Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 7

Ngọc Long Tử - Chương 7

"Thay vì mời mấy vị dị nhân phương sĩ kia, chi bằng để ta giải quyết hậu quả đi. Ta là thương nhân châu báu, am hiểu nhất, cũng là những chuyện liên quan tới châu báu..." Không biết là y tự nói cho mình hay cho Lý Lang Gia, dư âm của câu nói như ngưng tụ trong không khí ẩm ướt, ngữ điệu khinh thường đó quả thật không hợp với động tác trang trọng y đang làm tí nào --- buông cây dù xuống, không hề để ý mấy giọt mưa vương trên vai, An Bích Thành lấy ra một cái hộp gỗ màu đen kịt từ trong bọc vải gấm mang theo bên người, vừa mở ra một cái, Lý Lang Gia đứng cạnh ngửi được mùi hương ám trầm xưa cũ, có lẽ nào cái hộp này làm từ lư mộc Bà La Châu trân quý trong truyền thuyết ở Nam Hải sao? Mà mùi hương bên trong hộp gỗ khô ráo kia còn nhiễm một tầng hơi nước tươi mát. Khác với mùi vị của cơn mưa bao vây đình viện, thứ đó mang theo khí chất mãnh liệt, giống như mùi của dòng nước xanh biếc trong rừng rậm viễn cổ...

Đến khi nhìn thấy vật mà An Bích Thành lấy ra, Lý Lang Gia hiểu ngay tại sao mình lại liên tưởng như thế --- quả nhiên là một vật màu xanh lục --- đó cũng là một vật có hình Bàn Long (rồng cuốn mình),  đầu đuôi chạm nhau nửa vòng tròn, trông hơi giống ngọc bội hình rồng tối hôm qua, nhưng trông nó lớn gấp bốn năm lần, thần thái cũng tuyệt không giống nhau. Đầu rồng to lớn so ra phải tinh tế gấp đôi, hình dạng vây lưng từ đầu tới cuối cũng được điêu khắc tỉ mỉ, ánh mắt hung bạo, nhìn chệch xuống dưới theo góc tù sẽ thấy rõ hai cái răng nanh nhô ra ngoài, cả khối ngọc toát ra màu xanh âm trầm, từ trong chất ngọc mà thấy sự lạnh lẽo của một món binh khí.

--- thảo nào mà hôm đó ở Thủy Tinh các, An Bích Thành lại nói miếng ngọc nhỏ đó là 'phỏng chế', nếu so sánh với sát khí ẩn giấu trong quái vật lớn hơn này, nó quả thực là đồ chơi của trẻ con... Lý Lang Gia đột nhiên nhớ lại một câu nói khác đêm ấy: "Đây chẳng lẽ là vật thời Thương dùng để ---", An Bích Thành lại khẽ khàng khoát tay ngăn lại, lấy trong áo ra một túi thêu màu thạch thanh (1), lấy ra thứ gì đó mang lẫn hương thảo dược --- là ngải cứu, là cây cát tường dùng để trừ tà luôn dùng trong tết Đoan Ngọ khi đi thuyền rồng nấu bánh chưng, nhưng tại sao lại kết thành hình nhân, và tại sao An Bích Thành lại bỏ hình nhân bằng ngải cứu này vào trong miệng của miếng ngọc Bàn Long?

(1): Thạch thanh: tên hóa học là Azurit, là khoáng vật đồng có màu lam sẫm.

Nhìn ánh sáng lạnh lẽo toát ra từ răng nanh của con rồng bằng ngọc, Lý Lang Gia bỗng thấy lạnh cả người, y đang phân vân không biết có nên hỏi không, An Bích Thành lại quay đầu nhìn y, mấy sợ tóc bị mưa làm ướt nhẹp mà rủ xuống lại như tạo nên nét họa thần bí: "Được rồi, ngài hãy xem đây là một trò ma thuật nhé -- còn nữa, che ô lên đi."

Mưa dần dần tẩm ướt hoa văn khắc trên miếng ngọc Bàn Long, những giọt nước ánh lên màu ngọc xanh biếc, khối ngọc như trơn bóng lên và mùi hương cũng càng nồng hơn, nước đọng lại trên vảy rồng, khiến tư thái con rồng như sống động hẳn lên. Mà An Bích Thành còn kỳ quái hơn, đứng đó thì thào niệm văn từ, ngôn ngữ cổ quái, không phải âm tiết uốn lưỡi kiểu Tây Vực, mà là khẩu âm cứng ngắc khó đọc, nghe như mang theo quyết tâm vụng về. Vòng vèo không rõ nghĩa, lặp đi lặp lại mấy lần.

Từng chút từng chút một, Lý Lang Gia nhận ra vài từ đơn rời rạc, lập tức tìm tòi nghĩa của mấy từ này, ý nghĩa thực sự càng ngày càng hiện rõ --- đó chẳng phải tiếng Hồ hay Phạn văn, căn bản là tiếng Hán đang đọc lên một cách cứng ngắc! Những âm tiết đơn giản cứ lặp đi lặp lại --- Bói Quý Mão: Hôm nay mưa. Mưa tới từ phía Tây, mưa tới từ phía Đông, mưa tới từ phía Bắc, mưa tới từ phía Nam..."

Theo tiếng niệm tụng kỳ lạ ấy, đình viện đột nhiên trở nên trống vẳng hơn, ngay cả sắc trời cũng bị hơi nước của màn mưa làm cho mù mờ. Lặng yên không một tiếng đồng, mưa lại rơi xuống càng lúc càng nhanh, chớp mắt một cái thôi, thanh âm trở nên dày đặc như tiếng vó ngựa chạy, như tấu lên một khúc trên đầu ô. Cơn mưa vốn nhẹ nhàng như mưa phùn, chẳng hiểu sao càng ngày càng lớn, thậm chí mang theo ý muốn cuồng loạn. Mọi cảnh vật trong đình viện, nhà thủy tạ, hoa và cây cảnh, hành lang, đến cả những người hầu xa xa... đều bị màn mưa bạc che khuất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét