Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

[TAHD] - Q4 - Chương 1

Kim Y Công Tử - Chương 1

Gia cẩm diên chi trân thụ hề, thác chúng thải chi phân uân.

Trạng dao thai chi vi nguyệt, điểm vu sơn chi triêu vân.

Thanh xuân hề bất khả phùng, huống huệ sắc chi tăng phân.

Kết phương ý nhi thùy thưởng, oán tuyệt thế chi vô văn.

— Trần Tử Ngang [Thải Thụ Ca]

(Chiếu gấm dệt nên từ cây quý, màu đan hương nồng

Ánh trăng chiếu xuống đài ngọc quý, mây sớm Vu sơn

Thanh xuân có khi chẳng thế gặp, hương thơm sắc huệ

Hương kết này dành cho ai thưởng, oán tới tận cùng.)

(nói thật là mình không biết dịch thơ) 



Véo von... véo von...

Thanh âm mềm ngọt như vậy, giống tiếng một tiểu cô nương bắt đầu học xướng ca. Nhưng lại giống giọt mưa rơi nơi cổ họng, mang theo sự rung động kỳ diệu của sắc nước trong trẻo --- là tiếng sao đêm xuân thanh lịch mà xa xôi.

"Kỳ lạ thật... sao vẫn còn tiếng chim hoàng anh kêu? Đã tới lập đông rồi mà..." Lý Lang Gia vô thức ngẩng đầu nhìn xem, muốn tìm tới tiếng chim hót không hợp thời tiết này.

Hai người ở cái bàn cách đó không xa đang nói chuyện không hiểu gì mà nhìn sang, tiếp tục bị mấy câu lầm bầm của Lý Lang Gia cắt lời.

"--- 50 quan tiền, không thể hơn." An Bích Thành gẩy gẩy tro trong lò sưởi bằng đồng, giọng nói chắc chắn mà an nhàn.

Người trung niên mập mạp đội mũ quả dưa mặc áo gấm ngồi đối diện gấp gáp đề nghị: "... Tôi đã nói nửa ngày rồi, thật sự không nâng lên sao? Đây là lò sứ có màu xuất xứ từ Trường Sa --- nhìn màu của men này xem, nghe âm thanh này xem! Đây là thượng phẩm cống vào đại nội! Một ngàn quan tiền có khi không mua nổi..."

"Suỵt --" An Bích Thành bỗng nhiên giơ một ngón tay lên, đôi mắt màu lục cong lại vì cười.

"Lưu chưởng quỹ, ông lớn tiếng như vậy, cẩn thận kinh động linh khí của bình cổ --- nếu bị u linh quân mã đến đánh giết, cái cửa hàng nho nhỏ của tôi sao chịu nổi ~"

"... Cái gì? Ngươi nói u linh quân mã gì..."

"Là 'cái đó' đó ~"

An Bích Thành đan mười ngón tay đặt trên quai lô, ánh mắt ngập nước nhìn lên phía trên, vừa vô tội vừa đáng yêu.

Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt Lưu chưởng quỷ, khóe mắt không ngừng đảo tới mấy thứ trên bàn kia, không dám nhìn thẳng vì sợ động tới thứ bất thường, một lúc lâu sau mới trưng ra vẻ mặt tráng sĩ sắp bị chặt tay bật ra một câu: "50 quan thì 50 quan! Tạm thời kết giao bằng hữu!"

"Thế mới đúng chứ! Chúng ta ra hậu đường thanh toán đi ~" An Bích Thành dẫn ông ta đi, đột nhiên quay đầu nói với Lý Lang Gia: "Ngài là đại gia quen nhìn đồ cổ, cũng xem hộ ta đi ~"

Sắc trời rất nhanh chuyển tới giữa trưa, ánh sáng nhạt màu đầu đông bị song cửa khắc hoa ngăn lại trở thành những hoa văn tinh xảo, chiếu lên sàn đá xanh của Thủy Tinh các, trông cứ như một loại ngọc sáng bóng, như xảy ra sự kết hợp kỳ diệu với hai bình sứ ôn nhuận trên bàn.

Lý Lang Gia nghiêng người quan sát tường tận, khẽ khàng búng một cái trên bình  --- "Đinh", một thanh âm vang lên, mang theo cảm giác rất trong. Chất liệu mặc dù tốt, tạo hình thân bình lại không có gì đặc sắc, cao một thước, đáy hơi nhỏ, chậm rãi mở rộng lên trên, đường cong uyển chuyển như vai mỹ nhân, đến miệng bình thì khéo léo thu lại. Là kiểu bình quen thuộc nhất.

--- chỉ là với bình hoa thông thường, hoa văn trên men thường đơn giản là hoa sen cá vàng thành đôi tương tác, hay là chim khách hoa mai linh tình gì đó, một đôi này thật sự nổi bật. Một bình màu nền trắng hồng, bên trên vẽ lưa thưa mấy cành hoa quế chạm nước, bên trong nụ hoa vàng e ấp thấp thoáng một chú chim hoàng oanh, móng vuốt nho nhỏ bám chặt trên cành, lông đuôi ngẩng cao, tựa hồ như đang nhớ nhung ảnh phản chiếu của mình trong nước. Bình kia màu xanh lam, dưới thân bình là mảng trắng bất quy tắc, loáng thoáng hình ảnh của sông hàn tuyết đọng, cành tùng như sừng rồng, thiết họa ngân câu (vừa mạnh mẽ vừa mềm mại), đậu trên đó là một con tuyết điêu trắng muốt đang ngạo nghễ nhìn lên -- nét vẽ kết hợp với bối cảnh khắc họa tỉ mỉ hình ảnh linh điểu, sắc men lại càng nhẵn bóng sáng ngời, ngay cả hoa văn trên long chim cũng được khắc họa rất tinh tế.

"Màu men làm từ gì thì ta không rõ, nhưng đôi bình này đúng là hiếm thấy, một là quan điểu (chim lành), một là ác điểu, không sợ đánh nhau sao?"

An Bích Thành chắp tay bước ra từ hậu đường, nghe được lời bình của Lý Lang Gia, nhịn không được mà bật cười: "Mặc dù không trúng, nhưng cũng không sai lắm --- biết tại sao Lưu chưởng quỹ lại chịu nhả ra không? Thiên cơ ngay đây này ~"

Nhớ lại ánh mắt vừa kinh hoàng vừa ai oán ban nãy của Lưu chưởng quỹ, Lý Lang Gia nhẹ nhàng đánh một đòn: "U linh quân mã? Không phải ngươi vừa mới dùng cái này dọa ông ta sao?"

Ngón tay mảnh khảnh cầm lấy chai rượu mật ủ mơ trên đĩa men màu lục, An Bích Thành uống một ngụm, ngọt đến híp mắt: "Lần này cũng không phải ta nói xạo đâu, hai bình này ở khu đồ cổ chợ Tây cũng coi như nổi danh, men tốt, hoa văn cũng tốt, giá nâng cũng cao, lại chẳng biết sao có tin đồn lặng lẽ truyền ra: hễ đôi bình này đặt ở chỗ nào, thì liền có thanh âm của thiên quân vạn mã liều chết suốt đêm không dừng --- ai lại để vậy mang tai ương điềm xấu trong nhà chứ? Cho nên, qua bao cửa tiệm, giá giảm càng giảm, Lưu chưởng quỷ chỉ muốn bỏ chúng đi, dám đấu trí với ta --- làm sao qua mắt được ta?"

"... Quả nhiên Lưu chưởng quầy bị bại hoàn toàn, nhưng chính ngươi cũng nói đây là 'vật mang điềm xấu', lại vui vẻ mua lại như thế?"

" --'Phải linh hoạt như hồ ly, phải cướp đoạt như diều hâu' là lời huấn xa xưa của người Túc Đặc ta đấy, bị mấy cái lời đồn dọa sợ, sẽ bị thần buôn bán cười vào mặt!"

Lời răn lóng lánh ánh vàng từ trên trời giáng xuống, không khí thần bí sâu xa lập tức sụp đổ. Lý Lang Gia chẳng nói chẳng rằng luồn tay vào trong áo lông chồn, lộ ra ánh mắt cảm khái 'Cho dù là u linh cũng bị chấp niệm của ngươi đánh tan'.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét