Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 5

Hương Luyến Ca - Chương 5

Nhất điểm điêu bàn huỳnh độ thu, bán lũ cung liêm vân lộng sầu.
Tình duyên bất đáo đầu, thốn tâm hôi vị hưu.
--- Kiều Cát [bằng lan nhân -- hương triện]
[Chậu khắc đom đóm báo thu, tráp dây nửa mở cấm cung sầu
Duyên không thấy tới, lòng tàn tro]




Dường như mọi người đang nghỉ ngơi chốc lát sau cuộc đi săn, trên gương mặt vị thiên tử thời Hán tuy có chút mệt mỏi nhưng tràn đầy kiêu ngạo vào thỏa mãn. Nhóm quan lại ngồi có chút ngả nghiêng, những người đàn ông mang bao thứ vang danh tứ phía tới xin được ban ơn gặp mặt --- có những chuỗi vòng cổ đính tua rua từ các quốc đảo phía đông nam, có những chiếc mũ cao và đai lưng hoa văn bồ đào từ Tây Vực, mấy vị sứ giả dị quốc mang theo người ngoài ngoại tộc hiếu kỳ, đánh giá ngự uyển hoa lệ như chỉ xuất hiện trong mơ ở trên biển và cát. Có sự hâm mộ, có sự tán thưởng, tất cả như lướt qua tơ lụa, không ngừng chảy trôi.

--- chỉ có người kia là khác biệt. Cung Kiến Chương, ao Côn Minh, ngọc thạch Kình Ngư phun ra dòng nước sáng như thiên hà, sắc thu đẹp như cẩm tú trải dài ba trăm dặm... chưa từng gợi lên ánh ngạc nhiên trong đôi mắt màu lam trong vắt. Ánh mắt ngạo nghễ giống như nhìn thấu ảo kính thời gian, coi rẻ mọi tạo vật rực rỡ.

Tư thái cao ngạo giống như ngọc châu phát sáng nơi đáy biển tối tăm, Võ Đế dễ dàng nhìn thấy hắn trong đám người ngoại tộc. Áo trắng, vạt áo vắt sang trái, đai lưng trắng có hoa văn hình sen và kim ngân. Đôi mắt xanh lam trong suốt ẩn ẩn dưới lông mày --- là dung nhan và cách ăn mặc của Tây Thiên Sơn, đi cùng với hãn huyết bảo mã của Đại Uyên? Có phải vì nơi đó có nhiều ngọc Hòa Điền nên như thế? Vũ Đế hơi nghiêng mặt, lấy tư thái vương giả cẩn thận mà biếng nhác đáp lại kiêu ngạo của người kia.

(Đoạn này tui chém đó, chém)

"Thứ ngươi mang tới cho trẫm, là quốc thư của vị quân chủ nào trong ba mươi sáu nước ở Tây Vực? Nói vậy nơi ấy hẳn là có cảnh sắc hoa mỹ hơn cả Ly Cung của Tây Vương Mẫu ở Côn Lôn, thì cảnh sắc nơi đây mới không thể lọt vào đôi mắt xanh của sứ giả."

Mỹ nhân tựa vào long ỷ khẽ giơ lên tay áo dài có thêu hoa hợp hoan đỏ, nửa che đi nụ cười diễm lệ, thần tử cũng trao nhau ánh cười khoe khoang. Mà vị sứ giả áo trắng được vinh dự đặc biệt tiếp chuyện thiên tử kia chỉ lẳng lặng nâng lên ánh mắt tối như ánh trăng, bình tĩnh trả lời những chế giễu từ trên cao.

"Quê hương của thần ở Ô Tôn và An Tức phía Tây xa xôi, từng là hữu hảo láng giềng với Đại Nguyệt Thị. 200 năm trước có vị công chúa tới từ Thổ Hỏa La từng trở thành vương hậu của người anh hùng dị tộc. Để tơ lụa của Đại Hán đi theo sông Tích Nhĩ vào thành, nữ tử kiêu ngạo nhất trong tộc cũng sẽ hất khăn che mặt, thán phục mà than rằng vải kia còn mềm mại trơn bóng hơn cả nụ hôn của yêu tinh. Để ánh trăng có thể phản chiếu hào quang trên mái vòm thanh kim thạch, bao ngân đào kim đào trong đình viện đều xướng lên khúc ca, thanh âm của kim đào ngời sáng hơn cả hoàng kim, thanh âm của ngân đào bỏ xa sự thanh thúy của tiền bạc. Ca múa hết mình suốt đêm không ngừng, sắc nước sắc hương tụ lại trong đêm cũng không hết --- nếu nói thành Trường An là nơi đẹp đẽ quý giá nhất dưới vầng thái dương, thì cố quốc của thần xa xôi hơn ba mươi vạn dặm ngoài kia, chính là bí mật sáng chói nhất đêm tối."

*Chú thích

- Ô Tôn: là một nhánh Ấn-Âu được đề cập trong lịch sử Trung Quốc, hiện nay thuộc Ukraine.

- An Tức: Parthia (247 TCN - 224 TCN) là một quốc gia của người Iran ở Trung Đông có nền chính trị và quân sự mạnh
- Đại Nguyệt Thi, hay còn gọi là Đại Nguyệt Chi là cách người Trung Quốc gọi người Trung Á cổ đại.

- Thổ Hỏa La, Tochari, được coi là láng giềng hữu hảo của Đại Nguyệt Thị, là thành bang của người Ấn - Iran, thuộc bần địa Tarim, nay thuộc tỉnh Tân Cương

- Sông Tích Nhĩ:  sông Syr Darya chảy qua Trung Á, đôi khi còn gọi là Jaxartes hay Yaxartes, bắt nguồn từ Kyrgystan và đông Uzbekistan và chảy trong khoảng 2.212 km (1.380 dặm) theo hướng tây và tây bắc qua miền nam Kazakhtan tới phần còn lại của biển Aral.

"Hóa ra là từ phía nam Nhược Thủy, vậy thì, sứ gia kiêu ngạo của cổ thành Khang Cư, ngươi mang tới bí mất gì từ tòa thành nơi đêm tối? Nếu chỉ có mấy thi phú tán tụng, nơi này có thế tìm thấy một ngàn thi nhân Đại Hán như vậy, mỗi người mỗi vẻ có thể viết hoa lệ hơn người." --- Vũ Đế khẽ nhướn mày, ngữ điệu có cả ngả ngớn và hiếu kỳ.

Khóe môi của người khách dị quốc nhếch lên thành đường cong xinh đẹp, trong giọng nói như mang chút dụ hoặc: "Chỉ mong thần - kẻ mang cái tên Hô La San hèn mọn này --- sẽ không quấy rầy nhã hứng lắng nghe của bệ hạ. Thành trì mà ngài gọi là Khang Cư có nhiều da lông hơn cả mây trắng trên trời, có sữa còn ngọt hơn dưa và trái cây, nhưng những lễ vật đó tuyệt không đủ để trang điểm cung điện Trường An xinh đẹp. Thần vượt qua đường xa bão cát đưa tới một bí mật, là hương liệu quý hiếm nhất -- nó so ra còn phi thường hơn mọi bảo vật trên thế gian này được thấy."

"Danh hương tới từ Tây Vực, trong cung quả thật có rất nhiều truyền thuyết về nó. Ngươi mang hương liệu tới, vậy thì nó có thể phát sáng trong đêm như Trầm Quang hương, hay là giống như Ích Hàn hương mang tới cảnh xuân tháng ba đây? Hay là nó có thể giống như Thiên Tiêu Tiêu gọi tới chim phượng hoàng nơi tái ngoại?"

Trong đôi mắt lam của Hô La San ánh lên chấp mê mộng ảo, giống như đang miêu tả thắng cảnh trên bảy tầng trời

"Cánh cửa thời gian to lớn nơi chân trời khép lại, ánh sáng sẽ tắt đi, mùa xuân sẽ trôi qua, phượng hoàng xinh đẹp cũng sẽ rụng lông. Bước chân thần đã đi qua bao ốc đảo núi cao của ba mươi sáu nước, góp nhặt vô số hương liệu chỉ xuất hiện trong thần thoại, cũng chỉ vì điều chế loại hương nghịch chuyển thời gian và sinh tử này --- mùi hương của nó có thể xuyên qua U Minh, triệu hồi hồn phách người chết quay trở về!"

Xung quanh một khắc yên tĩnh, sau đó trong đám người bắt đầu xuất hiện mấy tiếng rì rẫm xen lẫn bất an và thán phục, như thể cảm xúc biến thành đám mây đen u ám, chậm rãi biến trời thu thành sắc chàm, lúc sáng lúc tối ẩn hiện trên hoa văn của long ỷ.

"Không gì hơn thế này." Ngồi ở phía trên, Vũ Đế thấp thoáng nét cười, nhẹ nhàng phất phất ống tay áo như mây đen, trong tay áo tản ra mùi thụy long não lành lạnh, giống như đang ngạo nghễ đùa cợt.

"Băng qua núi tới thành Trường An, mỗi ngày đều có bao thuật sĩ kỳ nhân từ khắp nơi. Bọn họ ai nấy cũng muốn cải tử hồi sinh, mấy chuyên hồn thuật xưa cũ cũng dùng ra, trẫm không thể không cho xây mấy đạo quán sơn quán để chất chứa mấy tư tưởng diệu kỳ này. Phản Hồn Hương dù rằng đáng gia --- nhưng vì sao các ngươi đều cố chấp với vọng tưởng phí công này? Chẳng lẽ vong hồn không nên trở lại nơi vốn thuộc về chúng?"

Đôi mắt sáng như sao như đang mất đi ánh sáng không thể vãn hồi, Hô La San thở dài thật dài. Như là đã bỏ cuộc, lại hàm chứa sự phẫn nộ bất dung thứ.

"Thần đi từ các nước cực Tây cho tới cực Đông, lại luôn nhận được kết quả giống nhai --- vị quân vương kiêu ngạo, khi ngài nguyện ý tin vào vọng tưởng này thì chỉ còn hối hận vô tận mà thôi!"



Đọc tiểu thuyết còn đỡ chứ trong manhua ấy à, Hô La San với Hán Vũ Đế cứ như ngược luyến 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét