Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q3 - Chương 3

Lam Liên Hoa - Chương 3

"--- Vậy thật ra, người cô thực sự muốn tìm, là vị tỷ tỷ bị thất lạc, không phải Đoan Hoa?" Lý Lang Gia ngơ ngác lặp lại lời giải thích của đối phương

"Đúng vậy --- thật vô cùng xin lỗi hai vị... Nhưng hoa sen không có cách nào rời khỏi nguồn nước sinh trường, cho nên chỉ có cách này mới có thể gặp tỷ tỷ Ưu Bát La thôi..." Nụ cười của Gia Ma La bao hàm ý xin lỗi, khóe mắt còn lưu lại giọt nước mắt trong suốt.

"Ta nói, kỳ thực, không cần phải cảm thấy có lỗi đâu... Lại nói, làm hại hai người tỷ muội chia lìa, nên trách ai nhỉ?" An Bích Thành nâng má, nhàn nhạt mở miệng.

"...." Đoan Hoa mang vẻ mặt chột dạ quay đầu sang một bên, mặt Lý Lang Gia cũng đỏ theo.

--- đúng vậy, trách ai được? Hoa sen sinh trưởng ở sông nơi dị quốc, xa xôi vạn dặm đi tới thành Trường An, nguyên là hai bông hoa tỉ muội cùng một gốc sinh trường, lại bị kẻ buôn hoa trục lợi bằng cách tách làm hai mua đi bán lại, một đóa qua tay nhiều người tới Thủy Tinh các, một đóa khác, được Đoan Hoa ăn theo phong trào nơi Trường An mà mua về phủ.

"... Ta cũng chỉ nghe nói đây là hoa sen xanh là trân phẩm trong trân phẩm, muốn xem một chút... Nhưng cả mùa hè đâu có nở đâu!" Đoan Hoa buồn bã quay sang mỹ nữ áo xanh. "Ta khiến nàng chán ghét thế sao? Chán ghét tới nỗi không nở hoa..."

Ưu Bát La vuốt vuốt bông tai vàng có đính ngọc màu lam trên tai, cúi đầu mỉm cười: "Cũng không phải lỗi của Đoan Hoa công tử, gần đây tâm tình ta không tốt lắm, hơn nữa... bị người khác thay đổi màu sắc, đối với hoa mà nói, không phải là chuyện vui vẻ gì..."

"Hả?" Lý Lang Gia và Đoan Hoa đồng thời trợn mắt há mồm.

"Ta biết đấy! Dị chủng hoa sen xanh ở Thiên Trúc rất hiếm, rất khó sinh trưởng ở Trung Nguyên, cho nên giới làm vườn nghĩ ra một phương pháp nhuộm màu cho sen trắng --- đem hạt giống sen trắng tẩm thuốc nhuộm màu xanh lam ba tháng, khi hoa nở có thể đánh tráo thành hoa sen xanh ~~ nghe nói người Phất Lâm quốc ở cực Tây ấy, mấy trăm năm trước đã nghĩ ra cách dùng bà rượu tẩm hạt sen, có thể tạo ra sen hồng có mùi rượu này..." An Bích Thành đột nhiên hưng phấn hẳn lên, sóng mắt cũng sáng long la long lanh.

"Này... có câu không biết có nên nói hay không..." Lý Lang Gia có chút ngượng ngùng, hơi hơi hạ mắt.

"... Đừng, đột nhiên khách khí như vậy làm người ta rét run đó..." An Bích Thành nghi ngờ liếc y một cái.

"Ngươi nắm rõ như lòng bàn tay vậy --- không phải cũng đang tính nhuộm hoa kiếm lời đó chứ?"

Một khắc im lặng, hẳn là ảo giác, nhỉ? Sao nghe như tiếng quạ xếp hàng bay qua...

"A, a, a, đáng ghét quá cơ ~~ sao có thể! Người ta là thương nhân có lương tâm mà ~"

(Trong manga ấy à, ảnh ứ tính toán đâu, ảnh thực hiên ngay đấy, còn tàn nhẫn hơn nhuộm màu nhiều)

Tuy là dùng quạt lụa che đậy, tiếng thì thào của Phấn Hầu và Lục Yêu vẫn dễ dàng truyền ra ---

"Cười thật là cứng ngắc..."

"Đúng vậy, đúng vậy, chột dạ mà!"

Sâu bên trong bụi hoa, bỗng nhiên truyền tới âm thanh vang dội của tiếng trống hạt, mỹ nhân đang dự tiệc cười nói vui vẻ, bóng hình kia đang nảy múa, tiếng hát trong trẻo, tràn đầy phong tình, nhịp nhảy thanh thoát theo tiếng trống. Thanh âm khi xinh đẹp, khi mềm mại, ân cần hỏi han: "Mùa hè sang năm, phải cố nở đẹp hơn ~"

"Là điệu Hoa Cổ thúc giục tiết thu phân, tỷ tỷ, bắt đầu rồi đó!" Hai tỷ muội kéo tay nhau nhập vào dòng người rực rỡ sắc màu, Ưu Bát La mỉm cười quay đầu hành lễ, đôi mắt đẹp dừng lại lâu một chút trên người Đoan Hoa ---

"Sau ba mươi sáu tiếng trống, có một lễ vật nhỏ muốn gửi tặng --- đó là đóa hoa cuối cùng mùa hạ, cũng là đóa hoa sen xanh duy nhất ---"

Hôm đó bất quá chỉ là một đêm thu bình thường, trăng thanh gió mát, gió thu tih tế, ánh trăng như nhiễm mùi hoa quế mà càng thêm thanh sáng. Tiếng trống hạt vang lên ban đêm, ánh trăng đột nhiên nhòa thành bảy sắc. Hoa mùa hạ rực rỡ, lần lượt nở rộ dưới tiếng trống thúc giục!

Dường như có thể nghe rõ tiếng cánh hoa thật nhanh nở rộ, hóa ra là những khăn đỏ áo xanh, thay vào đó, xuất hiện đóa hoa mẫu đơn đỏ thẫm như tơ nhung, tử đằng phấn lam như chuông buông xuống, uất kim hương đỏ rực như lửa, diên vĩ màu tím nở rộ hình cánh bướm...

Trong bức họa quyển tuyệt vời ấy, mặt hồ nước vẫn lăn tăn gợn sóng, lạnh mát như cũ. Hai đóa hoa sen không nhiễm hạt bụi nào, đang lớn dần từ nơi sâu nhất của lòng nước, của đêm tối. Đường biên của đóa hoa có hình thoi, mang theo vẻ lanh lợi của thiếu nữ, bên trong nhụy hoa vàng tỏa ra sự thần bí uyển chuyển không nói thành lời. Nếu có thứ gì không giống, thì đó là màu sắc của hai đóa

--

một đóa, là màu trắng sáng như ngưng đọng từ ánh trăng, một đóa, là tập hợp tất cả giấc mộng nơi bóng tối, mới tạo thành một màu lam đẹp đẽ vô cùng.

**********

Tiếng trống cuối cùng vang lên đã tiễn bước yến tiệc trong mộng này. Đình viện đẹp đẽ bỗng trở nên yên tĩnh. Tiếng ca cười phong lưu như bọt nước biến mất dưới ánh trăng.

Chỗ kia từng làm rèm gấm màn che, giờ chỉ còn tử đằng buông xuống cùng rễ thật dài, từng là nến đỏ cháy rực, chỉ còn là hương bồ giống nến. Mà đèn cung đình được chế tác tinh tế kia --- An Bích Thành mở tay ra, trong lòng bàn tay là một nụ hoa nho nhỏ màu đỏ tía --- là điếu chung hải đường, một đóa hoa đáng yêu với biệt danh 'hoa đèn lồng'....

Một con ong xanh và bướm phượng ngọc đái lưu luyến trong lòng bàn tay y, lại cùng bay về chỗ Lý Lang Gia, bay vòng quanh vài vòng, giống như muốn dây dưa thủ thỉ.

Lý Lang Gia hiểu rõ mỉm cười --- cho dù không còn là dung nhan đã biết, nhưng ong xinh đẹp cùng với cánh bướm màu hạnh tiên diễm như vũ y, đều đã vượt qua ranh giới giữa hiện thực và mộng ảo, đẹp đẽ sống động ngay trước mắt.

"Lục Yêu, Phấn Hầu, hai người là những cô nương tốt nhất, xinh đẹp nhất, phải bảo trọng đó, mùa hè sang năm chúng ta gặp lại."

Ong và bướm khẽ rung râu, giống như là thấu hiểu lời khen ngợi, sau đó, giống hai tiểu tiên tử kiêu ngạo, vỗ cánh tuyệt đẹp, như múa mà lao vào trong rừng thu dày đặc.

Đoan Hoa cau mày nhìn Lý Lang Gia, lại đánh giá đình viện còn nồng mùi hương, bỗng nhiên cười thành tiếng.

"Ta tận mắt thấy mỹ nữ biến thành hoa sen, lại nhìn ngươi nói chuyện với ong mật, lại còn không hề giật mình --- ba người chúng ta, rốt cuộc ai có vấn đề đây?"

"Nhuộm màu hoa sen a..." An Bích Thành bỗng nhiên xót xa thốt lên một câu. Lý Lang Gia và Đoan Hoa cả kinh, ngạc nhiên nhìn y, trong đầu hiện lên bốn chữ 'Tà tâm không dứt' to đùng.

"Nhuộm màu hoa sen, chỉ có thể bảo trì một mùa, năm thứ hai sẽ khôi phục màu sắc ban đầu, kỳ thật là chuyện không có lời..." An Bích Thành ngẩng đầu lên, cười đến vô cùng ngây thơ sáng sủa. "Cho nên, hồ nước của Thủy Tinh các tốt nhất vẫn nên trồng sen trắng thôi --- đến lúc đó, chúng ta cũng không nên bỏ qua việc thưởng hoa đó ~"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét