Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q3 - Chương 1

Lam Liên Hoa - Chương 1
vốn là không định nói, nhưng ứ nhịn được, trên youtube xem clip cosplay kỉ niệm 10 năm đạo mộ bút ký, Tam Thúc nói Ngô Tà là số 0 nhưng lại đòi gánh vác số 1, tui phải tua đi tua lại mấy lần xem mình có coi lầm không. Lại còn cái gì 'Trương Khởi Linh như vệt sáng đi qua cuộc đời của Ngô Tà', oimeoi, oi tym tui, oigioioi. Có cảm giác cp bấy lâu nay của mình thành canon. Mà chúng nó quá là... canon.

--Ngọc Thai tân vịnh mười.

---[Nhạc phủ thi tập] Tứ thập ngũ tác Kim Châu.

----[Thi kỷ] Lục thập tứ

Trường tương tư, cửu ly biệt.Mỹ nhân chi viễn như vũ tuyệt.

Độc duyên trữ, tâm trung kết. Vọng vân vân khứ viễn. Vọng điểu điểu phi diệt. Không vọng chung nhược tư, châu lệ bất năng tuyết.

(Tương tư dai dẳng, ly biệt kéo dài. Mỹ nhân nơi xa, tựa mưa đứt đoạn.

Một mình đợi, lòng trăm mối. Ngắm mây trôi xa. Nhìn chim về tổ. Không ngắm tới cùng, lệ không rơi.)

- Lương Nhạc Phủ (Trường Tương Tư)





Trong lịch xưa, tháng 9 được gọi là 'Cúc nguyệt'. Đương nhiên là bởi vì, lúc này tiết thu chuyển nồng, hoa nở xơ xác, chỉ là hoa cúc là chiếm hết phong lưu kiêu ngạo nở hoa. Cho dù là người yêu thích vua của loài hoa là mẫu đơn cuồng nhiệt chăng nữa, cũng sẽ vào lúc này mà tranh nhau đoạt cúc cho các loại lễ mừng.

"--- Ngươi đang nói, ngươi sẽ giữ hai bồn hoa cúc trân quý này trong tay, tới cuối hội hoa thì ném đi?"

Ngẩng đầu lên khỏi mấy quyển sách tranh ảnh về hoa cỏ, Lý Lang Gia vừa so sánh thực vật thật bên ngoài và hình vẽ bên trong, vừa hỏi người nào đó về cách buôn bán.

Ánh nắng tươi đẹp chỉ mùa thu mới có bị cửa sổ chia thành từng khối nhỏ, như chuông vàng vỡ ra rải rác trên mặt đất. Càng làm nổi bật lên màu xanh ôn nhuận của cây trong chậu hoa.

Hai chậu hoa giống nhau như đúc, nhưng nở trong đó, lại nở ra hai loại hoa khác ca nhau. Một chậu là cúc trắng nhỏ nhỏ xinh xinh như tuyết, một chậu là đóa hoa vàng rực rỡ, cánh hoa rủ xuống như phượng vĩ, lộ ra một đóa đại hoàng cúc màu đỏ thắm.

Ngồi ngay ngắn trong hương khí nhẹ nhàng của mấy hoa cúc mới nở có một nửa, An Bích Thành mặt không đổi sắc trả lời cái câu hỏi không hề 'phong nhã' kia.

"Trước khi ném, đương nhiên là phải tạo chút dư luận, hai loại hoa cúc tuyệt phẩm của Thủy Tinh các, 'Thỏ ngọc' và 'Phượng vũ' nửa đêm hóa thành tiên về trời --- ngài cảm thấy chuyện xưa này thế nào? Có phải chút huyền huyễn không?"

"... Ngươi tự biên tự diễn như thế... rất, rất gian trá. Cho dù là hoa tiên thật cũng sẽ khóc mất!"

An Bích Thành không hề quan tâm mà phất tay: "Chỉ là chút thủ đoạn buôn bán thôi --- mà không phải người Trường An thích nhất mà mấy truyền thuyết gán ghép vậy sao? Càng khó chứng minh thật giả càng kiếm được nhiều lợi!"

"..." Nhất thời, Lý Lang Gia không thể nghĩ ra lời phản bác --- quả đúng như lời độc miệng của tên Ba Tư này, thú vui được nhiệt tình theo đuổi nất của thành Trường An, chính là mấy câu chuyện lãng mạn ướt át, thổi lên càng phồng càng tốt. Nếu được thêm thắt chút ý tưởng kì lạ của dị quốc, thì cứ thế mà tiếp tục thôi --- vài ngày trước đó, Đoan Hoa kia chẳng biết gì về hoa cũng mang về nhà một loài hoa lạ hoắc nghe nói vô cùng quý già từ dị quốc đấy thôi?

Mọi người ai này đều bận rộn vì hội hoa ở Trường An ba ngày sau, cả chợ Tây chật ních, buôn bán ở Thủy Tinh các đột nhiên có chút không xuể. Bỏ lại lời dặn 'Sau khi mặt trời xuống núi, nhớ tưới nước cho Thỏ ngọc và Phượng vũ hộ ta', An Bích Thành đi tới tiệm ăn phía trước, trong thư phòng nho nhỏ tràn đầy ánh nắng hoàng hôn màu mật cam chỉ còn lại một mình Lý Lang Gia --- à quên, còn có mùi hương nồng nàn tràn ngập khắp phòng.

"Không biết đấy... một ngày nữa lại trôi qua." Lý Lang Gia thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái --- mấy quyển sách linh dị thần quái trong Tiết vương phủ, y đã sớm thuộc lòng, mà Thủy Tinh các này lại giống như một núi kho báu nho nhỏ, tùy tay với cũng được một loại điển tích cổ quái trước nay chưa từng thấy, Lý Lang Gia dĩ nhiên vui vẻ làm vị vương tôn nhàn tản, mà thái độ của An Bích Thành cũng chỉ là cười hì hì từ chối cho ý kiến, có điều thật khiến người ta lo sợ, ai chả biết y trong lòng lúc nào cũng tính tính toán toán...

Lư hương hình sư tử màu vàng tên là 'Trường Đình', là lễ vật từ Kim Tiên quán của Cố Phi Quỳnh. Người chế hương tài nghệ độc bộ Trường An đương nhiên sẽ không thể hiện rõ ý tạ ơn, nhưng mùi hương mang theo nỗi buồn ly biệt kì diệu của gió thoảng mùa thu xa xôi kia, giống như đang khéo léo nhắc nhở --- đêm huyễn hoặc tại Thưởng Hương yến kia không phải là vô căn cứ.

Có thể là bị mùi hoa và hương hoa quẩn quanh tới váng đầu, một con ong nhỏ bay lạc vào trong phòng, cửa sổ giấy bị thủng phát ra âm thanh loạt xoạt, Lý Lang Gia nhìn mà bật cười, thuận tay mở cửa, nó liền rít một tiếng rồi bay vèo vào trong, hòa nhập cùng với màu lá cây xanh xen lẫn ánh chiều ta.

Nhớ tới việc An Bích Thành nhờ vả, Lý Lang Gia cầm theo bình nước bằng bạc có vẽ hình thần thú có cánh đi ra cửa phòng, muốn đi tới hồ nước nơi hậu viện lấy chút nước trong. Hoàng hôn giữa thu mang theo không khí ngọt lành trong trẻo, giống như ý cười tinh thuần nhã nhặn của thiếu phụ, trong ánh sáng nhàn nhạt ấm áp, lá thủy tiên an tĩnh che đậy đá cạnh hồ, cũng không hề lộ ra sự tàn úa vì đã nở xong hoa, mà lại mang màu xanh lục với ý vị hoàn toàn khác.

Lý Lang Gia nửa ngồi xổm, ngay khi miệng bình vừa đụng vào mặt nước, màu nước phản chiếu sắc trời màu cam như đang rung động, cách một tầng màn nước, như chia ra hai thế giới, có gì đó chuyển động khẽ khàng trong nháy mắt...

Khoảnh khắc này khiến có ảo giác tim đập mạnh một cái, Lý Lang Gia không tự chủ ngẩng đầu nhìn lên --- lầu vẫn là lầu, bóng vẫn là bóng, chẳng có chỗ nào không ổn --- đợi chút, nơi cuối đường mòn đá trăng in bóng lá đỏ, trong nguyệt môn nho nhỏ, thấp thoáng xuất hiện, là một góc áo màu lục?

*nguyệt môn: một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Không lẽ ngoài ta ra, còn có khách nhân khác lưu lại không về? Lý Lang Gia tò mò đứng dậy, đi nhanh vài bước muốn nhìn thấy hết. Y vội vàng nhưng vẫn chú ý tới chân, không muốn đạp phải hoa văn lá đỏ đẹp như gấm kia, mà giữa những khe đá trắng lại là rêu xanh trắng mịn, y vừa mới tránh, vẫn thật không may mà giẫm lên rêu, không tự chủ được lảo đảo vài cài.

Tiếng cười khe khẽ nửa nghe được nửa không truyền tới đối diện, đứng dưới nguyệt môn là một thân ảnh nho nhỏ. Đó là một cô gái trẻ tuổi áo xanh tóc trái đào, trên khuôn mặt nhỏ nhắn là đôi mắt cong cong đang cười, mang nét đáng yêu ngọt ngào không nói nên lời. Ngay cả khi lời nói thất lễ, đều khiến người ta không cách nào nóng giận ---

"Tưởng là một công tử có học vấn, hóa ra chỉ là một tên ngốc!"

--- Bị một tiểu cô nương vừa gặp gọi là 'tên ngốc', đúng là trải nghiệm có một không hai của Lý Lag Gia. Y dở khóc dở cười trừng mắt nhìn, không biết nên giải thích một chút rằng 'Ta không ngốc' hay là nên hỏi 'Mấy vị người lớn nhà muội ở chỗ nào?"

Bỗng nhiên một chiếc quạt lụa màu xanh thêu hình hoa mai năm cánh từ trên không xuất hiện, khẽ khàng gõ lên đầu cô bé áo lục, một giọng nói thanh thúy mềm mại đáng yêu khác lại vang lên.

"Lục Yêu! Lại nghịch ngợm rồi! Sao lại nói chuyện với khách hiếm đến như thế?"

Cầm quạt lụa đi ra là một cô gái vô cùng xinh đẹp, có vẻ lớn tuổi hơn, là thời điểm bắt đầu lộ ra nét phong tình. Khác với cô bé Lục Yêu chỉ mặc áo ngắn tay váy ngắn đơn giản, nàng mặc áo dài bên ngoài màu hạnh hoàng, mang thắt lưng lụa màu vàng kim, động tác bình thường cũng mang lại cảm giác uyển chuyển theo gió.

Nửa cười nửa giận nói chuyện với Lục Yêu, nàng đảo mắt nhìn về phía Lý Lang Gia, đôi mắt lấp lánh như sóng. Lý Lang Gia nhận ra nàng có đôi mày 'Quế Diệp' đang rất thịnh hành ở Trường An, phẩm xanh để vẽ lông mày tô nên hai điểm bầu dục xinh xắn, trái ngược với đôi cánh bướm muốn bay đi.

Lục Yêu bất mãn chu môi: "Nhưng y rõ ràng luôn ngâm ở đây, có gì mà 'khách hiếm tới' chứ? Nhưng mà Phấn Hầu, ngươi lớn hơn ta được mấy ngày chứ? Chưa gì đã dùng giọng điệu tỷ tỷ?"

Hai người này cãi nhau một câu lại một câu, Lý Lang Gia tự dưng bỗng có chút ngượng ngùng, đành khuyên giải nói. "Tiểu cô nương nói cũng đúng mà... Phấn Hầu tiểu thư không nên trách cứ, tránh tổn thương hòa khí giữa hai tỷ muội..."

Phấn Hầu bị y gọi làm cho bật cười: "Ai nha, người ta trái lại hảo tâm vì ngài nói chuyện, ngược lại bị hai người cùng trách --- khách hiếm cũng được, tên ngốc cũng được, khó có được hôm nay gặp gỡ, còn không mau đi theo chúng ta? Có người chờ ngài tới phát khổ đấy!"

Lý Lang Gia càng nghe càng không hiểu: "... Là ai chờ ta? Ta cũng đâu có biết hai vị..."

Lục Yêu không chút khách khí nhảy tới, kéo tay Lý Lang Gia: "Chúng ta thì biết huynh lâu rồi! Mọi người đều nói chỉ có huynh thích hợp nhất --- Lý ca ca tốt bụng, nhất định sẽ giúp chúng ta một việc khó khăn, nhỉ?"

Không có ý thỉnh cầu nào cả, lại giống như ma thuật ngọt ngào, Lý Lang Gia thật sự không có cách nào từ chối, huống chi --- rốt cuộc là ai đang chờ ta. Nếu là giai nhân xinh đẹp như hai người này... "A! Không được suy nghĩ bậy bạ như Đoan Hoa!" Vội vàng xua đi ý nghĩ không mấy quân tử trong đầu, Lý Lang Gia đã bị kéo tay đi qua nguyệt môn.

Giống như có một tấm cổ kính thật lớn phản xạ lại ánh tà dương, một mảng đỏ thẫm chói mắt đập vào mắt --- hào quang diễm lệ giống như sắp đả thương người khác, mang theo độ ấm chân thật xuyên qua thân thể... Lý Lang Gia theo bản năng nheo mắt lại. Mà khi tầm nhìn trở lại rõ ràng, Lục Yêu và Phấn Hầu đã dừng bước, cười dài nhìn mình, phía sau hai nữ hài tử, màu đỏ đẹp như tranh kia, hóa ra là mấy cây miêu vĩ hồng sinh trưởng tốt tươi. Bông đuôi dài hơn một thước, rủ xuống, giống như là bức mành che đẹp đẽ quý giá dệt nên từ hỏa diễm.

Thời gian chẳng được mấy ngày, vậy mà cây miêu vĩ hồng nhỏ bé lại có thể sinh trưởng thuận lợi như vậy? Chẳng lẽ trong Thủy Tinh các này còn có phương thức bí mật khiến hoa cỏ tốt tươi sao?

Còn chưa kịp đánh gia xong xuôi khoảng sân vừa quen thuộc vừa xa lạ này, bức màn màu san hô đẹp đẽ đã khẽ mở ra. Gió thổi ùa vào mảnh lụa màu trắng, trong nháy mắt chợt mang lại ảo giác, theo cơn gió bay đi là âm nhạc và mùi hương tới từ quốc gia nhiệt đới...

Tơ choàng tuyết trắng và tơ lưới quấn quanh, là một cô gái Thiên Trúc. Nước da có chút rám nắng, đôi mắt to, đen và sâu như chất chứa những vụn ánh nắng. Không đeo trang sức cầu kì được yêu thích, ở mi tâm có một viên chu sa, càng tôn lên vẻ đẹp trong sáng như ánh trăng.

... Xem nào, hình như chỗ nào mà thế lực An Bích Thành mó tới, nhất định sẽ bắt gặp nữ nhân không giống người thường... Lý Lang Gia trong lòng tán thưởng, đồng thời thanh âm lý trí cũng nhắc nhở: Này này, tên ngốc nhà ngươi đừng có vui vẻ! Ngươi có biết người ta không? Có khi nào ngươi đã gặp qua nữ tử Thiên Trúc mà tháo khăn che mặt trước người khác chưa?

Bỗng nhiên có cảm giác mềm mại và mát lạnh truyền tới tay, không đợi Lý Lang Gia tỏ vẻ kinh ngạc, mỹ nữ Thiên Trúc đã tiến lên phía trước cầm lấy tay phải của y, không chút ngượng ngùng đặt lên trán mình, xem như một lễ tiết thành tín nhất. Đồng thời vui mừng khẽ nói: "Ta đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng gặp ngài... Nhất định là Cát Tường Thiên đã nghe thấy lời nguyện cầu của ta."

*Cát Tường Thiên là tiếng Trung, tiếng Ấn Độ là Laksmi, là vị thần tượng trưng có giàu có, thịnh vượng, vận may và sắc đẹp.

Động tác thân thiết đột ngột này khiến cho Lý Lang Gia nháy mắt đỏ mặt, tay bị nàng nắm cũng cứng ngắc lại, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào mới phải, cho đến khi Lục Yêu và Phấn Hầu đứng ngoài cười ra tiếng, mới dùng quạt lụa che mặt, nghiêm túc ho nhẹ một cái, nàng ta mới bừng tỉnh, trên mặt có chút xấu hổ mà buông tay Lý Lang Gia.

"Gặp mặt thế này, thật sự là mạo muội... Xin ngài nhất định đừng khó xử." Tiếng nói nhẹ nhàng khiến người ta có cảm giác nghe thơ.

--- Khó xử? Sao phải khó xử? Trong sự xen lẫn giữa bóng hoa chập chờn và nắng chiều đẹp đẽ, bất ngờ gặp gỡ cô gái dị quốc phong tư kiều diễm --- đây là sự bắt đầu cho câu chuyện tình đẹp đẽ vô cùng chốn Trường An!!! Lý Lang Gia yêu mến vô cùng nhìn mỹ nhân áo trắng, vừa say sưa tận hưởng khí chất lạnh như trăng, vừa lật tung đầu mình --- rốt cuộc đã gặp mặt ở đâu? Đối với ta nhất kiến chung tình khi nào nhỉ...

"Cho nên, chỉ có thể xin ngài truyền lời, thật sự không còn cách nào khác..."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét