Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 8

Ngọc Long Tử - Chương 8

"Này... Ngươi đang làm..." Lý Lang Gia bước tới chỗ An Bích Thành, thứ duy nhất y có thể thấy được lúc này, kéo theo tiếng nước chảy dưới chân. Trong nháy mắt, cảm giác 'một bước đạp không trung' bất chợt ùa tới, rõ ràng đang đứng trên mặt nước đầy nước mưa, vậy mà Lý Lang Gia mãi vẫn chưa thấy ngã xuống mặt đất cứng rắn, giống như là đang rơi xuống mảnh không trung vô tận vậy, mà càng rơi xuống sâu hơn thì càng thấy có thứ gì đó như ngọc bích lớn đang tiến lại gần... Là gì chứ, ta đây sắp va vào nó hả?

Mắt thấy sắp va phải rồi, Lý Lang Gia theo bản năng nhắm hai mắt lại, cảm giác có hơi lạnh mềm mại như tơ lụa nhanh chóng lan khắp toàn thân. Mùi cây cỏ mát lạnh lại hơi tay tràn đầy các giác quan. Mở mắt ra, bắt gặp ngay khung cảnh quen thuộc trong mơ, như một bức tranh được im hơi lặng tiếng mở ra từ bao giờ --- mặt trăng tròn như hoàng ngọc, mặt nước khẽ lăn tăn như mặt ngọc lưu ly, chiết xạ của ánh trăng xuyên thấu qua màn nước, kết tinh thành những chùm tia sáng như pha lê, ánh sáng trong suốt liên tục thay đổi góc độ, biến đáy nước thành bức tranh khi tối khi sáng.

Dù ở trong nước cũng không cảm thấy hít thở không thông, khi thử cử động thân thể, có thể cảm thấy một lực cản như có như không trơn trượt kỳ lạ truyền tới từ đầu ngón tay. Đột nhiên nhất thời có chút không xác định được, thân ở dưới đáy nước, mà nhớ rõ ràng lúc nãy đang mưa xối xả, rốt cuộc cái gì mới là thật? Lý Lang Gia có chút sốt ruột đứng dậy, thử đi mấy bước lại không có cảm giác đạp phải mặt đất, y đành đi tiếp vài bước không rõ phương hướng, thử tìm lối ra cơn ác mộng trong nước này.

Ngay cả ánh trăng trong trẻo cũng không chiếu tới chỗ nước sâu, màu xanh dần dần chuyển sang màu đen, đột nhiên lại có một bóng sáng nhá lên. Tưởng là bóng dáng người cá, Lý Lang Gia không khỏi nhìn theo. Ánh sáng màu xanh như đông cứng, từng chút từng chút tụ lại một chỗ, như đang hình thành nên một loại hoa văn phức tạp vô cùng. Màu sắc biến ảo từng mảnh từng mảnh -- đó không phải là người cá, mà là vảy, là vảy của một loại sinh vật trong nước vượt quá sức tưởng tượng của con người...

Mặt nước như dao động, ánh trăng lốm đốm mờ ảo nghiêng đến tận đây, ánh sáng trong suốt chiếu lên thân thể màu xanh, Lý Lang Gia ngẩng đầu lên nhìn sau đó... Tâm thức giống như bị thần tích khống chế, y cứ nhìn lên như vậy, nhất thời không thể phản ứng.

Đó là một con rồng.

Thần thú hình dáng uốn lượn,vốn được trang trí trên ngai vàng hoàng kim, trên mái cong đại điện, trên y bào của thiên tử, cũng từng được khắc họa ở chùa, giữa biển sao bát ngát --- nay lại hiện rõ diện mạo uy nghiêm của nơi đáy nước huyền ảo này. Thứ đầu tiên Lý Lang Gia nhìn thấy là phần vảy ở phía đuôi rồng. Thân thể phía trên nửa uốn khúc, như là có chút không vững được, râu dài rũ xuống, đầu hơi cúi xuống, giống như sắp chạm tới bóng trăng trên mặt nước. Sừng rồng như hoa văn hình mây, mũi to như sư tử, đôi mắt xanh tỏa ra ánh sáng xanh trắng như đá Bồ Tát, lại sắc bén vô cùng. Mơ hồ nhìn vào cặp mắt kia, lại không giống với vẻ ôn nhu đã quen...

Đáp lại ánh nhìn chăm chú của Lý Lang Gia, con rồng đột nhiên hạ cái đầu đáng sợ xuống, thần sắc lạ dường thoáng qua nơi đáy mắt, là biểu tình siêu nhiên mà lạnh như băng, giống như cái nhìn của vị Đại Ti Mệnh chỉ trong chớp mắt là đoạt đi hàng vạn sinh linh. Lỗ mũi con rồng phát ra tiếng khè khè rất khẽ, môi thoáng nhếch lên lộ rõ vẻ uy hiếp, hai chiếc răng nanh dưới nước mà tỏa ra ánh sáng xanh đáng sợ...

--- mình sắp bị ăn mất --- Đáy lòng Lý Lang Gia than thầm một tiếng, mắt đã thấy răng nanh dữ tợn kia sắp bổ xuống mình.

Dòng nước bên người đột nhiên cuồn cuộn thành lốc xoáy, giống như đám mây đột nhiên bị xé mở thành lỗ hổng, trong khoảnh khắc đó, Lý Lang Gia cảm thấy một dòng nước nóng bao phủ cả cơ thể, đồng thời có một cái bóng như ẩn như hiện, giữa dòng nước chảy ra thanh âm ngọc thạch khe khẽ dường như có thấy --- ánh nắng mùa hè, khúc sông róc rách, vảy giáp xanh lục lóe lên như có như không...

Thứ nhẹ nhàng cuốn quanh thân thể Lý Lang Gia là một cái đuôi xanh biếc với vảy xếp chồng lên nhau. Nửa người vươn thẳng như đang bảo vệ, ngăn cách đòn tấn công trước mắt y, là bóng hình của một con rồng xanh như ngọc.

Nếu so sánh với con rồng lớn đang ngẩng cao đầu kia, nó nhỏ bé hơn nhiều lắm. Sừng và râu cũng không dọa người như Trương Phi lúc nổi giận. Dưới đáy nước nơi ánh trăng đan chằng chịt như lưới, vảy rồng như mang theo chút âm u, trầm lắng... Nhưng mà, ánh mắt kia, giống như màu sắc đá xanh sẫm, đẹp tựa thủy tinh, vẻ mặt ôn nhu như ngọc đen, giống như đã thấy trong giấc mơ về nước đêm đó...

Cùng lúc bị hai thần thú chí cao vô thượng vừa tấn công vừa bảo vệ, Lý Lang Gia vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn có kinh hãi khi thấy hai sinh vật cùng thuộc Thủy tộc giằng co, mà so với hai sinh vật này, tâm tình lại có hai cảm xúc mãnh liệt dao động, vừa giống như bi thương lại như vui sướng. Dòng nước lay động, trong lòng hốt hoảng, rốt cuộc là ai đang gọi ai?

Còn chưa có suy nghĩ được đầu đuôi câu chuyện, sóng ngầm mãnh liệt từ hướng con rồng lớn kia kéo đến từng đợt, cuồng loạn như sấm chớp mưa bão vùng nhiệt đới, quyết tâm xé nát hết thảy, xé nát cả ánh trăng thành những mảng màu quỷ dị xanh xám. Đối mặt với sự phẫn nộ khiển trách của thần linh này, con rồng màu xanh nhỏ bé yếu ớt kia lại chẳng hề lui bước. Nó ngẩng đầu lên, dùng hết sức hướng lên phía trước, giữa răng nanh bật ra thanh âm nhỏ bé mà tràn đầy uy hiếp, mà chỉ có đứng ở chỗ Lý Lang Gia mới có thể nhìn thấy khoảnh khắc nó nao núng, chỉ trong nháy mắt lại ngẩng đầu thẳng tắp, vây lưng vì  khẩn trương mà dựng đứng, ba móng vuốt lại không hề đặt trong nước, khẽ run dùng sức chống lại.

"Không cần... Ngươi không cần làm như vậy! Chạy mau đi!" Lý Lang Gia rốt cuộc không thể khống chế mà hô lên thành tiếng, thanh âm chấn động khiến dòng nước chuyển động, y thấy cái bóng báo hiệu cái chết của con rồng lớn hạ xuống --- không kịp sao...

Từ tâm của vầng trăng lạnh lẽo, bỗng nhiên xuất hiện một làn sóng run rẩy kỳ lạ, trong nháy mắt như cảm thấy ảo giác được kéo dài ra. Như lưu tinh kéo cái đuôi rực rỡ của mình rạch ngang bầu trời, ánh lửa bọc lấy dáng hình của con người xuyên qua lớp nước, đáy nước thoắt cái biến thành bầu trời lạnh lùng mà đẹp đẽ, giống như một bông hoa súng nở rộ đầy kỳ dị, kéo theo ánh lửa sáng rọi xẹt qua con rồng lớn.

Một tiếng thét dài thâm trầm dữ tợn chấn động mặt nước, lửa xanh lạnh lẽo đột nhiên bùng nổ! Giống như gió mạnh gào thét từ đáy vực sâu, dòng nước mất phương hướng dâng lên, thế giới đáy nước sạch sẽ như ngọc lưu ly thoắt cái giống một bức tranh bị đảo lộn, xuất hiện điềm báo tan vỡ. Dòng nước xiết kéo Lý Lang Gia lên mặt nước, con rồng nhỏ phía trước cố gắng cuộn mình lại giữa dòng chảy, nhìn về phía y, ánh mắt vẫn cố chấp và ôn nhu như cũ... Y bất tri bất giác vươn tay về hướng rồng nhỏ --- ngọn lửa màu xanh tan tác như sao rơi, ánh huỳnh quang lóe lên khẽ đậu trên đầu ngón tay, giống như mảnh vụn của mảnh ngọc xanh, trên không trung mang lại cảm giác lành lạnh trơn trượt...

Như bí mật của thời gian được sáng tỏ sau màn cát, hình ảnh của ký ức hiện lên nơi sâu nhất của túi gấm, trong khoảnh khắc này xuất hiện, chồng chồng chất chất --- là khi nào nhỉ? Bản thân mình từng mở rộng hai tay như thế, mảnh ngọc vụn cùng bụi phấn chảy xuống từ kẽ ngón tay, giống như bờ cát lộ ra sau khi thủy triều rút xuống, sau khi vụn ngọc tan hết, một nửa đường tròn khắc hình rộng hiện ra trong lòng bàn tay. Là giọng của chính mình sao? Xen lẫn sự vui mừng không che giấu của thiếu niên: "Nhìn này! Trông có giống em không..."

Ảo ảnh lay động theo dòng nước, như mảnh nhỏ trôi đi, cái tên theo đuổi trong ký ức được thốt lên, hợp thành một với lời chưa nói của thiếu niên --- "Sắt Sắt!"

Thân thể con rồng chợt lóe lên ánh sáng, vặn vẹo kỳ dị, bóng trên mặt nước bị gió thổi mà như bị gấp khúc uốn lượn, lúc gió dừng thì cái bóng cũng biến mất --- bóng rồng uốn cong đầy khí thế tiêu tán trên không trung, cảnh cuối cùng mà Lý Lang Gia nhìn thấy, là bàn long trong nước dỡ xuống vẻ ngoài che đậy, lộ ra bộ mặt thực sự --- hình như là dài bằng cánh tay người, tiểu thú khoác vảy xanh thô ráp, miệng dài mở lớn, giống như là một nụ cười ngốc nghếch nhưng vô cùng hạnh phúc...




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét