Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 5

Ngọc Long Tử - Chương 5

Tích ngã vãng hĩ, dương liễu y y
Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi
(Khi đi tha thướt cành dương
Khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi)
---------- Kinh Thi - Trịnh Phong.

Ngoài cửa sổ lộn xộn tiếng người cùng tiếng nước chảy róc rách, giống như lời kêu gọi của mộng mô (thú ăn giấc mơ, có thể hình dung nó giống Baku của Nhật Bản), từng chút từng chút ăn vào cảnh trong mơ của Lý Lang Gia, cho tới khi xé rách những vằn nước lạ kỳ kia, kéo ý thức của y ra, bên ngoài đã là ban ngày rồi.

Vẫn còn sáng sớm, những tia nắng nhạt màu chiếu lên giường xuyên qua song cửa, không phải thứ ánh nắng trong veo giữa hạ, cũng chẳng phải ánh ban mai hoa lệ. Lý Lang Gia thuận tay kéo tấm màn trúc viền bạc lên, gió mạnh cuốn theo mưa bụi nghiêng lách vào, giọt mưa lắt nhắt vỡ tan, lại mang theo cảm giác lành lạnh không đúng mùa. Lúc này Trường An vốn rất nóng, mưa từ sáng sớm thế này rất hiếm thấy.

Tiếng mưa lác đác bay vào, hòa với tiếng rì rầm của đám người tụm năm tụm ba. Thị nữ đang đứng dưới bậc thềm, nơi tiểu các xa xa có mấy người đang che ô, hầu như mất hết nét nhã nhặn lịch sự thường ngày của người Đường, chỉ có âm thanh xì xào bàn tán chuyện không muốn người khác nghe thấy, dưới làn hơi nước, không khí ngưng trọng bên trong đình viện càng không thể giấu nổi.

Lý Lang Gia vẫy tay, gọi tới một thị nữ ở hành lang. Váy gấm màu đỏ và xanh của sen bị nước mưa vấy lên làm tối màu lại, gương mặt đẹp như tranh vẽ mang vẻ khó hiểu. Nghe Lý Lang Gia hỏi "Các ngươi làm gì kỳ lạ vậy?", nàng ta ngừng một lúc, sau đó mới lắp bắp trả lời: "... Không phải đâu, Cửu thế tử, cơn mưa này... có vẻ kỳ lạ..."

Giống như là muốn chứng minh lời giải thích của nàng, bầu trời phía Đông liền lóe lên ánh vàng óng ánh, sau đó không lâu ánh ban mai thi nhau đổ xuống --- nhưng mà không hề tiến vào màn mưa này... Cũng không giống với cơn mưa ngày đầu hạ thông thường, không khí hoang mang trong đình viện hoàn toàn đối lập với màu sắc ngày mới phương xa, như có mây đen trùng điệp phủ trên đình viện, như kết giới chặn lại ánh sáng mùa hè bên ngoài, khiến bên trong không rõ giới hạn thời gian, những giọt nước mưa cuối thu lành lạnh hắt xuống.

"Mưa đã rơi mấy cơn đứt quãng từ nửa đêm hôm qua, trực đêm cũng không để ý. Sáng hôm nay đi ra ngoài mới phát hiện, hóa ra toàn thành Trường An đều nắng, cơ mưa này... chỉ rơi ở trong Tiết vương phủ của chúng ta..." Thị nữ chớp chớp lông mi đen dày, cứ như bị chính câu chuyện của mình dọa sợ. "Ngay cả Hoàng thượng trong cung Hưng Khánh cũng bị kinh động, phái cả Hoàng Môn quan tới xem xét..."

Mấy chuyện xưa kỳ quái trong [Sưu Thần Ký], [Huyền Quái Lục] lập tức hiện lên trong đầu, lại vô cùng hợp thời hợp cảnh mà xảy ra với mình. Lý Lang Gia cau mày đi vào trong viện. Mưa rơi lất phất làm ướt vai áo dệt thư màu tím, mặt trời đang lơ lửng trên cao, ánh sáng vàng xen lẫn màn mưa phát ra thứ ánh sáng rực rỡ kỳ diệu, bao trùm lấy cả Tiết vương phủ rộng lớn.

Như là cố ý nhấn mạnh sự đối lập với cảnh kỳ ảo bên ngoài, bầu trời trên đỉnh càng trở nên xám xịt như tro, đình viện như được bao phủ trong làn nước như khói. Mấy đóa bạch liên trong hồ nước nở rộ một màu đỏ bừng, giống như là bị ánh sáng màu đỏ tía tuyệt đẹp kia nhuộm lên. Lá sen dưới ao nước vốn đã xanh lại càng đậm màu hơn, không thấy nổi bóng hoa. "Huyễn thuật cũng được, hung cát tới đây cũng được, lẽ nào nhà mình lại phạm vào chết chìm sao?" --- vừa nghĩ tới hai chữ 'chết chìm', Lý Lang Gia bỗng dưng giật mình, như có ánh nước quen thuộc mềm mại hiện lên trong đầu. Mưa lạnh vẫn không ngừng rôi, cứ như mang theo sự bướng bỉnh cố chấp, còn có dị cảnh dưới đáy nước màu ngọc lưu ly trong mộng kia, ký ức cũng như bồng bềnh trôi về...


 Edit Trường An ấy à? Một chương thì không dài nhưng mà khổ gấp 3xxx lần mấy truyện dài kia.
Có thể tham khảo hai câu trên ở đây

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét