Thứ Hai, 13 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 3

Ngọc Long Tử - Chương 3

Tuy rằng từ nhỏ lớn lên nơi hoàng thất xa hoa, Lý Lang Gia không muốn thừa nhận cũng không được, nơi này mặc dù giấu sâu trong ngõ nhỏ, nhưng hậu viện lại tinh xảo tới mức khiến người ta tán thưởng. Những cây phượng vĩ và bồ đề đang nở rộ bao phủ đường hèm, đường đá dẫn tới tiệm dưới tán lá xanh như đang hấp thụ ánh trăng, tỏa ra thủy sắc và huỳnh quang nhàn nhạt, cùng với ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu lên hồ nước như phối hợp với toàn cảnh. Nhưng mà bao vật liệu xa xỉ tạo nên con đường nhỏ này nhìn mãi cũng không có cảm giác thiếu tự nhiên, hoa dại màu xanh không biết tên tùy ý sinh trưởng chỗ khe đá, cành lá xinh đẹp mà biếng nhác rũ xuống mặt đường, quấn quýt lấy áo người.

Người dẫn đường đằng trước đi chậm lại một chút, nhìn Lý Lang Gia đang đảo mắt ngắm đình viện.

"Chỉ là nơi nhỏ bé thôi, vườn tược được chăm sóc so ra kém người Trung Nguyên." Y nghiêng mặt khẽ cười, thế nhưng trong nụ cười lại chẳng có tí cảm xúc nào gọi là 'khiêm tốn'.

"Không... Nơi này rất đẹp..." Lý Lang Gia có chút thất thần. Đối diện với đôi mắt thâm thúy màu lục kia, còn có mái tóc hơi quăn màu vàng ánh lên tia bạc, hiển nhiên là huyết thống của người Hồ ở Tây Vực, nhưng lông mày mảnh, đường nét mũi và môi đều tao nhã nhu hòa, nhìn thế nào cũng thấy đặc điểm của 'người Trung Nguyên' --- ra mỹ nhân này là con lai --- thế là để che đi cái nhìn chăm chú đầy thất lễ của mình, Lý Lang Gia vội vã quay đầu nhìn một con khổng tước đuôi xanh thấp thoáng giữa bụi hồng. "Đình viện nhà ta tuy rằng lớn hơn, nhưng lúc nào cũng không nhiễm một hạt bụi, quá quy củ... Nơi này... phong nhã hơn rất nhiều."

Khóe môi xinh đẹp khẽ nhếch lên, có chút tự đắc và vui sướng, khiến cho mấy đồ sứ bóng loáng trên bàn càng thêm sinh động. Y dẫn Lý Lang Gia đi theo một hành lang gấp khúc trồng đầy trúc.

"Vẫn chưa cảm ơn các hạ đã giúp đỡ ta... Dám hỏi tôn tính đại danh?"

"An Bích Thành."

"Là Bích Thành trong "khán chu thành bích" sao?"

*khán chu thành bích: nhìn đỏ thành xanh, nhìn đồ này nghĩ tới vật khác.

"Không có ý nghĩa sâu xa như vậy đâu. Chỉ là bởi vì ở quê ta là một thành trì thừa thãi ngọc bích mà thôi ---"

Nam tử tên gọi Bích Thành lấy tay đẩy cánh cửa cuối hành lang dài, xoay người nở nụ cười rất sáng: "Đây là cửa hàng nho nhỏ của ta - "Thủy Tinh Các." Ta nên gọi ngươi là gì đây, vị khách nhân này?"

Đằng sau cánh cửa là một căn phòng, trên cửa sổ to lớn được khắc hoa văn tinh xảo, cuối cùng cũng cho phép ánh nắng hoàng hôn chiếu vào bên trong, ánh sáng màu cam nhu hòa chiếu trong phòng sáng rọi như quỳnh lâm ngọc thụ. Lý Lang Gia bị chiếu lên người mà khẽ ngẩn ngơ, bình tĩnh lại mới nhìn rõ trong phòng bày rất nhiều vật lóe sáng, dưới ánh tà dương mà càng thêm rực rỡ. Đôi mắt như phỉ thúy kia như nhiễm vào một tầng đỏ nhàn nhạt, nhìn thấy ý hỏi trong đó, Lý Lang Gia mới chợt nhớ tới vừa rồi có nghe hỏi tên, trong sự ngạc nhiên không biết nên khóc hay nên cười, y cũng lười quản cái gọi là quy củ nghiêm ngặt của tôn thất, thuận miệng nói luôn cái tên cao quý của dòng họ mình.

"Lý công tử." An Bích Thành khẽ gật đầu, trong giọng nói cũng không có gì nhiệt tình ân cần, nhưng lại mang chút hàm ý không thể kháng cự. "Đây là cửa hàng châu báu đồ ngọc của ta, không có bảo bối gì trân quý, nhưng mà, có đôi khi sẽ gặp phải thứ mấy vị khách nhân muốn nhất --- công tử có muốn nhìn thử?"

Lý Lang Gia tự biết bản thân mình không giỏi giao tiếp với thương nhân --- trên thực tế, mấy cơ hội để 'phóng đãng chơi xuân' đi dạo phố phường này rất hiếm. Nhưng y dùng kinh nghiệm ít ỏi của mình cũng có thể đoán ra, vị thương nhân người Hồ mang dòng máu lai này thái độ buôn bán cũng quá tùy tiện rồi... Tuy rằng bây giờ chỉ có một khách nhân ở đây, cũng không khoe hàng hóa chào mời, cũng không ra vẻ thần bí như thể có bảo vật người ngoài khó gặp. Sắc trời ngoài cửa đã có chút tối, An Bích Thành lấy đá lửa trên đai lưng màu tím, thuận tay thắp nến trên Thái Bảo đăng. Bảy ánh sáng lay động đan xen nhau chiếu sáng cửa tiệm. Thương nhân người Hồ ngồi xếp bằng trên một tấm thảm thêu phức tạp, giống như một vị quân vương trẻ tuổi, thân thái an nhàn như đang kiểm duyệt một quốc gia nho nhỏ.

Chén hình sừng trâu điêu khắc khéo léo như mã não, ngọc bội màu thủy ngân, ngọc lưu ly xanh lam với hoa văn lá phong mạ vàng, dưới ánh nến lưu động rọi lên màu sắc của khối ngọc thủy tinh, lư hương Bác Sơn có hai chim khổng tước phun ra làn khói uyển chuyển lượn lờ, ở giữa có một tấm bình phong dưới ánh trăng mà ánh lên những hoa văn kỳ dị... Giống như là mới tỉnh giấc, mang theo bao nhan sắc mộng ảo, để lộ ra tư thái hoa lệ nhất, trân quý nhất, tất cả mọi thứ như đang tùy ý nở hoa, không hề được trang trí, cứ đặt ở trên bàn trên kệ, đừng có nói là hàng hóa treo giá, trông chỉ như đang thưởng thức mà bày ra thôi.

Phủ của tứ thúc y, thân vương Lý Thừa Nghĩa vốn nổi tiếng xa xỉ, Lý Lang Gia đã thấy qua quang hoa sáng lạn, cùng với châu báu đồ cổ nhìn là thấy thích, nhưng trong bao đêm ca múa yến tiệc không ngừng, chúng bị khinh mạn mà tùy ý khoe ra, chỉ để phụ trợ cho nhân vật chính của yến hội, để họ phóng túng phong lưu. Mà trong căn phòng nho nhỏ này, mấy thứ danh khí giống như chủ nhân đều tỏa ra ma lực yên tĩnh lạ thường, như một điệu múa trang trọng giữa nơi trần thế...

--- có lẽ nào bị bầu không khí ở đây mê hoặc rồi? Lý Lang Gia bắt đầu thấy như vậy, dùng thái độ 'phí thời gian' thì không tốt lắm, nhưng mà, muốn lấy cái gì chứ? An Bích Thành vẫn trưng ra biểu tình sao cũng được, chỉ một hai câu giảng giải thản nhiên, chỉ vang lên lúc thích hợp nhất. Vừa giải thích một chút về xuất xứ bí ẩn của chúng, vừa như có như không khẳng định vẻ phong nhã độc nhất vô nhị, lại còn dùng ánh mắt của cao nhân mà nhìn --- đây, đây đúng là khiến người ta không thể cự tuyệt hay làm như không nghe thấy mà!

Bởi vì một câu "Đây là món đồ bằng bạc của Tát San Ba Tư truyền lại, ngài xem vẻ ngoài của nó chia làm chín cánh hoa sen, loại hoa văn này rất ít gặp ở Trung Nguyên. Sau khi vương thất Tát San bị Đại Thực quốc truy đuổi, tay nghề thủ công này ngày càng ít", Lý Lang Gia thậm chí còn mua cả một cái chén bạc chân cao tạo hình rất khoa trương. Nhìn cái chén bạc này, một vỏ đoản đao đeo tơ vàng khắc hình hoa cỏ, hai hộpnghe đâu chỉ đựng cờ vây làm từ ngọc, Lý Lang Gia phát hiện ra một điều, chỉ đành cười khổ, ngân lượng trên người không thể nào chi trả cho vụ này mà. "Ngày mai ta sai ngươi đưa bạc đến quý phủ, được không?"

Câu hỏi tùy ý, lời đáp cũng tùy ý luôn.

"Cũng được, làm phiền rồi."

"Kỳ thật thương nhân người Hồ cũng đâu có khôn khéo keo kiệt như trong truyền thuyết..." Lý Lang Gia tổng kết quá trình tìm báu vật có chút hoang đường này ở trong lòng, vừa định xoay người cáo từ --- hình như khóe mắt mới nhìn thấy một thứ gì đó xanh lục, vì sao lại giật mình nhỉ?

Y quay đầu nhìn quanh tiệm, xác định không phải do ánh trăng phản chiếu mà nhìn nhầm, ánh mắt lại bị ánh xanh lục như ẩn như hiện trong góc phòng hấp dẫn. Đó là một chiếc hộp nước sơn đã cũ, bên trong còn tùy tiện bày vài đồ bằng ngọc, có đồ còn hỏng. Lý Lang Gia thấy kỳ quái mà dùng tay khều khều, lật lật mấy đống ngọc trụy ngọc trâm, lấy ra một vật nho nhỏ còn nguyên vẹn.

"Đây là... một con rồng?" Lý Lang Gia chợt hỏi.

An Bích Thành đến gần nhìn cho kỹ, khuôn mặt lần đầu hiện vẻ không chắc chắn.

Vật này có hình dạng vòng tròn không khép kín, rõ ràng không được rửa sạch, bên trên còn loang lổ dấu vết bùn đất. Một mặt của nửa vòng tròn này, phần đầu có vẻ to tới không tương xứng, miệng dài hơi hướng về phía trước, con mắt được khắc lồi lên, đuôi hướng vào bên trong, vừa vặn hình thành thân thể hoàn chỉnh, trên lưng có vài hoa văn hình thoi được khắc lưa thưa, thủ pháp rất thô ráp, ánh sáng xanh của ngọc cũng có vài phần tối, không hề có cảm giác thông thấu của lương tài mỹ ngọc.

"Hình như là một ngọc bội..." Lý Lang Gia nhấc nó lên, đem ra gần chỗ sáng, trên mình rồng có một lỗ thủng nho nhỏ, giống như là dùng để xỏ dây qua. Dưới ánh nến ánh trăng, đột ngột cảm thấy cảm giác kỳ lạ xuyên qua chính giữa đường tròn, trên thân thể chạm trổ vụng về kia, giống như có thủy quang chiếu qua trong nháy mắt, giống như là ảo giác chập chờn.

Nhìn nửa vòng ngọc kia, An Bích Thành như có chút suy tư, lại như có chút mê hoặc: "... Đúng là ngọc bội hình rồng cuộn, nhưng hình dáng này, giống như là thần vật cầu mưa của quý tộc thời Thanh..." Đôi môi mỏng vẽ lên một nụ cười.

"Nhưng mà nhỏ quá... Hơn nữa, thủ pháp chế tạo cũng quá thô ráp, có phải không?"

"... Ngươi đang nói đồ trong cửa hàng mình đó, ăn ngay nói thật như thế không có vấn đề gì sao?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét