Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 4

Hương Luyến Ca - Chương 4

Mùi hương của Thiên Thu Tuế, vô số loại hương liệu quý hiếm hợp thành một điệu múa đầy ma tính, trong phút chốc trở nên nhiệt liệt mà cuồng loạn. Mà lư hương Bác Sơn vốn đã hương tiêu lửa lạnh lại lần nữa bị làn khói yêu dị bao phủ toàn bộ --- mùi hương nồng nàn của thục úc kim và long tiên hương hóa thành từng cơn gió rạch qua không gian. Ánh trăng, thủy các, mấy người ngồi xếp bằng... cứ như ảnh ảo đang dần biến mất vậy, chuyển động chuyển động mơ hồ... Không, rõ ràng là đã bị mây mù như tuyết trắng cuộn sóng kia nuốt lấy!

Lý Lang Gia kinh ngạc tới nhảy dựng lên, làn hương ngọt ngào như mật tiến lại gần, tứ chi đều bị bao vây bởi mùi hương nhu hòa, tới nỗi cả thần trí cũng bắt đầu mơ hồ tho... Chẳng lẽ đây mới thực sự là 'choáng hương' sao?

Đột ngột, từ trong áo, một vầng sáng xanh biếc bỗng bắt ra từ bên hông --- nói nó là 'ánh sáng', chi bằng nói nó càng giống với một dòng nước gợn huyền ảo, uyển chuyển lượn vòng xung quanh, hình thành một màn chắn mềm dẻo, chặn lại tất cả mùi hương nồng nàn. Ngay khi luồng sáng xanh ngọc và khói trắng giao nhau, ánh huỳnh quang tán loạn do chấn động.

"Là Sắt Sắt, cô bé đang bảo vệ chúng ta đấy. Đa tạ ngài đã luôn mang theo --- linh thể sống trong ngọc bội có thể phát huy sức mạnh, có nghĩa là chỗ của chúng ta bây giờ không phải là nhân thế của một khắc trước, nhỉ?" Ánh mắt An Bích Thành từ trấn an chuyển sang lạnh lùng nhìn chỗ khác: "Cố chân nhân, không, lời nói dối đằng sau Thiên Thu Tuế, rốt cuộc là gì?"

--- "Lại gặp phải chuyện này sao?" Đáy lòng Lý Lang Gia không khỏi thở dài, đầu tiên là gặp tiểu cá sấu khiến trời mưa, bây giờ là hương khí dẫn người ta vào thế giới khác... Nên gọi đây là 'kỳ ngộ liên tiếp' hay là 'năm hạn xui xẻo' đây... Không đúng! Cái này đâu phải trọng điểm! Trọng điểm là --- khói sương vào ảo cảnh xanh lam trước mắt này, rốt cuộc người điều chế hương xinh đẹp và cao ngạo kia... hình như là không thuộc về nhân gian?

Tà áo vàng của Cố Phì Quỳnh như có như không mà bị gió thổi gợn lên, trâm hoa sen trở nên vô dụng trơi xuống, tóc đen múa loạn như ngọn lửa đen nóng rực, mà giữa mái tóc và tay áo ấy, hương khí đã hóa thành thực thể --- là những ngọn lửa xanh dập dờn như ma trơi! Vẫn là dung nhan thùy mị thưở trước, nhưng tư thái như băng như sương trước đó đã biến mất, đôi mắt ánh lên màu lam chất chứa chấp niệm rực lửa.

"Đều là do nữ nhân ngu dốt này, rốt cuộc vẫn không bỏ đi được sự kiêu ngạo của người chế hương, muốn chứng minh tài nghệ mình không ai sánh được --- cho nên mới để hai tiểu hài tử các người nhìn được bí mật của Phản Hồn Hương!"

Tiếng cười lạnh phát ra từ thân thể Cố Phi Quỳnh, rốt cuộc là sự tồn tại quái dị nguy hiểm tới mức nào? Chẳng lẽ là hồn phách của mùi hương? Trong ảo ảnh núi và mây này, thứ duy nhất hiện hữu chân thực là hương vị của Thiên Thu Tuế --- không, là của Phản Hồn Hương! Là linh vật trong truyền thuyết, kỳ thác bao nỗi nhớ và thâm tình --- Lý Lang Gia hạ giọng: "Phản Hồn Hương? Là thần thoại về Hán Vũ Đế triệu hồi vong linh của Lý phu nhân... Nhưng không phải thứ ông ta thấy chỉ là ảo ảnh không tồn tại sao?"

"Cố Phi Quỳnh'' mỉm cười, hư ảo mà thâm diễm --- "Hán Vũ Đế? Hiện tại các người gọi ông ta thế à? Lần đầu gặp nhau ở lâm uyển, giống như là chuyện không lâu trước kia vậy..."

Từng cơn gió mạnh đột nhiên thổi tới, cuốn theo mây khói trán ngập nơi này, mà sau khi bức màn mây được mở ra, lại không phải đêm trăng mông lưng đêm hè, mà là ánh sáng mùa thu trong vắt ---

Không gian tràn ngập màu sắc vàng óng và xanh đậm của cây cỏ, nổi bật trên cái nền ấy là một cây lựu vỏ ngoài trắng vàng sắp nứt, mấy trái cây xinh đẹp như thủy tinh sớm đã lìa cành. Một mảng tưởng thành bằng đá đen, đột ngột xuất hiện giữa bao cây cỏ xanh um, hướng lên trên với tư thái uy nghiêm không thể dao động, nếu rướn thân hướng mắt nhìn lên chỗ cao nhất, thì sẽ thấy một cung cấm chín lầu sừng sững trong mây.

Trên những tấm gấm trải dài đặt hình thần thú tứ phương từ đá thạch thanh, đường hoàng như lối vào tiên cảnh. Thần tử đội mũ đứng thành từng hàng, thiết giáp của Vũ Lâm vệ phát ra ánh sáng lạnh, váy đỏ của mỹ nhân càng thêm tương phản rực rỡ. Mà ở giữa tất cả những gì đẹp đẽ quý báu ấy, nơi hết thảy ánh mắt kính sợ hướng tới, là vị quân vương trẻ tuổi mặc áo bào màu đen thêu rồng đang ngồi ngay ngắn nơi trung tâm.

Giống như ảo cảnh đằng sau bức màn che tuyệt không thể đụng, Lý Lang Gia cố gắng theo dõi cảnh tượng như ma thuật trước mắt, trong đầu cố gắng tổng hợp những cảnh ngắt quãng mình thấy để tìm ra ý nghĩa --- màu đen và đỏ đậm tôn lên phục sức thời Hán, đế vương oai hùng tài hoa trong thượng lâm uyển, Phản Hồn Hương quanh quẩn nơi giao thoa giữa nhân thế và minh phủ...

"Nếu chúng ta không trở về được thì làm sao bây giờ?" Đáp án sống động bị một câu hỏi cắt đứt.

Lý Lang Gia từ từ quay đầu lại, vẻ mặt buồn bực nhìn An Bích Thành --- "Ngươi không có cách sao? Vậy sao vừa rồi ngươi chắc chắn như thế?"

"... Ta chỉ thử một cái, ai biết nói vậy mà đúng?" Lần đầu tiên An Bích Thành mang vẻ mặt 'ai mà biết được'. "Ấy ấy, nhìn kìa! Hán Vũ Đế còn sống nha ~~ coi như là một trải nghiệm khó có được đi...."

"Không cần dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy để dời sự chú ý của ta!!!" Trong lòng Lý Lang Gia quả thực chỉ muốn ngửa mặt lên trời cho lệ tuôn rơi, nhưng cũng không tự chủ được mà nhìn về thượng lâm uyển trong ảo cảnh ---



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét