Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q2 - Chương 9

Hương Luyến Ca - Chương 9

Là lời của nàng ta tiếp thêm ma lực cho mùi hương sắp lụi tàn? Hơi khói như mành khăn không có chỗ dựa, bỗng dưng như chiếm được hỏa diễm hiến tế thơm ngọt, nháy mắt mạnh mẽ trào ra như biển mây bao phủ Doanh Châu! Cố Phi Quỳnh chẳng mấy chốc bị bao phủ trong đó, khoảnh khắc ấy khi bị mây khói bao phủ, thân thể dung nhan của nàng như hình ảnh phản chiếu trong nước bị chấn động đánh tan...

"Không được!" Ba người đồng thời kinh ngạc hô lên, chạy tới chỗ núi mây trùng trùng --- nhưng tất cả họ đều không nhanh bằng một bóng trắng --- Hô La San vẫn lạnh lùng bàng quan bay vút tới chỗ thành trì bằng hương kia, giống như sao băng không chùn bước vì đạo nghĩa lần đầu nhập vào biển sao sáng ngời ---

Lư hương sau tầng mây như một tòa ma sơn được mở ra cấm chú, tơ vàng ngưng tụ thành từng đụn mây mà sương mù lấm tấm sao xanh quấn quít lấy nhau, lượn lờ xung quanh người ngoại tộc đang mỉm cười nói nhỏ.

"Ta đã chờ đợi giữa kiếp trước kiếp này lâu lắm rồi... Nếu đây thực sự là kỳ tích, hãy dùng linh hồn ta để chứng minh đi..."

Mùi hương kết thành dây mây, nở ra từng đóa hoa thật lớn, không ai có thể đặt tên cho sự đẹp đẽ đó, đóa hoa màu xanh đẹp đẽ nhu hòa xoay tròn rồi mở ra, duỗi thẳng thân mình. Khi mỗi đóa hoa tới cực hạn, trong ngụy hoa liền tung ra một chùm phấn sắc trân châu, rồi xuất hiện đôi cánh mềm mại của bướm Lưu Ly, từ trong hoa bay vút ra.

Mỗi lần những con bươm bướm vỗ cánh đều rũ xuống những hạt bụi sao sáng ngời như ngọc, mỗi một viên hương đều không giống bình thường, khi những hoa lửa màu lam ấy va chạm trên không trung, mỗi lần mỗi lần tạo ra một mùi hương mới. Mùi hương đẹp đẽ biến hóa huyền ảo uốn lượn thành một con đường nhỏ, mà nơi cuối cùng nhìn thấy, là một cây cầu nổi ngưng tụ từ ánh trăng. Trên cầu có hai người tay áo bay bay, một người chập chờn như bóng nước, một người hư ảo như khói sóng.

Khói mây hóa thành một nam tử, có dung mạo bình thường mà hiền hòa ôn hậu, mà đắng lọng lại nơi đáy mắt người đó, không phải là thứ tình yêu nóng cháy say đắm như hỏa diễm, mà là tiếng đàn cổ tấu lên như nước chảy, như gió thổi qua cây tùng, giống nắng chiều nhu hòa tĩnh lặng khi ngày sắp chuyển thành hoàng hôn --- là tưởng niệm ngọt ngào ngát hương chưa kịp thổ lộ ẩn sau nơi đáy lòng...

"Ta vĩnh viễn nhớ rõ biểu tình thoải mái vui vẻ của nàng khi chế hương, hãy lộ ra biểu cảm như vậy đi --- lễ vật ta tặng nàng, không nên là mùi hương bi thương như thế..."

"Nhưng mà ta vẫn chưa nói với chàng... những lời vẫn không chịu nói ra..."

Cố Phi Quỳnh mang vẻ mặt muốn khóc, lại giống như mỉm cười thê lương, giọt nước mắt ánh lên màu lam lăn dài trên má. Ngón tay trong suốt của nam tử lưu luyến trên bông tuyết ấy, dính lên bờ môi tái nhợt của nàng.

"Những lời nàng muốn nói, ta cũng đều nghe được --- mỗi việc làm cho nàng, đều là ký ức hạnh phúc nhất của ta. Cho nên, tiếc nuối, hối hận, áy này, hãy để chúng tiêu tan hết đi... Mà nàng, hẳn cũng đã tỉnh khỏi giấc mơ của Phản Hồn hương? Chúng ta chung quy đều nên quay lại thế giới của mình..."

Từ trong linh thể trong suốt chiếu ra một ánh sáng, chủ nhân của giọng nói ôn nhã kia, tiêu tán đi hình thể, hóa thành một đôi cánh hồ điệp rực rỡ tung bay, đôi cánh phủ đầy ánh sáng xoay quanh người Cố Phi Quỳnh, giống như tơ tình tha thướt ngày xuân. Trong tư thái khẽ khàng tung bay, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp như ánh sao màu lam vọng xuống.

"Sẽ ó ngày chúng ta gặp lại --- trước đó, hãy quên ta đi..."

....

Từ chỗ cầu nổi màu lam kia, cảnh vật nơi dị giới cũng bắt đầu theo mây khói thổi ngược mà vặn vẹo, điên đảo. Mây khói quấn lấy làn hương kì lạ bay qua... Lúc ba người có thể mở to mắt, phát hiện bản thân đang ở trường thi của thủy các nơi từng châm Thiên Thu Tuế, lúc này đã không một bóng người.

Ánh trăng mùa hạ thanh khiết như ngọc lưu ly chảy vào trong, chiếu lên ngọc bội hình rồng không chịu tổn thương nào, mùi hương nhàn nhạt còn quẩn quanh nơi tay áo. Ba người hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, cho tới khi Lý Lang Gia xoa mũi phá vỡ im lặng.

"... Kia hẳn là thật nhỉ... Bởi vì kính ta mất rồi, còn có, đau thắt lưng quá..."

Lúc ba người rời khỏi thủy các, nhóm tì nữ của Vạn An quán đang thu dọn đồ bày biện cho Thưởng Hương Yến, tiếng cười khe khẽ của mấy cô gái trẻ vụn vặt nghe ra.

"Năm nay quả nhiên lại là Cố chân nhân đứng đầu! Nghe nói lần này cô ấy chế hương đẹp như mộng vậy, mọi người đều chịu thua hết ~"

"Lại không phải mộng sao --- Cửu điện hạ của Tiết vương phủ, còn có người Ba Tư từ Thủy Tinh các kia, hai người đó là trọng tài, vậy mà ngủ ngay giữa Thưởng Hương yến! Công chúa bị chọc tức luôn.."

"Nói cũng lạ, không phải Cố chân nhân nổi danh cao ngạo sao? Lần này vậy mà không tức giận, còn nói cái gì 'Không nên tiếc nuối cảnh trong mở, thứ nên trở về sẽ trở về' -- là ý gì nhỉ?"

Rón ra rón rén lách qua nhóm người hầu, Lý Lang Gia khẽ cười.

"Quả thật... Cho dù là sứ giả của ngàn năm trước, hay là người yêu của ngàn năm sau, đều tỏ rõ tình cảm của mình trong giấc mộng, có thể không còn nuối tiếc mà đi tới nơi nên tới..."

Không biết Đoan Hoa rốt cuộc có hiểu tình trạng này hay không, nhưng hắn cười rất tươi, rất tự hào. "Dù là trong mộng, ta cũng vẫn anh dũng như vậy... Này, tiểu tử Ba Tư, ta vốn nghĩ ngươi là tên gian thương ẻo lả, không ngờ cũng là bằng hữu tốt đó!"

An Bích Thành chẳng hề hé răng, bỗng nhiên ôm đầu ngồi xuống, hai vai co lại hơi hơi run rẩy

Hai người hoảng sợ:“Ngươi ngươi ngươi làm sao vậy? Vừa rồi bị thương sao?”

An Bích Thành cúi mặt, qua khe hỡ giữa các ngón tay đột nhiên vang lên tiếng cười như hít thở không thông, rất có tố chất kẻ thần kinh.

“...... Ai nói...... Không tiếc nuối? Khối trầm hương Nam Hải kia, cứ như vậy mà chẳng ra sao dùng hết! Nếu, nếu vào tay ta, có thể mở được hai Thủy Tinh các đó!!!"

"... Kỳ thực ngươi chỉ là một tên gian thương ẻo lả thôi?!"

Lý Lang Gia không thể làm gì khác hơn nở nụ cười, hướng ánh mắt vẫn có chút tiêu cự không rõ nhìn vế trăng tròn thanh lãnh của trời đêm.

Hương thơm trong gió lay động cả thực vật thủy sinh, như vảy băng vút qua trước mắt, là ảo ảnh của một con bướm sao?

--- dù có chút không muốn và hoang mang, nhưng mùa hè kỳ quái này, đã thật sự sắp trôi qua rồi...



Đến đây bắt đầu cảm thấy, những gì mình còn nhớ của manhua thật rời rạc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét