Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 8

Hương Luyến Ca - Chương 8

Lời thì thầm sinh ly tử biệt, lại như mang theo sức nặng ẩm ướt. Mùi hương u tĩnh chậm rãi ngưng kết thành mưa bụi màu lam nhạt, ánh sáng hỗn loạn như ẩn như hiện, giống như bên trong vỏ sò vậy, bày ra bề mặt nhẵn mịn mà lạnh như băng. Ngưng lại trong không khí, chỉ có giọng nói nhàn nhạn mà trôi của Hô La San:

"Tuy rằng đã rất hiếm thấy... Đáng tiếc hương đêm nay của ngươi cũng chẳng được xem là Phản Hồn hương chân chính."

"Ta biết. Dựa theo bí thuật ghi lại trong sách cổ, còn có điều kiện nào đó nữa, mới có thể chân chính triệu hồn vong linh. Vốn tưởng rằng không có cách nào, nhưng bây giờ..." Trên mặt Cố Phi Quỳnh hiện lên nét tươi cười thướt tha. "Bây giờ ta đã tìm được rồi. Thật sự là một thu hoạch ngoài ý muốn --- Cửu điện hà, ngài cho ta mượn con rồng ngọc của ngài không?"

"Cái... cái gì?" Lý Lang Gia giật mình, tay theo bản năng xoa xoa mặt ngoài chằng chịt vết ngang của ngọc bội. Có vẻ như áp lực của kết giới mùi hương ngày càng nặng nề, ánh sáng linh thể của Sắt Sắt càng trở nên mỏng manh, màu sắc xanh đậm tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bao trùm thân thể thủy tộc đầy vảy, cái đầu nho nhỏ gác trên vai Lý Lang Gia, khẩn trương đánh giá xung quanh.

"Cho dù phương pháp phối hương đều đã củ, nhưng vẫn còn cất sự trao đổi linh thể, mới có thể triệu hồi người muốn gặp từ Minh giới --- bí mật này e là Hán Vũ Đế cũng không biết... Không nghĩ rằng Cửu điện hạ lại mang theo linh vật như vậy bên người, ngài có nguyện ý giúp ta hoàn thành bước cuối cùng này không?"

"Nhưng mà... Nếu Phản Hồn hương thực sự được hoàn thành, Sắt Sắt sẽ ra sao?"

Lúc này Cố Phi Quỳnh lại không trả lời, chỉ có Hô La San lẳng lặng nở nụ cười: "Đương nhiên nó phải ở lại thế giới bên kia, thay thế vị trí của linh hồn. Cánh của Đát Nga Nạp, vốn có thể triệu hồi linh hồn, cũng có thể mang đi linh hồn!"

Khói mờ màu lam xoay quanh thân thể Cố Phi Quỳnh, xoay tròn xoay tròn kết thành cánh bướm thật lớn, trong chớp mắt nổ tung, mang theo ánh sao lạnh lẽo như băng mà vô cùng quyết tuyệt, chớp nhoáng đánh ra mùi hương tràn ngập sát khí, cuối cùng cánh bướm hóa thành ánh sáng màu lam thật dài, lạnh như băng, giống như có ý chí mà quét sang phía đối diện.

Màn chắn màu lục xung quanh Lý Lang Gia nhộn nhạo hẳn lên, bất ngờ không kịp đề phòng sự công kích này, giống như mặt nước bị xâm nhập mà gợn sóng, vằn nước tản ra hai bên, ánh sáng màu lam đột ngột xông vào màn chắn, như xúc tua quấn lấy thân thể Sắt Sắt, dùng sức kéo sang hai bên, như dải lụa mềm mại không xương, lại phát ra quái lực cuồn cuộn không thể kháng cự!

Lý Lang Gia bị biến cố đột ngột này dọa cho ngây người --- cá sấu nhỏ trên vai đã bị ánh sang trói lại thân mình, đang bị mạnh mẽ kéo ra khỏi mình. Cái đuôi nhỏ kinh hoàng quẫy đập, miệng thật dài phát ra âm thanh chói tai trong im lặng. Y cuống quít đuổi theo lên phía trước, muốn bắt lấy thân thể bé nhỏ của Sắt Sắt --- không được rồi... Tay y vô dụng mà xuyên qua vầng sáng trên lớp vẩy xanh, lực của thực thể không thể truyền tới linh hồn...

Một áp lực thật mạnh truyền tới đầu ngón tay, ánh sáng màu xanh trắng phát ra vừa lạnh vừa nóng, thân mình Lý Lang Gia bị cường lực đẩy mạnh ra ngoài. Chưa bao giờ lại có một loại mùi hương cuồng loạn và sắc bén như thế, giống như bàn tay khổng lồ bằng băng hung hãn đánh lên người y. Lý Lang Gia bị đánh đến choáng váng hoa mắt, kính thủy tinh đã rơi xuống, ngọc bội bên hông cũng bị nới lỏng rơi ra, chỗ ẩn náu linh thể của Sắt Sắt, cũng bị bại dưới ánh sáng màu lam, quái dị lơ lửng trên không trung, đang bị lôi về chỗ của Cố Phi Quỳnh.

"Sắt Sắt!" Lý Lang Gia nén đau lao người đến, liều mạng muốn đoạt lại ngọc bội trên không trung, nhưng đã có một bàn tay khác đi trước một bước, xâm nhập thẳng vào lửa xanh lạnh lẽo, cầm lấy ngọc rồng hình tròn, giằng co với sức mạnh kia.

Là An Bích Thành, y hơi hơi nhíu mày, ngũ quan tinh xảo bị ánh sáng màu lam chiếu lên tạo thành bóng mờ, tức giận chậm rãi hiện rõ, kể cả như thế vẫn mang theo vẻ đẹp lạnh như sương.

"Đây là việc của người chế hương chân chính sao? Hương thơm sinh ra từ việc cướp đoạt, giẫm lên tâm ý của người khác, thật sự có thể gọi người muốn gặp sao? Hay là nói, trầm hương mà người đó dùng sinh mạng đánh đổi, để cho cô lãng phí như vậy?!"

Ánh sáng màu lam thế như bão táp đột nhiên ngừng lại, sức mạnh cuốn quanh ngọc bội và thân thể Sắt Sắt cũng như giảm xuống.

Đồng thời một ánh đỏ tuyệt đẹp xông vào giữa trạng thái giằng co --- thiếu niên tóc đỏ như lưa, tay phải đặt lên chuôi đao bên hông --- đó là tư thế chuẩn bị trước khi tấn công tiêu chuẩn của người luyện võ --- biểu tình hiếm thấy gọi là 'nghiêm túc' lúc này đang hiện lên trên mặt.

"Cho dù cô là người chế hương xinh đẹp nhất Trường An, làm như vậy cũng rất quá đáng! Không được ra tay với bằng hữu của ta --- quan trọng hơn, lại càng không được ra tay với Sắt Sắt! Cô bé hiện tại chỉ là một cá sấu tầm thường, nhưng nói không chừng sẽ có ngày trở thành long nữ xinh đẹp nhất! Cô đừng hòng cướp đi cô bé!"

Lý Lang Gia đỡ đỡ thắt lưng đang đau để đứng thẳng, phía sau linh thể của Sắt Sắt và lớp lớp cánh bướm lay động, biểu tình của Cố Phi Quỳnh không ai thấy rõ. Nhưng y biết, người phụ nữ đó có thể nhận rõ nụ cười bình tĩnh mà bất đắc dĩ của mình.

"Ta nguyện ý hết sức giúp cô, nhưng mà, chỉ có chuyện này là không được --- tình cảm của Sắt Sắt với ta, tình cảm của cô với người kia, đều là thứ quý giá nhất mà thời gian cũng không thay đổi được. Cho nên, tuyệt không thể trao đổi --- tâm nguyện muốn bảo vệ đứa trẻ này của ta, cùng với tâm nguyện muốn cô hạnh phúc của người kia, chắc hẳn cũng giống nhau..."

Nếu mùi hương có thể hóa thành mưa, vậy hẳn là cảnh lúc này đây --- thủy tinh nhẹ nhất va chạm trên không trung, những hạt nhỏ vụn trong suốt vô thanh vô tức rơi xuống, như một bài thơ tình thấm lạnh ưu thương không thể nói lên câu.

"Nhưng mà... không còn kịp rồi... Đây là phần Phản Hồn hương cuối cùng, nếu lúc này không thành công..."

Trên dung nhan như trăng lạnh của Cố Phi Quỳnh xuất hiện biểu tình như mặt băng từ từ vỡ vụn. Ánh sáng màu lam day dưa không dứt cuối cùng cũng chậm rãi biến mất, trượt khỏi thân thể Sắt Sắt và cổ tay An Bích Thành, giống như dây leo, uyển chuyển quấn quanh thân thể Cố Phi Quỳnh.

"Nếu nhất định phải trả giá... vậy dùng hồn phách của chính ta là được phải không?"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét