Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 6

Hương Luyến Ca - Chương 6

Vốn chỉ là đám mây đen xam xám, như là tiếp nhận được lời nguyền rủa đầy ác ý, trong phút chốc nổi lên lốc xoáy đen đặc. Tầng tầng ngự uyển nhuộm sắc thu như vỡ ra thành từng mảnh, bóng người hoa lệ hòa cùng phong cảnh giống như băng vỡ gốm tan, bị cuồng phong lật ra từng mảng từng mảng, lộ ra hắc ám hư ảo đằng sau.

Giống như có cường lực bên ngoài làm rối loạn ảo cảnh trong cầu thủy tinh, cảm giác chấn động tới cả Lý Lang Gia và An Bích Thành. Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, rồi rất ăn ý mà quay đầu bỏ chạy --- nhưng cơn gió mang theo mùi hương u ám còn nhanh hơn cả họ, bóng tối như có thực thể, như sóng cao đập xuống, tiếng gió nức nở khó phân biệt thổi bên tai --- khi ngẩng đầu, trước mặt hai người là bóng đêm dày đặc.

Hành lang uốn quanh chậm rãi hiện ra, màu đỏ thâm có thêm hoa văn đen càng tăng thêm dáng vẻ cô độc, tịch liệu của cung thất, chậm rãi xuất hiện trong đêm.

Qua lớp lớp cung điện chỉ có thể nhìn thấy ánh sáng le lói từ đèn Chu Tước, màn tơ thật dài, lại nghe như có tiếng hơi thở bi ai truyền lại --- có một cái giá bằng đàn hương đang treo một bộ trang phục Khúc Cư (*) màu đậm. Dây đai dài buông thóng trên mặt đất, tựa hồ như muốn nói lên phong tư tuyệt đại của vị chủ nhân từng mặc bộ trang phục hoa lệ này. Cách mấy tấm màn tơ là một vị quân vương ngồi xếp bằng, nâng lên một lư hương Bác Sơn bằng đồng đang từ từ tỏa ra khói mù.

Vừa nặng nề lại vừa nhẹ nhàng, mùi hương nồng đậm mà thanh uyển như vậy, như có như không mang theo phong vận sầu bi nhung nhớ, từng đợt từng đợt thổi qua hai kẻ đang nằm sấp trên lan can nhìn ngó vào bên trong.

An Bích Thành khẽ kéo tay áo Lý Lang Gia: "Ta biết rồi..."

Lại gặp ngay phải đôi mắt ngời sáng của Lý Lang Gia: "Ta cũng biết rồi! Hóa ra thứ triệu hồn Lý phu nhân, không phải là thần tiên thuật sĩ nào cả, mà là phản hồn hương của Hô La San! Trách không được tại sao hắn tiên đoán Hán Vũ Đế sẽ hối hận!"

Mùi hương xuyên qua màn tơ, vờn quanh bộ trang phục đẹp đẽ, quay mãi quay mai rồi làn khói mỏng manh chậm rãi ngưng kết dành một bóng người mơ hồ, như có như không lung lay theo gió. Tóc dài như bay, vòng eo uyển chuyển, còn có nhan sắc khuynh thành, từng chút từng chút hóa thành thực thể.

Vũ Đế nửa bi nửa hỉ vươn tay ra, tựa như muốn kéo màn ra để ngắm nhìn quốc sắc vô song đằng sau. Nhưng mà ánh lửa bên trong lư hương chỉ lóe lên vài hồi quang cuối cùng, lập tức lụi tàn không thể vãn hồi -- mùi hương tụ tập hồn phách đã đốt hết, vừa mới hoàn chỉnh được hình dáng đã bị gió đêm thổi tới, bay ra tứ phía. Khói tàn lả lướt kết thành đôi cánh bướm mỏng như băng, cuối cùng tan biến trong làn hương.

Vũ Đế phát ra tiếng rên rỉ bi ai thê lương, hoa văn hình rồng trong nháy mắt trở nên già cỗi. Hắn cuồng loạn nhấc màn tơ lên để đuổi theo tàn ảnh, nhưng ngón tay chỉ với tới hư không. Trang phục đẹp đẽ quý giá từ trên giá rơi xuống, mà cảnh vật xung quanh cũng giống như tơ lụa nhăn nheo, hỗn loạn nát tan.

Nhìn chăm chú cảnh tượng này, trong mắt An Bích Thành hiện lên thương xót mỏng như khói, mà Lý Lang Gia đã cau mày thốt lên: "Vì sao? Vì sao phải quá đáng như vậy?"

Mùi hương ngưng tụ thành tấm bình phong đen tối, bỗng nhiên bị một đường ánh sáng xẹt qua thành khe hở, nơi biên giới giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối ấy mơ hồ hiện lên mái tóc đỏ rực rỡ màu lửa:

"Đây, đây là chỗ nào? Lang Gia! Tiểu tử Ba Tư! Sao các ngươi lại ở đây?"

Thân ảnh của cẩm y thiếu niên ngày càng hiện rõ, trong tay cầm thanh đao đã rút khỏi vỏ, phản chiếu cả hoa văn phượng hoàng bay lượn tuyệt đẹp trên cổ tay áo, đôi mắt xinh đẹp mở to mê mang đánh giá xung quanh.

(thứ lỗi cho tại hạ tưởng tượng con khỉ đỏ với đôi mắt đẹp)

"Đoan Hoa? Sao cậu cũng chạy vào đây?!" Lý Lang Gia kinh ngạc kêu lên, sau lưng Đoan Hoa, hương khói đen sẫm vẫn bao trùm như cũ, sự liều lĩnh xâm nhập của tên này cũng không phá vỡ kết giới của mùi hương.

"Thưởng hương yến đã kết thúc đâu? Các ngươi trái chờ cũng không về, phải chờ cũng không về, ta chỉ có nước đi dạo giải sầu một mình, liền đi theo con bướm xinh đẹp kia... Sau đó trời đột nhiên tối thế này... Ắt xì! Mùi nồng tới đáng ghét... Các người làm giám khảo thật vất vả..."

"Lại là con bướm ?!" Lý Lang Gia và An Bích Thành đồng thời thốt lên.

Cánh bướm màu thủy lam hư ảo lóe lên giữa bầu trời đêm. Đôi cánh kéo theo hai vệt nhỏ óng ánh trong suốt, giống như một băng đăng nho nhỏ đang bay, luẩn quẩn hạ xuống, như đứng trên một điểm tựa vô hình, chậm rãi chiếu ra hình dáng một bàn tay --- đầu ngón tay tao nhã nâng cánh bướm đậu đến, lần lượt chiếu lên đôi mắt xanh lam thăm thẳm, môi mỏng phiền muộn, trang phục có chút yêu dị dưới làn khói thấp thoáng...

"Yêu quái hả!!!"

"Ngươi là linh hồn được Phản Hồn hương gọi tới?"

"Dù Hán Vũ Đế có nói sai, ngươi trả thù ông ta như thế không phải quá đáng sao?"

Ba người đồng thời mở miệng, nói ra ba câu chẳng liên quan gì tới nhau, đành phải xấu hổ ngậm miệng liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều mang vẻ mặt 'Ngươi đừng có mà quấy rối!'

Hô La San mỉm cười, không nói gì, sâu bên trong nụ cười đó vẫn là nét ngạo nghễ khi đứng trước Vũ Đế.

"Trả thù sao? Nói như vậy thật có chút không công bằng... Trên đời này làm gì có loại hương nào bảo tồn vĩnh viễn, không phong hóa theo thời gian? Ta mang theo ba viên hương hoàn, bị vứt bỏ bao năm trong kho tối tăm của nhà Hán, cho đến khi bóng ma tử vong mang đi phi tử yêu quý nhất của hoàng đế, hắn mới nghĩ tới vọng tưởng triệu hồi vong linh. Đáng tiếc, tàn hương còn sót lại không đủ để tụ hồi hồn phách."

"Vậy hồn phách của ngươi thì sao? Đã 800 năm qua đi, vì sao Đát Nga Nạp không dẫn ngươi trở lại yên giấc dưới ánh trăng của Khang Cư?"

Hô La San nghiêng mặt nhìn An Bích Thành. "Cùng là con cháu Tây Vực, vì sao lại gọi Khang Cư? Bởi vì hoàng đế lạnh nhạt, ta ở lại Trường An rất lâu, lâu tới nỗi sắp quên ánh trăng của Tát Mã Nhĩ Hãn... Khó có thời điểm về ước, lại bị quân Hung Nô chặn ở Thiên Sơn. Vốn nghĩ linh hồn sẽ suy vong cùng bụi đất Trường An, nhưng mà lại vị hương thơm mới mẻ của vọng tưởng đánh thức."

Trong bóng tối kín không còn khe hở xuất hiện một luồng ánh sáng trong suốt, sau lại chập chờn biến mất. Giống như cơn mưa tạo nên từ mảnh vỡ của bảo thạch --- có điều đó không phải bảo thạch, mà là từng đợt ánh sao như hỏa diễm xanh lam, nửa sáng nửa tối chiếu lên khuôn mặt Hô La San.

"Là ai bắt chước chế tạo Phản Hồn hương? Muốn triệu hồi ai? Chỉ e các ngươi không thể trách ta tò mò ---"





*Khúc Cư: áo Hán phục có vạt chéo.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét