Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q1 - Chương 9

Ngọc Long Tử - Chương 9

Ánh nắng hòa với bóng nước, màu sắc liên tục thay đổi vụt qua mắt và tai hướng tới hai bên. Là một đời trôi qua trong nháy mắt? Phía trên đầu truyền tới tiếng ngọc rơi như vỡ, hóa ra là khúc cầm của mưa rơi trên mặt ô... Cán ô từ từ trượt xuống khỏi các ngón tay, khung bằng trúc rơi xuống đất tạo nên một tiếng vang nhỏ, tàn ảnh cuối cùng của ảo cảnh bị xua tan --- cỏ cây xanh um ngày hè nơi đình viện, giọt mưa lất phất còn sót lại như lời tâm tình nhỏ nhẹ. Bọt nước lung linh lăn theo tán ô bằng lụa rơi xuống, tạo thành từng vệt nước uốn lượn trên đá, sáng bóng như trân châu.

Còn bản thân mình vẫn đứng cạnh hồ nước, giống như là chưa từng bước đi. Thời gian trôi qua ấy, dường như chỉ tồn tại trong làn mưa từ dày đặc đến thưa thớt này. Như muốn vội vàng chứng minh điều gì đó, Lý Lang Gia không để ý tới giọng nói của mình đã có chút lộn xộn: "... Ngươi cũng thấy sao? Con rồng đáy nước... Tôi nhớ rõ nó, tên của nó, bộ dáng của nó, đó là..." Đang hỏi thì đột nhiên ngừng lại, y chậm rãi mở ra tay trái không biết đã nắm chặt từ lúc nào --- lòng bàn tay chỉ còn đọng lại hơi nước dưới đáy hồ, bên trong là một nửa vòng tròn màu xanh nho nhỏ. Dáng vẻ uốn khúc được đẽo gọt vô cùng thô sơ, phía trước là cái miệng kéo dài...

"Là nó... Đúng rồi, ngay từ lúc đầu, nó đã không phải là rồng..." Một nụ cười nhẹ thoáng hiện lên.

"Ta cũng không nhớ lắm, nó là một con cá sấu không lớn được phải không... Nhưng mà, tổ tiên thời thượng cổ, vốn không giỏi phân biệt cá sâu, hay trăn nước mấy loại sinh vật dưới nước, trong tưởng tượng của hậu thế, chúng đều bị gán ghép thành rồng cũng không chừng..." Giọng An Bích Thành nhẹ nhàng mà lành lạnh, giống như không hề ỷ vào cái ý nghĩa trầm trọng của từ "Thượng cổ". An Bích Thành cạnh hồ nước, mở tay ra, một vài lá ngải cứu cháy tàn rơi xuống, mấy con cá nghĩ là hương vị ngọt ngào của hoa rơi xuống đều bơi sát lại --- rồi lập tức bất mãn tản ra, khoe ra bao sắc màu của vảy lộng lẫy như gấm, phản chiếu rõ nét dưới mặt nước sáng như gương.

Ngải cứu hình người nhét đầy miệng bàn long đã không còn bóng dáng, bóng người được bọc trong hỏa diễm màu xanh ở trong nước chợt lóe lên trong đầu Lý Lang Gia. Rồng nổi giận, mưa, ánh lửa --- giống như một bức họa bằng đá được che trong bóng tối nay được đèn đuốc chiếu rọi, một truyền thuyết đầy màu sắc xuất xứ từ [Hải Ngoại Tây Kinh] --- "Mười mặt trời xuất hiện, thiêu sống nữ hề" --- là lễ tế cầu mưa trong thần thoại của 2000 năm trước, vốn là phải đốt cháy thân thể của vu sư chủ trì để cung phụng. Dù là vật thay thế bằng ngải cứu cũng được, nếu không làm thế, thì không thể cầu Long thần ban mưa..."

*Hải Ngoại Tây Kinh: quyển 7 của Sơn Hải Kinh, phần 2 của Hải Kinh.

"Ngươi đúng là một kẻ khó lường..." Nhìn ngọc bàn long cứ như đang mang thần thái thỏa mãn, Lý Lang Gia cho rằng chính mình vẫn nên đối mặt với việc 'rối loạn căng thẳng theo chấn thương tâm lý' này thì tốt hơn. "Nếu nó đúng là thần khí cầu mưa, thì ta đây... À, tiểu cá sấu của ta thì sao? Vì sao nó lại bảo vệ ta? Còn ngươi... Vì sao ngươi biết nó thế?"

*rối loạn căng thẳng theo chấn thương tâm lý, nguyên văn là hậu phạ, nhưng ngày xưa em đọc truyện tranh thì nó là cái gì ấy em chả nhớ nổi, hôm qua nhìn bản tiếng anh thì ghi Cửu lang bị post-traumatic stress thì em cứ dịch vậy.

"Chuyện này ta cũng không rõ nữa..." An Bích Thành dùng ngón tay trắng nõn gõ gõ trán, vẻ mặt vô cùng khổ não. "Tuy rằng kỹ thuật tạo hình khác nhau một trời một vực, nhưng chúng nó dù sao cũng xuất xứ từ cùng một mảnh ngọc, cho nên nó mới có chút năng lực tạo mưa... Có lẽ, không phải nó biến thành yêu quái, mà là có người phong ấn linh hồn nó trong ngọc --- ngọc này ấy à, là loại đá có thể lưu trữ ký ức và khế ước. Chỉ có người chế tạo mới có thể cho nó linh tính và... tên."

(đoạn này trong manhua là tiểu An đang rủa sao mình lại cứu cái thằng ngốc này, vì Cửu lang quá ư hồn nhiên, và... mặt Cửu lang quá liêu nhân, em chớt đây. Sorry. Sorry.)

Mảnh vụn ký ức còn sót lại trong nước, mấy hình ảnh cố gắng chắp vá khôi phục, mà giọng nói nhẹ nhàng của An Bích Thành đây, giống như là câu chú thích cuối cùng, bổ sung những gì hình ảnh còn sót.

"Nghe qua thì đúng là hoang đường... Thợ thủ công thời thượng cổ đã làm ra nó, nói không chừng là kiếp trước của ngài..."

--- khối ngọc như thể cười khẽ một tiếng, hồi âm xa xưa vọng lại trong lòng Lý Lang Gia, trong giây phút ở nơi kết giới huyễn cảnh kia, sự bảo hộ chân thật ôn nhu đáng tin không thể giải thích, đều là do mình, không, mình của ngàn năm trước, đã khắc xuống ấn ký và khế ước sao?

Ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hoa văn được điêu khắc vụng về ấu trĩ, bao cảm xúc áy này cùng thoải mái luân phiên xuất hiện trong lòng Lý Lang Gia: "... Kiếp trước của ta ấy, thật sự là thợ thủ công ngu ngốc. Mà chỉ biết dùng phương thức gọi mưa để nhắc tỉnh người khác, nó cũng ngu ngốc luôn... Là do tưởng tượng của ta nên mới biến thành hình rồng sao? Kỳ thật bộ dạng thật của nó dễ thương hơn nhiều lắm --- "Sắt Sắt" --- màu xanh xinh đẹp --- thật sự là cái tên thích hợp."

Mưa đã ngừng hẳn rồi, ánh sáng mặt trời bị ngăn cách hồi lâu, giống trang phục của vũ cơ người Hồ, mau chóng tản ra bao hào quang hoa lệ, hơi nước âm u bao phủ đình viện nhanh chóng bốc hơi, đóa hoa tiên diễm tỏa hương, lá cây tỏa ra hương vị mát lạnh, thi nhau vươn mình trong không khí. Mấy thị tùng đứng dưới mái hiên diêm giác đang nhỏ nước cũng vẻ mặt tươi vui, kinh ngạc mà vui vẻ thảo luận vể cơn mưa đột ngột cuồng bạo cũng đột ngột tan thành mây khói này. Có người lớn tiếng khẳng định: "Đây nhất định là điềm lành, mau báo tin vui cho Hoàng thượng mới đúng!"

--- nhìn nhau cười.

"Nghe nói loài cá sấu này sẽ không phát ra âm thanh, nhưng có thể không chế chấn động của nước rồi cất tiếng gọi đồng loại. Cơn mưa này hẳn là nó đã dùng hết khí lực, liều mạng muốn nói ra, muốn nói cho ngài nhớ lại..."

"... Nói thật, lúc nó bảo vệ ta dưới nước, ta lập tức nghĩ tới chuyện xưa 'Long nữ báo ân' --- có phải là một huyễn tưởng tầm thường hay không?"

“— Lang Gia! Lang Gia!” Bóng dáng thanh niên tóc đỏ cao gầy lao vào từ ngoài cửa, quần áo tóc tai xộc xệch, vừa nhìn qua đã biết là mới xuống giường. "Ta vừa mới trực đêm về, vừa chợp mắt thì nghe nói vương phủ có việc lạ... Sao lại thế này? Đã xong rồi hả?"

(có nên nói ngươi là tên đầu sỏ gây chuyện không đây...) Lý Lang Gia cười khổ, giơ giơ miếng ngọc bội trong tay: "Có chút phiền toái nho nhỏ, nhưng mà, nó đã cứu ta."

"..." Như là vẫn đang tìm hiểu hàm nghĩa trong lời nói, sau một lát, Đoan Hoa mang vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. "Ta biết rồi! Long nữ báo ân chứ gì? Ngươi mua nó về hóa ra là có mưu tính cả!"

."... Trong đầu ngươi còn có chuyện khác không?"

An Bích Thành bỗng nhiên nhíu mày, vẻ mặt đầy suy tư, ánh mắt lại mang đầy bỡn cợt như hồ ly. "... Ta đã nói qua chưa nhỉ? Nó quả thật là một nữ hài tử nha... từ nay về sau, ngài nhất định phải ôn nhu ấm áp đối đãi nàng gấp bội, gấp bội đó. Còn nữa, ta vì 'nàng' mà đặc cách cho ngài mượn ngọc bàn long chính phẩm, có nên thương thảo vấn đề chi phỉ không đây?"

---

Hai nghìn linh ba mươi mốt năm về trước, trong rừng rậm thời Thương tràn ngập ánh nắng ngày hạ, ánh sáng bị từng tầng cây chặn mà thành mấy vệt lốm đốm, kéo dài kéo dài mãi tới cây cối trên bờ sông bìa rừng. Một thiếu niên y phục đơn giản ngồi trên chiếu, dùng chút ít còn lại của một khối thanh đồng đeo gọt gì đó. Bên cạnh rơi vô vàn mảnh nhỏ màu xanh. Thật lâu lâu sau, thiếu niên cầm trong ta một vật hình nửa vòng tròn, cẩn thận mà lấy nước sông tẩy rửa sạch sẽ --- không có đá lửa cùng đao thạch anh chân chính để khắc ngọc, khối thanh đồng miễn cưỡng có mấy hoa văn cũng được coi là có kết cấu.

Sóng nước bên bờ khẽ động, nửa cái miệng thật dài như thanh vỏ cây trồi lên mặt nước, nhìn kỹ mới thấy đôi mắt nhỏ như đầu nành. Rõ ràng là một tiểu cá sấu chưa trưởng thành, ngụy trang bản thân thành một khối gỗ di động, tự cho đó là một loại ẩn nấp để tiếp cận thiếu niên ---- cho đến khi nghe đến một tiếng thở dài bất đắc dĩ. "Sắt Sắt, đừng có giả vờ, kẻ ngốc cũng nhìn ra em đó..."

Bị thiếu niên nhìn thấu mà thẹn quá hóa giận, cá sẫu đạp mạnh nước tạo thành từng đợt sóng khuếch tán, mãi cho tới khi thiếu niên cười hì hì giảng hòa: "Nhìn đi nhìn đi, có giống em không?" Chỉ thấy tay thiếu niên nhoáng lên một cái, nghĩ chắc lại là mang cá tới cho mình ăn như thường, không tự chủ há to miệng ra --- ai ngờ phát hiện ra cái thứ rắn rắn sáng bóng đó không giống đồ ăn. Đành phải buồn bực đặt miệng dài trên bờ sông, lại nghe thiếu niên kia mặt tươi như hoa miêu tả ---

"Đây là miếng ngọc mà tiên nhân núi Côn Sơn mang tới đó! Cha muốn khắc nó thành Long Thần để cầu mưa, nghe nói Vũ Đinh đại vương sẽ tự tay dùng nó cúng tế! Rất hay đúng không? Ta dùng phần còn thừa khắc lại một cái giống em, có thích hay không?"

Ánh mắt nhỏ như đậu nành chớp chớp, mí mắt nhạt màu hé mở, thoạt nhìn giống như là đang trợn trắng mắt. Thiếu niên híp mắt nở nụ cười: ".... Đúng là đồ ngốc mà, chỉ biết ăn cá, nghe không hiểu chuyện ta nói... Ta ấy à, một ngày nào đó sẽ giống cha, trở thành người điêu khắc ngọc giỏi nhất, làm ra thần khí tuyệt nhất! Khi đó chắc em cũng lớn rồi, không nhớ ta là không được đâu ~"

Tiếng còi vang lên ở phân xưởng chế ngọc xa xa, báo hiệu công việc bận rộn sắp bắt đầu. Bóng dáng thiếu niên đã sớm biến mất cuối sông, không ai chú ý tới, một tiểu cá sâu ẩn ẩn hiện trên mặt nước, tầng tầng nước sóng lan xa thật xa, không có âm thanh, nhưng tiết tấu ôn nhu vẫn gợi lên, một lần lại một lần:

--- ước định rồi đấy, nhất định không quên huynh đâu.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét