Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 6

Ngọc Long Tử - Chương 6

"Có việc cần bẩm báo, thưa Cửu thế tử." Thân ảnh hơi cúi xuống của tổng quản Vương phủ hiện lên giữa màn mưa. "Ngoài cửa báo lại, có một thiếu niên người Hồ cầu kiến thế tử, nói là chỉ cần nhắc tới 'chủ nhân Thủy Tinh Các' là thế tử sẽ hiểu. Hiện tại xe ở trong cung đang ngừng ở cửa chính, e là không tiện, có cần dẫn y theo cửa bên không ạ?"

Nhìn thấy bóng dáng An Bích Thành nhẹ nhàng thanh thoát trong bạch y, Lý Lang Gia thường ngày vẫn cho mình tiêu sái phóng khoáng có chút bối rối --- nói là hôm nay sai người đưa tiền tới cửa tiệm, ai ngờ chưa sáng sớm tâm trí đã bị cơn mưa cổ quái này quấn lấy, kết quả bị người ta tìm tới cửa --- nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy thật mất mặt... Khoan đã, làm sao tên đó biết mình là người ở Tiết vương phủ?

An Bích Thành cũng không mang vẻ mặt của kẻ tới đòi nợ, sắc mắt chỉ có nét cẩn thận cùng giảo hoạt, y dường như chẳng hề che dấu sự hứng thú với cơn mưa trong đình viện, đôi mắt màu lục ẩn ẩn dưới tán ô liếc nhìn màn mưa bụi mờ mờ, đến cây xương bồ trên đá, cuối cùng dừng lại ở sắc nước tối tăm trong hồ.

"Nhìn từ bên ngoài, cơn mưa này quả thật rất đẹp... Vương phủ giống như một lồng chim bằng vàng phủ trong lớp chỉ bạc."

Câu nói đầu tiên của y khiến Lý Lang Gia hơi hơi sửng sốt, lập tức bật cười --- đúng là thương nhân buôn bán châu báu, tùy tiện so sánh một câu cũng phải kiểu cách nạm vàng dát ngọc như vậy sao? Cơn mưa này nhìn kiểu gì cũng thấy chút yêu dị, y lại dùng ánh mắt thưởng thức đó nhìn?

"Ngọc bội được tặng kèm hôm qua ấy... hình như có gì đó không ổn lắm, có thể để ta giám định lần nữa không?"

"Cái đó... ngày hôm qua bất cẩn, đánh rơi nó xuống hồ nước..." Giọng của Lý Lang Gia không hiểu sao lại có chút xin lỗi -- tuy đó không phải vật báu quý giá gì, nhưng mà, chỉ cần là đỗ đã bán đi từ tay mình, người bán nào chẳng mong chúng được đối xử tốt...

An Bích Thành khẽ nhíu mày, không rõ là tiếc nuối hay tiếc hận, y nhìn bên kia đình viện, thong thả cất bước đi tới ao nước nhỏ được vây quanh bởi hoa cỏ và đá. Cạnh ao không rải đá làm nền, chỉ có mấy cây hoa cỏ ửng đỏ và tím nhạt lẫn lộn, cánh lá mảnh dẻ uyển chuyển như được bút vẽ lên, tỏa ra khí chất thanh tao, càng làm tôn thêm vẻ đẹp của màu trắng trên trang phục của An Bích Thành, bám lên tay áo của người kia để tự dưng sinh ra một ảo giác chúng giống như những hoa văn trên áo. Lý Lang Gia không hiểu phản ứng của An Bích Thành, chỉ đành đi tới bên cạnh ngắm nghía xung quanh ao nước.

"Nước ao ở đây, có phải quá trầm lặng rồi không?" An Bích Thành bỗng nhiên nghiêng mặt hỏi, lần đầu tiên trên khuôn mặt vốn thản nhiên kia xuất hiện nét đối xử chân thật.

Bị y hỏi như thế, Lý Lang Gia dời mắt đến mặt nước, và cũng lần đầu tiên chú ý dị trạng của nước ao --- lục bình ngày thường trôi nổi như tơ, mấy bông hoa rơi lác đác xinh xắn đang yêu điểm trên mặt nước, rồi lũ cá bơn cá chép vốn nổi lên khi thấy bóng người, vì sao chẳng thấy gì? Ngay cả bản thân nước ao kia, cũng không còn trong suốt như bình thường, ngược lại với khối ngọc cổ trắng như tuyết, màu sắc xanh đậm tối tăm phát ra hơi thở u ám chẳng lành, rồi kể cả khi nước mưa rơi xuống, mặt nước cũng không hề gợn sóng.

Sau khi xác nhận không thể nào nhìn thấy bóng của hai người phản chiếu trên mặt nước, Lý Lang Gia khẽ nhắm mắt lại --- cửa hàng châu báu thần thần bí bí của người Hồ nơi chợ Tây, ngọc bội hình rồng không rõ xuất xứ, cơn mưa quỷ dị đột nhiên ghé thăm đình viện, hồ nước bỗng nhiên trở nên tối tăm đáng sợ... Mình hình như là thành nhân vật chính trong mấy chuyện linh dị thần quái rồi, sắp bị viết thành truyện sao?

"Là do miếng ngọc hình rồng kia phải không? Nó thành yêu quái rồi hả? Hay là ta đã phạm phải điều cấm ký? Kế tiếp có phải nên mời mấy vị dị nhân phương sĩ (cách gọi thời xưa của người tu tiên học đạo) kia ra tay thu thập?"

"Cửu điện hạ của Tiết vương phủ, hình như ngài không nóng lòng lắm thì phải?" Đuôi mắt An Bích Thành khẽ nheo lại, trong ánh mắt hiện lên tia giảo hoạt sáng rọi chỉ có ở thiếu niên. "Vì sao ngài không giống mấy người trong truyền thuyết ấy, gặp việc quái dị thì phải sợ hãi tới phẫn nộ, hoặc là sợ hãi tới ngất xỉu?"

"Như thế thì còn gì vui nữa... huống hồ ngươi tới tận đây chỉ điểm chỗ sai, lại chỉ để ngắm bộ dáng ta xỉu đi?"

Hai người đồng thời mỉm cười, trong sáng khoái hoạt như xua bớt đi mưa bụi trên không cùng với nước ao tối tăm. Mấy người hầu đứng nơi hành lang xa xa dè dặt liếc ngang liếc dọc suy xét --- cho dù cửu thế tử với 'cá tính không quan tâm' trứ danh nhà họ, thì trong cơn mưa tối tăm không rõ cát hung khó dò này, cũng đâu cần cao hứng vui vẻ thế chứ...



tiểu Cửu lang và An hồ ly nói chuyện với nhau, đương nhiên là vui rồi.

...

mà thực ra là 2 hồ ly trá hình.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét