùng: "Không liên quan tới ngươi, tránh ra."

Ninh Mi bất vi sở động, càng cúi người xuống, ôn nhu nói: "Chúng ta có duyên tương phùng, cũng không phải muốn quản chuyện của tỷ tỷ, chỉ là ta có thứ muốn bán cho tỷ tỷ thôi."

Nữ tử lúc này mới có chút kinh ngạc nhìn nàng, bên phải khuôn mặt ôn nhu nhưng tiều tụy lộ ra từ tóc, nói: "Ta không muốn mua gì cả, ngươi đi bán cho người khác đi."

Ninh Chinh trong lòng cười khổ, nha đầu nhà họ cái gì cũng không biết, nhưng công phu mài nước cuốn người thì lợi hại nhất, nàng ta đã đáp câu đầu tiên, tiếp theo khó tránh bị Ninh Mi nắm bắt. Hắn biết tiểu muội muốn làm gì, trong mắt có nét cười, cũng xuống ngựa, chậm rãi tới cạnh họ.

Ninh Mi quả nhiên đả xà tùy côn thượng (*), cười nói: "Ta đang nghĩ bán cho tỷ tỷ con ngựa này, tỷ tỷ có bằng lòng mua không?"

(*): Đánh rắn chọn gậy.  Câu này ngụ ý con người có thể xem xét thời cơ, thuận theo thời thế tình hình mà làm, để đạt được lợi ích lớn.

Mắt nữ tử sáng ngời lên, lập tức trở nên buồn bã. Nàng cúi đầu nói: "Ta không có tiền, ngươi tìm người khác." Giọng nói dù lạnh lùng, nhưng cũng không còn ý từ chối người khác nữa, Ninh Mi biết đã thành công hơn phân nữa, ngắt lời nói: "Không thành vấn đề, có lẽ tỷ và chúng ta sẽ cùng nhập quan, sau đó có thể tìm ngân lượng trả ta."

Nữ tử kia ngẩng đầu phắt dậy, lạnh lùng nói: "Ngươi đang bố thí ta?! Niếp Thiên Hồng ta cả đời không nhận ân huệ người khác, nếu ngươi muốn thương hại ta, miễn đi!"

Lông mày Ninh Chinh cau lại, ai ngờ Ninh Mi lại không nổi giận, chỉ thành khẩn nói: "Tỷ tỷ nếu không muốn chịu ân, sau này hồi báo là được. Bây giờ dùng ngựa một canh giờ sẽ tới thôn trấn, không phải có thể để người chết sớm xuống mồ vi an?"

Nữ tử trầm mặt, sau đó quay đầu nhìn nam nhân trên lưng, dung nhan băng lãnh dần biết mất. Nàng lắc đầu, buồn bã nói; "Nếu là trước đây, ta không chỉ không nhận cái ân này, mà còn lập tức giết ngươi. Hôm nay... Mà thôi. Ngươi tên gì? Ta nhất định nhớ kỹ mà đáp trả."

Nghe nàng ta hời hợt nói chuyện sát nhân, Ninh Mi âm thầm chảy mồ hôi lạnh khắp người, kinh nghiệm giang hồ của nàng không nhiều, tuy rằng nghe qua việc không nên hỏi thị phi, nhưng không biết tại sao hảo tâm mà cũng dẫn tới họa sát thân. Dù vậy nữ tử cuối cùng cũng nhận ngựa, Ninh Mi bản tính vốn vui vẻ rộng rãi, quên hết mọi sợ hãi, đưa tay đỡ vị kia, nói: "Ta họ Ninh, tên Ninh Mi, đây là nhị ca Ninh Chinh."

Thấy nàng tới đỡ, nữ tử kia không cự tuyệt, chỉ thận trọng cởi nam tử phía sau xuống, vô cùng ôn nhu sửa lại mái tóc y đã tán loạn do gió thổi, sau đó lập tức khẽ khàng đỡ lên, dùng tơ lụa cố định. Quay đầu nhìn hai huynh muội họ, ngay cả việc buộc tóc cũng không làm, cứ che mặt như thế, nàng nói: "Hóa ra là Ninh tam tiểu thư và nhị công tử của Chấn Viễn tiêu cục, ta biết phải đi đâu tìm rồi. Ân hôm nay, Niếp Thiên Hồng sẽ hồi báo."

Nàng nhảy lên lưng ngựa, khẽ run người, Ninh Chinh lúc này mới thấy hóa ra trên đùi nàng cũng có thương tích, máu thấm ướt băng vải màu trắng, do giấu dưới váy nên bọn họ không chú ý tới.

Ninh Mi cảm thấy vô cùng thương xót, nhịn không được thốt lên: "Niếp tỷ tỷ, tỷ hành động bất tiện, không bằng đi cùng với chúng ta nhập quan."

Lời vừa nói ra, trong lòng đã hối hận, lời này rõ ràng là xem nhẹ đối phương, nhìn thân thể Niếp Thiên Hồng run lên, nàng hận không thể cắn đứt lưỡi mình.

Niếp Thiên Hồng chỉ thở dài, không nổi giận, ánh mắt nhìn nam tử trên người, sâu kín nói: "Có mùng một thì ắt có mười lăm, ta đã thiếu nhân tình của ngươi, thêm nữa cũng không nhiều. Nực cười thật, cả đời ta xem thường một loại người, thế mà lại giúp ta lúc chật vật nhất. Ai, tiểu muổi tử, ngươi có lòng tốt, ta cũng chẳng thể không biết điều, hôm nay cảm tạ ngươi."

Mặt Ninh Mi giãn ra, nói: "Niếp tỷ tỷ, chân tỷ bị thương rồi, không bằng chúng ta xuống ngựa, đi tiếp một đoạn nữa, tỷ cũng điều tức một chút."

Lời nàng nói rất khéo, Niếp Thiên Hồng là một nữ tử tâm cao khí ngạo, chuyện giao thi thể nam tử kia cho người khác là tuyệt không chịu. Đi một đoạn nghỉ ngơi rồi lên ngựa, dù bị nội thương cũng tốt hơn là tự chạy. Niếp Thiên Hồng gật đầu, xuống ngựa, Ninh Mi cười cười tới bên nàng, tránh cho té ngã. Ninh Chinh mỉm cười, im lặng dắt ngựa theo sau.

Gió tuyết kéo tới, Ninh Chính thấy muội muội mang vẻ mặt ôn nhu nói gì đó với Niếp Thiên Hồng, Niếp Thiên Hồng giống như có nghe mà không nghe. Đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử trên lưng ngựa, khóe miệng nhếch lên chút tiếu ý, gương mặt tú lệ nhìn qua ngọt ngào như vậy, lại thê lương như thế.









Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét