Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q3 - Chương 2

Lam Liên Hoa - Chương 2

—“A?!”

Nữ tử hạ thấp lông mi thật dài, nét ngây thơ trong mắt ẩn hiện dưới màu mi đậm. "Chính là bằng hữu tốt của ngài --- Đoan Hoa công tử, ta thật sự muốn gặp chàng một lần.... Cho nên, muốn nhờ ngài nhắn giùm, mời chàng đi hẹn..."

Đau đớn tận cùng, đau đớn vô cùng, ngũ tạng thụ thương... Một loạt những từ hình dung đầy huyết lệ gào thét bay qua. Đoan Hoa... Tên này lại đi nơi nào gieo nợ tình thế này?!"

"Lần đầu tiên ta gặp Đoan Hoa công tử là vào mùa hè, tuy rằng chúng ta mới gặp mặt một lần, nhưng đủ để không thể quên... Mái tóc chàng phản chiếu trên mặt nước, giống như đóa hồng liên bung nở rực rỡ nhất."

Lý Lang Gia cũng không biết, so sánh mĩ lệ này có giống như lời tỏ tình êm tai nhất hay không, nhưng y vẫn có thể đôi chút tưởng tượng ra, khung cảnh giữa trưa hương hoa thổi bụi mờ, cô gái mang đôi mắt đen giống như thần linh thời xa xưa, chăm chú tới cớ nào nhìn theo bóng chàng thiếu niên cưỡi ngựa trắng khoan thai nhẹ nhàng dưới cầu dương liễu đi qua... Cho dù đối phương là hiệp khách lãng du không kiềm chế được nhiệt tình mà lang thang khắp nơi, nhưng bóng dáng kinh hồng chiếu ảnh trên mặt sóng kia, cũng đủ để nàng nguyện ý dồn hết thảy xinh đẹp của cuộc đời đánh đổi trong nháy mắt --- sao có thể không động tâm? Sao có thể không mềm lòng?

*kinh hồng chiếu ảnh: nguyên là một cụm từ, ý chỉ khinh dương phiêu dật, là từ đủ để hình dung một tuyệt thế mỹ nhân. Nhưng đối với nhân sĩ giang hồ, Kinh Hồng Chiếu Ảnh là hai người, hai người kinh tài tuyệt diễm, được người người khen ngợi. (cái này hoàn toàn là do mình từng edit, gặp lại cụm từ này thật xúc động)

"Ta... ta sẽ chuyển lời giùm, xin cứ yên tâm..." (Kỳ thật ta không muốn đáp ứng đâu!)

Thần sắc vui vẻ từ tận đáy lòng, đan xen với dung mạo ngoại quốc nhiệt tình triền miên. Ba nữ tử trao đổi ánh mắt gần như là mỉm cười, giống như là ba đóa danh hoa nổi bật trên sắc nước, đẹp tới nỗi khiến người ta không thể phiền muộn.

"Buổi tối ba ngày sau, nơi này sẽ có hội ngắm hoa. Mọi vị khách đều mang đến đóa hoa trân quý nhất. Ta sẽ đợi Đoan Hoa công tử tới bình minh, hy vọng chàng có thể mang tới danh hoa thích hợp nhất mà dự tiệc --- e rằng đây là cơ hội duy nhất để gặp mặt, nếu thật suôn sẻ, sẽ không còn gì tiếc nuối...."

Có chút ngạc nhiên trước sự thương cảm trong giọng của cô gái, Lý Lang Gia cố gắng tìm từ thích hợp để an ủi: "... Sẽ không phải là cơ hội duy nhất đâu, nhất định sẽ bắt đầu ái tình đẹp nhất --- Đoan Hoa hắn ta tuyệt đối sẽ vui mừng tới hẹn! À, ta có nên nhắc tên của cô nương với hắn không?"

Mang theo ánh nắng chiều đỏ gay cuối cùng, đang từ từ hòa vào tranh giới với đêm tối. Giống như giọt sương đọng trên bạch ngọc, một nụ cười lặng lẽ lướt qua trên dung nhan diễm lệ: "Chàng cũng đâu biết sự tồn tại của ta, vẫn cần tên sao? --- Như vậy, cứ gọi ta là Gia Ma La đi."

************

"Gia Ma La sao, trong tiếng Phạn, đây là một cái tên rất hay đó..."

An Bích Thành dựa vào đệm khởi la thêu hoa sen vàng, cười dài tán thưởng.

"Quan trọng là --- nữ khách nhân thần bí trong Thủy Tinh các là sao!? Còn có tiệc thưởng hoa ba ngày sau, đây là phong tục thần bí của Tây Vực à?"

"Cái này..." An Bích Thành giơ lên tay áo gấm màu son có thêu những bông hoa nho nhỏ, nửa che đi ý cười, sâu trong đôi mắt màu lục hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. "Đó là hoàng hôn, khi mà giới hạn của mọi vật trở nên mơ hồ, sẽ phát sinh ra chút chuyện kì quái thôi --- là ngài không chịu nghe ta dặn..."

"... Ngươi không thể nói chuyện tử tế sao... Tóm lại, đều là do Đoan Hoa cả! Vì sao ta phải thay hắn làm cái chuyện mai mối bắc cầu này??" Lý Lang Gia thất bại, bỏ cuộc hỏi hản, đồng thời cố ý quên đi việc mình 'quên tưới nước cho hoa cúc'.

An Bích Thành mím môi, nụ cười nhỏ nhẹ như mèo, tưới nước trà còn thừa trong chén bạc tưới vào chậu hoa, mùi dược hương vấn vương trên hoa cúc, tiếng y nhẹ nhàng, khẽ khàng trôi nổi theo. "Ba này sau --- là 'tiết thu phân', qua tiết thu phân, hoa của mùa hè đều héo tàn..."

******

Ba ngày sau, khi trăng lưỡi liềm chiếu sáng ban đêm, cũng là lúc thành Trường An long trọng tiến lành lễ hoa cúc, tài tử giai nhân (nguyên gốc là 'sĩ tử du nữ') đều mặc áo gấm ngọc châu, xe ngựa du bích chạy tới ao Khúc Giang ở phía đông nam thành, là nơi tuyệt vời cho lễ hội chơi xuân đầu hạ, lúc này được xây dựng thành một vườn hoa thật lớn, có muôn vàn hoa cúc rực rỡ đến mộng ảo, lộng lẫy chờ đợi ngợi ca --- đương nhiên, không hề có hai bông hoa 'hàng lạ' trong tay chủ nhân khôn khéo của Thủy Tinh cá, cũng như một vị quý công tử ngày thường luôn yêu thích nạo nhiệt, tối nay lại đi ngược lại đám đông, đi tới một cuộc hẹn huyền ảo...

"Ngày đó ta muốn là có thể tới Thủy Tinh các mà, cần gì khó khăn thế này! Ai, nhưng đã thẹn thùng nhờ người truyền lời như vậy, thật là --- thật là đáng yêu..." Đoan Hoa cố ý thay một bộ áo gấm màu ráng chiều, trên dây lưng đeo một túi Long Tiên Hương, đuôi mày khóe mắt đều tràn ngập vẻ phong lưu vui sướng bắt đầu yêu đương.

"--- Đúng là không biết xấu hổ... Ngươi đi khắp nơi gieo nợ tương tư, lại mệt ta thành kẻ truyền lời... Nếu như không nể mặt tiểu thư Gia Ma La, ta cũng lười quản ngươi!" Lý Lang Gia lại bị hắn làm cho đau đầu thêm.

Ngoài dự liệu, An Bích Thành thế mà lại vô cùng nhiệt tình đợi chờ trong đình viện, tay cầm một cái đèn cung đình nho nhỏ, ánh nến hắt lên màn đỏ, đường mòn đi tới hậu viện cũng nhờ vậy mà có thêm mấy phần kiều diễm thanh tao.

Nguyệt môn sau lưng y giống như là khung tranh vượt khỏi lồng kính, ẩn ẩn tiếng cười, ngọn đèn sáng tối, thần quang ly hợp, da trắng như tuyết dung mạo như hoa... Đều là cảnh đẹp trong tranh, thực sự khác hẳn với sân trước trống trải vắng lặng.

Ba người vừa mới bước qua cửa, vừa mới còn đứng nơi xa cảm nhận được tiếng người và bóng dáng, tự dưng mọi thứ lại sáng lạn ồn ảo hẳn lên. Mùi hương khó có thể gọi tên phân tán trong gió đêm, nhưng sâu trong mùi hương này, có gì đó giống như là giọt sương đầu tiên đọng trên mỏ chinh hoàng oanh buổi sớm, không hề che giấu vẻ tươi mát quyến rũ. Bất cứ ai ở trong đình viện này dường như đều xinh đẹp quá mức, ăn mặc cao quý quá mức, nhưng không gợi lên cảm giác son phấn quá nhiều.

Đèn cung đình tinh xảo vàng son óng ánh tùy ý treo trên ngọn cành, ánh nến chiếu lên những hoa văn điêu khắc kì diệu. Nam tử khoác chiếc áo choàng màu trắng như tuyết, trên vạt áo nhàn nhạt vẽ nên một đóa lan tố tâm; cung nữ trong cung trang đỏ thắm, tóc kết Đôi Vân cài trâm hoa mẫu đơn sắp nở; giữa điệu múa và tiếng sáo của người Khương, là một vũ cơ người Ba Tư vận áo lụa thêu đầy hoa uất kim hương... Còn chưa kể đến mấy cô bé còn chưa cập kê, trên vạt áo kết những bông hoa lài tỏa hương ngấm người, cười vui vẻ chạy tới dắt tay ba người, lại cùng nhau quay đầu, có chút ngượng ngùng đồng thanh thốt lên: "Sang năm vẫn còn nhờ ngài chiếu cố nhiều tới!"

-- những vị khách tuyệt sắc này là từ đâu tới vậy? Đoan Hoa nhìn chịu không nổi mà có chút choáng váng, Lý Lang Gia bỗng dưng nhớ lại lời của Gia Ma La ba ngày trước: "Những vị khách đều mang tới đóa hoa trân quý nhất---" Quả nhiên, trang sức trên người đều là hoa cỏ, hơn nữa, còn phảng phất có một chủ đề không thể hiểu --- thật hao tổn tâm trí, chủ đề này là gì chứ...

"Ta đã nói mà, vẫn là ca ca họ Lý tốt, nhìn vị Đoan Hoa công tử này xem, hương trên ngươi là cái gì vậy! Nồng tới phát sặc rồi!"

Tiếng nói trong veo truyền tới từ trong đám người, Lục Yêu nhẹ nhàng lách qua. Phấn Hầu mỉm cười đứng cạnh, tựa hồ đã thấy cái miệng không nể tình này nhưng cũng không ngăn cản.

"Quả nhiên một người là quân tử giữ tín, một người là lang quân đa tình --- chúng ta thực sự không nhìn lầm người mà ~"

Phấn Hầu vừa mới trêu đùa một chút, Gia Ma La nương theo ánh sáng xuất hiện, y phục ngán hương tóc mai như ảnh. Vẫn là choàng lụa la quần trắng trong thuần khiết như ánh trăng, lại có chút khác so với ba ngày trước --- ngoại trừ cát tường chí giữa mi, đầu ngón tay, bàn tay, cánh tay, còn có vòng eo nửa lộ ra, đều vẻ một đồ án khó hiểu bằng chu sa, từ bút phát tỉ mỉ và màu sắc nồng nhiệt, có thể thấy phong tư của đóa đóa hoa sen thướt tha trên nước...

"Gia Ma La tiểu thư? Nên nói thế nào cho tốt đây --- không thể quen biết sớm với nàng, hoàn toàn là sơ ý của ta! Nhưng tối nay có thể cùng gặp mặt, đây gọi là người có tình sẽ trở nên thân thuộc..." Trong mắt Đoan Hoa đang tóe ra lửa nóng tình yêu.

"Như vậy, ngài có theo đúng lời hứa, mang đóa hoa trân quý tới đây?" Gia Ma La lẳng lặng mỉm cười.

"Ôi chao? À... ta có mang tới đóa hoa quý nhất, nhưng hình như có chút vấn đề... "

Bỗng nhiên, Gia Ma La che miệng ngăn lại tiếng thở nhẹ, trên khuôn mặt hoàn mỹ là muôn dạng kinh hỉ cùng không dám tin.

"Rốt cuộc... Rốt cuộc đợi được rồi!" Trong ánh mắt thâm thúy thoáng chốc đong đầy nước mắt, lòng nàng dường như chưa bao giờ vui sướng như vậy, giống như bạch điểu lao vào lòng Đoan Hoa.

"A? Cô gái Thiên Trúc chủ động như vậy sao..." Đoan Hoa muốn tán thán cũng không xong. Hai cánh tay mở ra giữa không trung đã mất mục tiêu. Giống như sương khói xuyên qua tường chắn bằng băng, Gia Ma La cứ thế xuyên qua thân thể hắn -- ánh mắt của nàng, toàn bộ hướng lên cô gái xuất hiện sau lưng Đoan Hoa.

--- cho dù là ai, cũng đều nghĩ đó hẳn là hình ảnh trong gương của Gia Ma La hả? Dung mạo và dáng người giống nhau như đúc, ngay cả ánh cười mê ly trong mắt và vẻ mặt cũng chẳng khác nhau mấy. Chỉ có màu sắc quần áo là không giống, nàng ta mặc lụa mỏng trên người, giống như bảo thạch, giống như màu lam tím của hoàng hôn, thấp thoáng trong đó, vẫn là đồ án hoa sen chu sa tú lệ...





Zô: quá nhọ cho bạn Đoan Hoa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét