Thứ Tư, 15 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 7

Hương Luyến Ca - Chương 7

Hô La San khẽ nâng ống tay áo màu trắng, theo ngón tay của hắn, những hạt sao sáng tụ thành từng tia sáng màu xanh trắng, uốn khúc lượn vòng bay vò lỗ thủng nho nhỏ --- là một lư hương trông rất tao nhã, hoa văn hình mây thếp vàng đang phát ra ánh sáng khác thường, giống như một lò sưởi thắp lên mộng yểm ma quái.

Bàn tay mềm mại thuộc về nữ tử, nhấc lên nắp lô hình núi, nhẹ nhàng đóng lại. Động tác thuần tục tuyệt đẹp như tranh, dung mạo đẹp như lụa Khởi La mát lạnh, lại thấp thoáng màu sắc quỷ dị dưới ngọn lửa xanh.

"... Chưa từng ai nói cho ta biết, hôm nay còn có một mỹ nhân như thế!" Đoan Hoa ngược lại hít một hơi khí lạnh, lên tiếng tán thưởng. An Bích Thành liếc hắn một cái, ánh mắt thương hại mang biểu tình 'người cái gì cũng không biết thật hạnh phúc', mà Lý Lang Gia đã sớm biết từ trước nhưng chẳng mất bình tĩnh, sự chú ý lại bị mùi hương vắng vẻ cô quạch kia hấp dẫn.

"Cố chân nhân... kỳ thực 'Thiên Thu Tuế' là Phản Hồn hương, cô đã sớm biết phải không? Thứ mà cô muốn dùng nó để triệu hồi, là..."

Lý Lang Gia muốn hỏi 'Là cái gì?', nhất thời cổ họng như bị chặn không mở miệng được. Ảo ảnh đau thương của Vũ Đế trước đó như vẫn còn ở trước mắt, là gì sao -- đáp án đã hiện lên rất sinh động, chân tướng lại khiến người ta bi ai không đành lòng nói rõ.

"Những người khác đều xem Phản Hồn hương là một thần thoại mê ly. Nhưng với những người điều chế hương liệu, nó là bí mật ai cũng muốn phá giải. Ta đã tìm tòi bao truyền thuyết, điển tích, còn có lời đồn hoang đường nhất, muốn tìm ra cách phối hương xưa kia."

Nói về chuyện của mình, Cố Phi Quỳnh lại cười nhạt, giống như miếng băng mỏng đã bị đánh nát, không còn muốn duy trì tư thái hoa lệ của thần tiên cung Quảng Hàn nữa.

"Là người điều chế hương bao năm, ta nếm thất bại không biết bao nhiêu lần. Giống như còn thiếu thứ nguyên liệu trọng yếu nào đó, ta cũng không biết là gì... Mãi cho tới khi nhận được món quà này. Thật là kỳ lạ, ta bỗng nhiên cảm thấy, lần này có thể thành công..."

Trong lòng bàn tay trắng nõn sáng lên một quả cầu nho nhỏ màu lam, chợt trông giống như đồ đựng bánh bằng lưu ly, kỳ thật lại là một quầng sáng óng ánh, ở giữa có một vật nhỏ màu xanh đen, hình dạng không rõ ràng, có chút không hòa hợp với tình cảnh kì lạ này.

Khác với Thiên Thu Tuế và tinh dầu mang cảm giác tịch mình sau màn trướng, đây là mùi nồng sảng của nhựa cây chưa qua xử lý, như nở ra từ cây lạc. Ánh dương xuyên qua chuối tây, đuôi khổng tước nửa xanh nửa vàng, đậu đỏ không có người hái... Bao ảo giác hiện lên trước mắt rồi bỗng nhiên biến mất, sơn thủy miền Nam tràn đầy sắc hoa sắc cỏ giống như nét bút quét qua trước mắt.

"Trầm Thủy hương của Nhai Châu á, hơi nhỏ chút, nhưng hương vị này... Chẳng lẽ là từ tuyệt phẩm của Lê Mẫu sơn?" An Bích Thành dường như là quên mất tình cảnh quỷ dị này rồi, trong ánh mắt màu lục hiện lên thần thái của mấy tên hải tặc khi thấy thuyền chứa bảo vật.

"Này... Bây giờ đâu phải lúc khảo chứng cái này..."

"Ngài không hiểu!" An Bích Thành quay đầu thật mạnh, biểu tình trên mặt chỉ có thể dùng "Mở cờ trong bụng" để hình dung: "Trầm hương trong thiên hạ, không gì có thể so với Nhai Châu và Quỳnh Châu ở Nam Hai, tuyệt nhất của hai châu này lại từ Lê Mẫu sơn mà ra! Một mảnh vảy rồng có giá trị vạn tiền đó! Ngài xem khối lớn vậy... Ta tính tính nha... Ít nhất có thể chia ra làm hai mươi, không! Hơn ba mươi phần!"

Bị khí thế của y làm cho cứng họng, Lý Lang Gia quên sạch mình định nói cái gì rồi. Quay đầu nhìn nhìn, lại gặp phải Hô La San chả biết là linh hồn hay yêu ma, thế mà lại mang ánh mắt tràn ngập thiết tha của người trong nghề, nụ cười có chút không cam lòng: "Đúng là thủ pháp cao minh --- trong công thức pha chế sớm nhất dù có chút biến hóa thay đổi, nhưng hương này luôn là thứ quan trọng nhất, nói là 'đồ bắt chước' thì đúng là xem nhẹ..."

--- "Này này! Các người nói từ nãy tới giờ ta nghe chẳng hiểu gì cả! Tên mặc đồ trắng kia, cấm đi! Ta muốn tra lai lịch của ngươi --- còn có Hán Vũ Đế với núi Lão Mẫu gì đó, các ngươi đối đãi vậy với mỹ nữ à?"

“..................”

Ba người không nói gì, nhìn về phía thiếu niên tóc đỏ không nhịn được mà chen vào kia, giống như thấy con thỏ mọc thêm cánh.

Đoan Hoa lại vô cùng vừa lòng với việc mình trở thành người được chú ý. Dùng dáng vẽ phong nhã đã trải qua huấn luyện nói với Cố Phi Quỳnh..

"Chuyện chế hương ta không biết nhiều... Mà nếu đó thực sự là trầm hương Nam Hải gì đó, thật sự quý giá giống như lời tiểu tử Ba Tư nói, như vậy người dùng nó làm quà tặng, nhất định rất thích cô, thích đến nỗi muốn dùng bảo vật thiên hạ vô song để thổ lộ --- thật giảo hoạt! Làm vậy sao người khác còn cơ hội!"

Giống như gió sông thổi qua bạch bình trên bãi bồi, nét trống trải thoáng hiện lên trên dung nhan của Cố Phi Quỳnh. Ngón tay như chạm khắc từ ngà voi chậm rãi thu lại, nắm chặt kết tinh của gỗ hương trong ánh huỳnh quang kia vào lòng bàn tay.

"Thích sao? Cũng đâu có ý nghĩa gì chứ, giống như khói nhẹ hương bay, tâm tình cũng sẽ nhanh tiêu tán thôi..."

"Sao phải gạt chính mình?"

Lý Lang Gia nghe thấy chính mình thở dài mà hỏi. Chính y cũng không thể nói rõ, tại sao lại xúc động, trong lòng từng chút từng chút khắc sâu: cánh bướm như ngọc lưu ly nhảy múa, trớ trêu cảnh người dị tộc có tài nhưng không gặp thời, vị thiên tử cao quý lại chẳng thể vươn tay chạm vào người mình yêu. Tất cả trộn thành mùi hương buồn bã nhất trong đêm --- nhưng tại nơi sâu thẳm nhất của đáy nước, thứ y chạm tới, chẳng lẽ không phải là bí mật tinh thuần nhất sao?

"Lần đầu tiên Thiên Thu Tuế được đốt trong thủy các, ta đã ngửi được, hương vị vừa đẹp đẽ vừa buồn thương --- có phải đó là cảm xúc quý mến nhớ thương ai đó, muốn người đó trở về? Thích một người, không muốn rời xa hắn, là chuyện đẹp nhất trên đời --- sao có thể không có ý nghĩa?"

Tóc mây giống như bị lời của y mang theo gió mạnh làm cho tán loạn, Cố Phi Quỳnh vô thức nâng ngón tay vuốt ve thái dương, trên mặt lại hiện lên ý cười hốt hoảng.

"... Thích một ngươi sao, nghe ngài nói thật dễ dàng... Thưởng Hương yến ba năm trước, người kia cũng đường đột thất lễ như vậy, thốt lên chữ 'Thích' như vậy --- chỉ là một thư sinh thi rớt, tài văn chương cũng được, tài chế hương cũng được, tất cả đều bình thường... Ta sao có thể đáp lại tâm tình của hắn? Nhưng người đó vẫn ngu ngốc kiên trì, rõ ràng chỉ là đơn phương vô vọng, lạu kiên nhẫn nghiêm túc hơn bất cứ ai..."

"Yêu thương ai đó đều sẽ trở nên ngốc thôi --- nam nhân đều là vậy mà!" Đoan Hoa chẳng hề để ý, cười ha ha.

"... Hắn làm gì có ngốc! Hắn là kẻ giảo hoạt nhất trên đời..." Dường như rất khó tưởng tượng một mỹ nhân như khắc lên từ băng tuyết có thể nói lời như vậy, nhưng trên gò má nhu hòa của Cố Phi Quỳnh nhuộm lên tầng đỏ nhàn nhạt, giống như là màu đỏ tươi của hồi ức tươi đẹp đang từ từ thành hình, vẻ đẹp quá không thực, khiến người ta không dám tới gần.

"Hắn nói muốn đi về phương Nam, muốn vì ta tìm kiếm hương liệu quý giá nhất trên đời. Chỉ là một lời thề vui đùa mà thôi, ai mong là thật... Nhưng hắn làm được, không biết bôn ba thế nào trong thâm sơn chốn Nhai Châu, mới tìm ra loại trầm hương tuyệt đỉnh như vậy. Nhưng mà, khi trầm hương tới tay ta, cũng là lúc nhận tin chẳng lành về hắn --- chướng khí trên Lê Mẫu sơn ăn mòn thân thể hắn, hắn chẳng bao giờ có thể trở lại Trường An nhìn ta chế hương --- muốn dùng cách thức này, khiến ta vĩnh viễn không quên được hắn sao...."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét