Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 1

Hương luyến ca - Chương 1

“Ắt xì —!”

Hoàng Phủ Đoan Hoa bị chính tiếng hắt hơi của mình làm tỉnh lại, miễn cưỡng chống cái đầu sắp sửa đập xuống, suýt chút nữa thì đập nát mấy kỷ trà trên bàn rồi.

Đáp lại là những ánh mắt kỳ quái và đầy ý trách móc, vị Kim Ngô Vệ Trung Lang tướng trẻ tuổi lập tức ra vẻ đặc biệt suy tư, đồng thời dùng ánh mắt vô tội ngó ngó xung quanh.

"... Đoan Hoa, cấm có nghĩ vu oan cho ta..." Một giọng nói trầm trầm yếu ớt vang lên.

Người nói  có dung nhan trắng nõn, văn nhã thanh quý, mặc áo choàng màu ngà thêu hoa văn hình mây màu bạc, chất liệu đắt tiền --- chỉ là y bây giờ chẳng lo mà giữ vẻ phong nhã tương xứng, nằm rạp trên mặt bàn, mệt mỏi trắng nhợt, kính thủy tinh đính ngọc trai trượt theo sống mũi, tạo nên dáng vẻ ta-đây-khổ-sắp-chết-rồi.

"... Tự dưng lại nghi ngờ bạn thân... Thế là không đúng đâu. Đêm nay ngươi là trọng tài mà? Vậy mà có thể trốn khỏi bàn tiệc sao?"

"Bạn thân của ta à, ta đang muốn đổi chỗ với ngươi lắm --- ít nhất ngươi còn có thể tự do hắt xì..." Lý Lang Gia ngẩng mặt cười đau khổ, ai ngờ hít ngay phải hương thơm ngào ngạt tỏa ra từ trong thủy đình --- "Ắt xì!"

--- mấy tháng nóng nực ẩm ướt dần trôi đi, chỉ còn lại dư âm hoa lệ. Chuyện về cơn mưa kỳ quái ở Tiết vương phủ còn chưa tan, "Thưởng Hương Yến" ở Vạn An Quán đã trở thành việc phong nhã quan trọng nhất, mấy tin tức đầu đường xó chợ truyền nhau không ngừng.

Đạo quán trong thành Trường An chi chít như sao trên trời, nhiều nơi nổi tiếng vì cách bài trí khéo léo u nhã kiểu "Điện hương còn lưu bóng, cửa ngọc đón sớm xuân". Mà Vạn An Quán ở phường Bình Khang, có đình viện tao nhã, lại có bích họa sơn thủy do danh sư chấp bút, nhị hoa ngọc ngà như tay của tiên nhân trong truyền thuyết... Những tinh tú điểm xuyết trên bầu trời hoàng hôn, trăng sáng như Dao Trì thực sự, tất cả đều của nữ chủ nhân tu hành trong quán - con gái yêu quý của hoàng thượng - Vạn An công chúa.

Dù đã rời xa cuộc sống thâm cung, dường như cũng chẳng ảnh hưởng đến ham muốn xa hoa bẩm sinh của hoàng gia. Thư pháp và cổ họa mang theo hơi thở tĩnh mịch của thời gian, hương liệu từ phương xa đưa tới tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.... Đều là thứ mà vị công chúa này đặc biệt yêu thích. Mà những người chế tạo hương liệu đang tận hưởng bầu không khí hoa lệ này, đều là do Vạn An công chúa mời tới, kiến thức chế tạo hương liệu của bao danh thủ được tụ họp, thật sự là một việc không lớn không nhỏ, một việc rất phù hợp với địa vị và phẩm vị.

Gió đêm nhẹ thổi, trăng tròn chiếu trên mặt nước, ánh trăng đáng yêu mềm mại, trong họa đường đặt vài chiếu tre xanh, trong bình phong làm từ tơ băng, khách của Thưởng Hương Yến tốp năm tốp ba ngồi trên ghế, thủy đình nho nhỏ nằm cao trên mặt hồ, là trường thi đánh giá dâng hương.

Nhìn thì như tùy ý an bài, nhưng bên trong lại tính toán đến cả hướng gió, gió lạnh cuốn theo mùi hương bay xa, thi thoảng nhận được bao lời tán dương từ phía sau bức bình phong --- đương nhiên, không bao gồm hai kẻ thất ý đang nằm co ở một góc phía sau.

"Hay thật... nằm mơ mà cũng bị hương làm cho tỉnh... Hình như ta đang nghe lão nhân nào đó nói tới 'mười chín loại hương để tạo ra Linh Hư hương' thì ngủ, ngươi thì sao hả Lang Gia?"

"Có nói ngươi cũng chả nhớ -- phân loại tất cả các loại hương liệu, nghiền thành phấn để đánh giá lần lượt, rồi mới trộn đều cho lửa hun sấy, sau đó ngửi mùi khói bay lên đánh giá lần nữa, dựa theo 'xuân hạ thu đông' mà phân chia, còn phải dùng mỗi câu thơ cổ để đánh giá mỗi loại mùi... Ngửi đến mùi thứ bảy, thật sự là không chịu nổi... Bây giờ ta ngửi không ra mùi gì nữa rồi..."

"Đây hẳn là 'choáng hương' nhỉ? Sắc mặt ngài nhìn qua thật không tốt, trọng tài đại nhân?" Người thứ ba khẽ cười sau bình phong, từ từ đi ra.

Giọng nói nghe qua như tiếng Trường An chính thông, nhưng âm cuối lại có chút là lạ, ánh mắt màu lục trong veo, đã cho thấy rõ là người ngoại quốc --- dung nhan không thể dùng từ mỹ mạo đơn giản để hình dung, có thể là do ánh trăng trong suốt, con ngươi ánh lên màu xanh của trúc, mái tóc vàng như được phủ lên một tấm lụa mỏng, tỏa ra ánh sáng đẹp tới không thực.

Tà áo màu xanh khẽ lay động, mùi hương nồng đậm trong không khí lại tản ra. Lý Lang Gia muốn mở miệng nói chuyện, lại đành ngậm miệng lại, dùng vẻ mặt sắp lăn ra vì bị bệnh nhận một cái hộp nho nhỏ mà đối phương đưa qua, bên trong là trà Tử Duẫn hạng nhất được nghiền thành bột phấn, trộn vài mảnh vụn gỗ, dùng mũi ngửi ngửi, tạm coi là giảm được chứng choáng hương thảm thương của y.

"Vừa rồi ta cũng muốn hỏi đó!" Đoan Hoa vừa lấy quạt quạt hương khí một cách khoa trương, vừa lớn tiếng hỏi: "Vì sao ngươi cũng là trọng tài? Tên tiểu tử Ba Tư nhà ngươi cũng có mặt mũi quá đấy."

"Tiểu tử Ba Tư" An Bích Thành cười cười, mắt hơi nheo lại: "Bởi vì tôi đây cũng buôn bán hương liệu, tham gia bình phẩm hương hôm nay, đều là dùng hàng chất lượng cao của Thủy Tinh Các chúng tôi đấy ~~"

"--- cho nên y cũng là người điều chế hương liệu bậc thầy đấy, không hề giống với cái cớ 'bảo vệ an toàn cho yến hội' mà lẻn vào như Đoan Hoa đâu." Lý Lang Gia hít một hơi sâu trong cái lọ bạc, ngẩng đầu nói một câu.

"Ta nghĩ đến Thưởng Hương yến thì kiểu gì cũng gặp mấy thục nữ danh môn tới, ai ngờ không phải mấy lão đồ gàn thì cũng là đạo sĩ, Lang Gia tình báo của ngươi thật quá sai lầm... A, đây là cái gì?"

Sự chú ý của Đoan Hoa bị hấp dẫn bởi ánh sáng chợt lóe trên nền trời đêm, ba người ngẩng đầu lên, lập tức bắt gặp những điểm sáng không ngừng di chuyển cách bình phong không xa.

Đó không phải là đom đóm, mà lại mang theo màu xanh lam lạ lùng nhàn nhạt trong suốt, từng đôi từng cặp tô điểm lên bầu trời đêm, nhìn kỹ mới có thể phát hiện, đó là hình dáng những con bướm, ánh trăng như nước không ngần ngại mà xuyên qua cánh bướm nho nhỏ, hóa ra cánh bướm này trong suốt chỉ có vài hoa văn nhàn nhạt, chỉ tại rìa cánh mới ánh lên chút màu lam.

"Con bướm thật là đẹp... Là theo mùi hương đuổi tới đây sao?" Lý Lang Gia thì thào tự hỏi, nhìn phương hướng đàn bướm kỳ lạ kia bay qua thấu kính thủy tinh --- "A, hình như người điều chế hương sắp xuất hiện! Hai vị trọng tài không có mặt thì không ổn!" Y vội vàng đứng thẳng người sửa sang y phục, chạy tới chỗ thủy đình, không hề phát hiện tia kinh ngạc ánh lên trong mắt An Bích Thành.



tui đây thực sự khâm phục người biết dịch thơ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét