Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 2

Hương Luyến Ca - Chương 2

Lúc hai người tiến vào thủy đình, thì bắt gặp ánh mắt vô cùng sốt ruột của Vạn An công chúa, đôi mắt phượng xinh đẹp giống hệt Lý Lang Gia lúc này đang tản ra khí tức nguy hiểm: "Dám đào tẩu cơ à, ngươi chờ coi cho ta, sao ta lại có loại đệ đệ ngu ngốc như vậy..." Làm bộ như không phát hiện ra ánh mắt công kích của đường tỷ, Lý Lang Gia nhìn vào trung tâm của thủy đình --- người điều chế hương cuối cùng lên triển lãm tài nghệ.

Từ bên ngoài nhìn vào, thì đây chỉ là một lương đình bố trí khéo léo cho việc ngắm cảnh, kỳ thực không gian bên trong cũng không hẹp. Những người tham gia bình luận cùng trọng tài chủ trì, ngồi tản ra ở bốn góc gần nước cạnh cửa sổ. Hai tấm rèm màu cát bằng lụa mỏng rũ xuống hai bên song cửa.
Ánh trăng xuyên quá hoa văn được dệt khéo léo, tản ra ánh sáng óng ánh lộng lẫy, hòa lẫn với ánh nến sáng ngời bên trong, ánh sáng chập chờn hư ảo như đặt người ta vào ảo cảnh, khói nhẹ chậm rãi bay lên càng khiến ảo cảnh này như thực.

Nơi khói nhẹ lượn lờ, là một lư hương Bác Sơn lớn được đặt ở chính giữa.

Không có kiểu cách khảm thất bảo đang được lưu hành, không có chạm trổ lộng lẫy, thanh đồng mang theo dấu vết đục khoét của thời gian, cơ hồ sắp biến thành màu đen. Nắp lư chạm khắc rỗng cảnh chốn Bồng Lai, từng đợt từng đợt khói trắng lần lượt tản ra, bay lên không trung theo một tư thái uyển chuyển khó hình dung thành lời, tạo nên ảo giác như đang ở chỗ núi cao.

Ở nơi hương khí bay lên thành tầng, đáng chú ý nhất lại là một người phụ nữ trang nhã ngồi ngay ngắn bên cạnh lư hương.

Trang phục Đạo gia màu vàng nhạt, tóc đen bối theo kiểu Triêu Vân đơn giản. Phục sức còn hiu quạnh hơn cả sắc thu, trầm hương lay động giữa đôi lông mày thanh tú, nơi mi tâm có chút buồn bã, mở hộp hương, lấy ra viên hương, đặt chúng trên phiến đá vân mẫu mỏng manh để cách nhiệt, tất cả động tác đều cho thấy vẻ ngoài thuần thục như nước chảy mây trôi, vẻ mặt đạm mạc như tiên nhân.

Hai người hết sức im lặng mà thong thả ngồi xuống dưới cửa sổ, khóe môi An Bích Thành lại thốt lên tiếng thở dài khe khẽ --- "Bậc thầy chế hương, quả nhiên phong tư không giống trần thế..."

Tựa hồ đầy thông cảm với câu ca ngợi đầy quái lạ này, Lý Lang Gia hơi nghiêng mặt, lấy quạt giấy che miệng nói nhỏ: "Hóa ra ngươi cũng biết danh xưng của cô ấy --- Cố Phi Quỳnh chân nhân của Kim Tiên Quán, là người điều chế hương giỏi nhất Trường An. Thưởng Hương Yến mỗi năm hương thơm của cô ấy lại mang theo phong cách thú vị hơn người, muốn nhận xét thế nào chứ, ta quả thật lực bất tòng tâm mà..."

"--A? Hóa ra đệ cũng có nghiên cứu qua à? Ta còn tưởng so với việc phẩm hương, đệ đệ mọt sách của ta hẳn là thích nói cố sự quỷ quái thôi ~~~"

Chiếc quạt lụa nguyệt sắc đè nén lại âm thanh nũng nịu, hiển nhiên thính lực của Vạn An công chúa cũng xuất chúng như mỹ mạo của nàng vậy, rất có hứng thú mà tham gia bàn luận: "Kỳ thật, so với tài chế hương, danh tiếng về ý tứ của cô ấy còn nổi tiếng hơn. Biết bao danh sĩ hoàng thân muốn có hương thơm cô ấy điều chế mà không được, thậm chí chạy tới chỗ ta nhờ vả..."

"Đúng vậy... Chẳng những Kim Tiên Quán của cô ấy là đại khách hàng mua hương của ta, còn có hào môn tử đệ tới chỗ ta tìm hương liệu tốt nhất, nói là 'lễ mọn' muốn tặng cho Cố chân nhân. Tiêu tiền như nước luôn, còn tùy ta ra giá nữa chứ..." An Bích Thành hiển nhiên là đang say sưa trong hồi ức vui vẻ về việc chiếm vàng đoạt bạc.

--- này này, hai người các ngươi, đừng có tập trung tán chuyện như thế!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét