Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 3

Hương Luyến Ca - Chương 3

Lư hương Bác Sơn trước mặt Cố Phi Quỳnh sắp bị màu trắng của khói mây lượn lờ che khuất. Hương khí giống như tấm tơ lụa lành lạnh, rơi xuống đầu vai và bên tai mỗi người. Khí lạnh âm thầm cuộn chảy toàn thân.

Đó không phải là đàn hương mát lạnh, không phải Trầm Thủy hương dịu dàng. Vừa có chút ngọt ngào ấm áp của trầm hương, lại có hàn ý của hương long não thơm ngát, giống như mưa bụi lay động rơi xuống dưới. Phấn hương của tường vi, mùi nồng của cây hợp hoan, vị thanh tịch của hoa sen... Tất cả giống như ảo cảnh trùng điệp hiện lên, khi vừa thấy rõ thì chớp mắt đã tan biết. Tinh tế giống như hơi thở bị gió thổi liền tán đi, lại mang theo cảm xúc nồng nàn nặng trĩu...

Giống như đáp lại lời mời gọi của mùi hương, càng ngày càng nhiều ánh sáng màu lam tìm tới ---- là thứ ánh sáng mới nhìn thấy ở bên ngoài, giống như mảnh vụn ánh trăng ngưng tụ thành hồ điệp nho nhỏ.

Chúng tung bay theo sự dẫn đường của làn khói, bột phấn lác đác trên đôi cánh, dưới sự phản chiếu của ánh đèn mà thấp thoáng hiện lên ánh sáng lãnh diễm. Hương khí diễm lệ này đan thành cái võng lớn, bắt giữ luôn cả tinh linh dị giới?

Khứu giác không thông lúc trước đã hồi phục, Lý Lang Gia bất chợt rùng mình một cái.

Chính y cũng đang kinh ngạc: Tại sao làn hương kia càng rõ nét, thì khí lạnh không nên xuất hiện vào đêm hè cũng ngày càng nặng? Cứ như chỗ sâu nơi cung cấm mà ánh nến không thể chiếu tới, gió thổi dọc theo hành lang gấp khúc màu son, gần như tuyệt vọng tịch mịch, sắp trở thành chấp niệm có thực thế... Chúng đang bị giam cầm trong cái nhà giam bằng hương nồng, sắp phá khỏi vòng vây...

Bỗng dưng gió đêm cuốn theo cảm giác tươi mát của nước vào thủy đình, màn lụa mỏng khẽ phất qua trước mắt Lý Lang Gia, trong nháy mắt nhìn qua màn chắn nhàn nhạt ấy, y thấy bươm bướm màu lam đẹp tới như vậy, giống như tan đi, nhẹ nhàng biến mất dưới ánh trăng.

Ngạc nhiên quay đầu lại, Lý Lang Gia mới phát hiện người vừa mới hất màn lụa lên đang lẳng lặng đứng ở cửa sổ, là An Bích Thành ánh mắt lãnh đạm. Y chăm chú nhìn người phụ nữ đang ngay ngắn ngồi trong khói nhẹ lượn lờ, không hề để ý tới mọi người xung quanh đều mang thần sắc như vừa mới bừng tỉnh, như bị hồi ức quấn lấy...

"... Vốn tưởng năm nay có thể đạt danh hào 'Bậc thầy chế hương', nhưng mà tài nghệ của Cố chân nhân vẫn không cho đối thủ bất cứ cơ hội nào." Sau một lát im lặng, một ông lão râu dài ngồi giữa thở dài cười khổ: "'Lục hoa' và 'Lan hương' của lão phu khó có thể so sánh cao thấp."

Giới tiền bối điều chế hương biết khó mà lui như vậy, rõ ràng là ảnh hưởng tới sự tự tin của những người bình luận khác, có vẻ mặt không cam lòng, nhưng dư vị của hương kia không hề giảm đi --- có lẽ, tài nghệ càng cao thì càng hiểu rõ, ý thơ đẹp đẽ mà đau thương trong làn lương diễm lệ u tịch kia, đã vượt quá cái gọi là 'tài nghệ' rồi.

Mấy vị trọng tài đối diện hiển nhiên là đã bàn xong kết quả, nhìn thấy ánh mắt mọi người chuyển sang mình, Lý Lang Gia có chút bất an mà hắng giọng: ".... Dám hỏi Cố chân nhân, loại hương này.... có tên là gì? Nó hẳn có một cái tên đẹp nhất, đúng không?"

Dường như có một tia sóng gợn thoáng hiện trên dung nhan trong vắt như nước hồ thu, biểu tình khi nghiêng mặt suy tư của Cố Phi Quỳnh quả nhiên rất đẹp, nhưng không hiểu sao Lý Lang Gia lại nghĩ, người phụ nữ cứ như ngưng kết từ khói lạnh này, ánh mắt lại nhìn xuyên thấu cả mình, tới chỗ sâu không lường được trong tâm.

"Tên nó là Thiên Thu Tuế."

Cố Phi Quỳnh thản nhiên mở miệng, khóe môi đỏ thắm lại có nét cười u sầu. "Nhân sinh như sương như khói, thế nhưng luôn tồn tại những ký ức đẹp đẽ, khiến không ai có thể cam lòng quên đi, muốn nó muôn đời muôn thuở tồn tại bên người.... Sự phí công đó, cũng giống như hương thơm này vậy."

"Nhưng mà... loại hương này, không phải quá mức bi ai sao?" Lý Lang Gia thốt lên, rồi lại lập tức hận mình ăn nói quá đường đột. "Ý ta là... loại hương này đẹp như vậy, lại bi thương như thế, giống như đang kêu gọi người không thể trở về... Luôn làm bạn với ký ức như thế, không phải sẽ khiến người ta khổ sở sao?"

Một nụ cười gần như là uất giận hiện trên mặt Cố Phi Quỳnh, giống như tảng băng trôi cuối cùng cũng xuất hiện vết nứt. "Cái gọi là bi ai, cái gọi là khổ sở, chỉ có người trải qua bao cay đắng ngọt bùi mới biết. Cửu điện hạ cả đời trôi chảy,sự lĩnh hội đương nhiên hữu hạn --- sự hiểu biết của người ngoài nghế đối với chế hương, quả nhiên không thể kỳ vọng quá cao."

Dùng ngữ khí mỏng như nước nói ra lời trách móc, so với sự kiêu ngạo khiêu khích càng làm người khác khó chống đỡ hơn, Lý Lang Gia vốn không có mấy tự tin về lĩnh vực này, thế nên bị mấy chữ 'người ngoài nghề' làm cho á khẩu không nói được gì, đành nhìn quanh cầu viện ---

"Trực giác của người ngoài nghề thường thường càng chân thật hơn." An Bích Thành lên tiếng làm vị cứu tinh. "Ý kiến của người trong nghề, luôn chính xác mà không thú vị --- ví dụ như, chất điều chế của Thiên Thu Tuế là Trầm Thủy hương, nhưng nó không giống với cái từ ngoại quốc phương Tây, chẳng lẽ thứ mà Cố chân nhân dùng, là trầm hương tuyệt đỉnh từ Nam Hải nhai châu? Hương thơm ngọt ngào thanh nhã như vậy --- thật sự là chỉ có thể gặp không thể cầu nha..."

Xung quanh khẽ vang mấy tiếng tán thưởng --- lấy Trầm Thủy hương làm nguyên liệu điều chế, thông thường là vào chợ Tây Trường An theo 'Đường hương liệu'. Xuất phát từ Chiêm Thành, là mặt hàng cao cấp tính bằng hoàng kim, vốn không phải là chuyện lạ. Nhưng chỉ có trâm hường có xuất xứ từ quốc thổ Đại Đường ở nhai châu phía cực nam, sống sâu tại bên trong hồ sâu núi hiểm đầy linh sơn quỷ mị kia mới là hương liệu trong truyền thuyết ngàn vàng khó cầu --- khó trách mùi hương của Thiên Thu Tuế lại độc nhất vô nhị tới vậy!

Lý Lang Gia khẽ thở phào nhẹ nhõm, vô cùng hy vọng lời khen tinh tế chuẩn xác này có thể làm cho mấy vị chế hương quên đi sự thất thố vừa rồi --- nhưng khi y ngẩng đầu lên lần nữa, lại phát giác trong không khí có chút kỳ lạ.

Trong mắt Cố Phi Quỳnh ẩn hiện thần sắc kỳ lạ, nhưng vẫn duy trì góc độ đoan trang như ngọc. Mà tư thế dựa nghiêng của An Bích Thành cũng chưa hề thay đổi, y chậm rãi mở quạt giấy màu xanh ánh vàng trong tay, nở một nụ cười phong nhã không chê vào đâu được: "Rốt cuộc là hồi ức gì nhỉ? Ngọt ngào mà lại nguy hiểm, ngay là bướm Lưu Ly từ dị giới cũng bị nó hấp dẫn tới tận đây..."

Giống như lỡ tay đánh cổ cầm quá mạnh, ngón tay thon dài trắng nõn của Cố Phi Quỳnh run lên. Hộp đựng hương màu đen khảm ngọc trai nho nhỏ từ trên tay rơi xuống, viên hương tròn như ngọc lưu ly rơi tán loạn, mùi hương nồng nặc và thanh mát tản trong không khí như xúc tua phủ vây, trong nháy mắt khiến Lý Lang Gia cảm thấy nghẹt thở, y nghe thấy chính mình khó khăn mà thốt lên: "Cái gì... cái gì là bướm lưu ly?"

"Chính là những con bướm vì theo đuổi hương thơm mà đến đó, dựa theo lẽ thường, chúng nó chỉ sinh sống ở trong ốc đảo Tát Mã Nhĩ Hãn. Người Tây Vực vốn yêu thích bảo thạch mỹ ngọc bị vẻ đẹp của chúng mê hoặc, gọi chúng là 'Đát Nga Nạp' - 'lưu ly xanh'. Nhưng trong cổ ngữ Ba Tư, nó còn có hàm nghĩa khác..."

"---- hàm nghĩa này là 'ánh đèn âm phủ', là sứ giả dẫn vong linh qua cầy ly biệt --- ngươi còn biết thêm gì nữa? Tiểu tử Ba Tư xinh đẹp?"

Cố Phi Quỳnh cười lạnh đáp lại lời An Bích Thành, phong thái nhu hòa dần biến mất, bóng lam lạnh thấu xương hiện lên từ sâu trong đôi mắt, gần giống với màu cánh của Đát Nga Nạp, màu sắc mê ly mà đầy nguy hiểm...

An Bích Thành cười khẽ, dùng quạt gõ vào lòng bàn tay: "A, suýt nữa thì ta quên mất việc của một trọng tài! Muốn dùng một câu thơ cổ để miêu tả loại hương này ~" Giọng nói y pha chút trịnh trọng và thăm dò khác thường --- "Phan Nhạc hà tất phú điệu vong, nhân gian vô nghiệm Phản Hồn Hương!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét