Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Tự

Hương luyến ca - Tự

Tạm xuất Bạch Môn tiền, dương liễu khả tàng ô.
Hoan tác trầm thủy hương, nùng ng tác bác sơn lô.

(Tạm bước ra khỏi Bạch Môn, dương liễu chẳng giấu quạ

Chàng vui chế hương Trầm Thủy, thiếp làm lô Bác Sơn)

- Nam triều nhạc phủ, Dương Bạn Nhi.

*trình dịch thơ ý ẹ của mình hẳn ai cũng biết. Bạch Môn ở đây là một trong các cửa của thành Kiến Khang (nay là thành phố Nam Kinh, tỉnh Giang Tô), nơi xuất phát bài đồng dao trên, nùng là cách xưng của người phụ nữ thời Đường, lô Bác Sơn là lô có hình trái núi.

Đó là một mỹ nhân tóc dài như đêm đen dày đặc, tư thái lưu động bí ẩn không thể nắm bắt.

Giống như là được bóng đêm vô bờ vô hạn dẫn đường, mùi hương khi nồng khi nhạt chậm rãi tản ra khí trời. Mùi hương lạnh lẽo như vậy, càng về cuối càng mang theo cảm giác quyến luyến nhớ nhung, như là hoài công muốn níu giữ gì đó...

--- những con đom đóm đang tìm tới mùi hương này sao? Một con, hai con, màn đêm nơi bỉ ngạn như dao động mà lóe lên mấy vệt sáng lốm đốm, màu xanh nhạt giống như là tùy tay vẽ nên một đường, vậy mà hài hòa một cách lạ lùng ngưng đọng trên hư không, thấy không rõ hình dạng đôi cánh nho nhỏ... Tất cả cùng vỗ cánh trong đêm tối, mùi hương giống như nước lan tỏa đến choáng váng, gợi lên bao câu ai oán u ám.

"Vẫn chưa đủ... Còn cần nhiều thêm... Vì sự trở lại của ta, vẫn còn cần nhiều hơn nữa..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét