Thiên Tằng Cao trông thế này này. Có cái màu xanh như cốm nữa kia.
___________________________________________________________________
Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.*Gió xuân thổi lộng đêm trường, vạn nghìn lê trắng rộn ràng nở hoa.
Sáng sớm đẩy cửa sổ, liền thấy tuyết đọng trắng ngần tích lại. Ngọn cây đầu cành, quỳnh chi băng quải (băng đọng trên cành trông như ngọc.), ngay cả trên mái hiên cũng rủ xuống chút băng lăng, hít thở không khí, lập tức nhận ra đó là thanh hàn, cái lạnh băng triệt cốt tủy.
Thanh niên trong cửa sổ nhìn mây tan hết, bầu trời xanh đến không thể tưởng tượng, đất trời dường như chìm trong màu trắng thuần khiết, mỉm cười, những cảm giác phiền muộn khi mùa đông bắt đầu giống như từ trong lòng bay ra.
"Lộc cộc lộc cộc" tiếng bước chân từ tuyết truyền đến, cầm theo khăn và chậu rửa mặt, thị nữ cầm ấm nước nóng đẩy cửa ra, nhìn thanh niên trước cửa sổ, nhất thời hiện lên vẻ vừa mừng vừa sợ: "Gia, thân thể ngài khỏe không?"
Thanh niên mỉm cười. "Bị bệnh vài ngày, nếu không rời giường một chút, xương cốt sẽ mềm hết."
Nhóm thị nữ đẩy cửa vào, làm ấm khăn, đem khăn lau mặt nóng đưa cho thanh niên: "Thân thể gia khỏe mạnh, mọi người cũng yên tâm. Gia là người quan trọng trong phủ, từ lúc gia bị bệnh, trong phủ ai cũng bất an, Phùng Tam Phùng Ngũ luôn miệng hỏi chúng nô tì tình hình của gia..."
Thanh niên nghe thị nữ nói một hồi xong, giống như mọi ngày mà mỉm cười, còn nói thêm: "Mấy này qua trong phủ không xảy ra đại sự gì chứ?"
"Thân thể ngài vừa tốt lên đã bắt đầu quan tâm, như vậy sao dưỡng bệnh được." Chúng thị nữ trợn mắt liếc xéo thanh niên. "Yên tâm yên tâm, mới có vài ngày, sao có thể phát sinh đại sự gì."
"Không có việc gì là tốt rồi... Sáng nay hình như ta nghe có người ở ngoài sân ca hát, tiếng rất lại, không biết là người nào."
"Ca hát?" Chúng thị nữ nhìn nhau, cười nói: "Nhất định là Tiểu Lăng, không nghĩ lại làm phiền gia."
"Tiểu Lăng?"
"Đúng vậy, mấy ngày trước Nhị quản gia nhận vào một môn khách, trong lúc rảnh rỗi thích nói nói xướng xướng, miệng lại ngọt, thật ra rất được lòng tiểu thư."
Thanh niên ngẩn ra. "Cẩn nhi thích... Vậy là khen ngược rồi." Nói xong cười cười, bảo thị nữ thay y phục. "Hôm nay hết bệnh rồi, nên đi hiệu buôn một chút."
Thanh niên họ Tạ tên Loan, nhà ở Thái Nguyên cũng là vọng tộc, tổ tiên có lưu lại chút sản nghiệp, vốn không lo ăn mặc, đáng tiếc phú cùng lắm được ba đời, đến đời ông của Tạ Loan, bắt đầu suy tàn. May mắn Tạ Loan càng không phải người thường, không để ý phản đối của trưởng bối, bỏ văn sang buôn bán.
Được vài năm, nói chung cũng có chút sự nghiệp. Chính là sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân rất thấp, người ta khinh thường, nhóm bạn cũ cũng dần dần cùng y cắt đứt quan hệ.
Từ hiệu buôn trở về, đã là buổi trưa, nhóm môn khách của Tạ gia cũng đến, mới bước vào trong sân, liền nghe thấy tiếng hét chói tai. Y cảm thấy cả kinh, rồi lại nghe thấy tiếng trầm trồ khen ngợi, giọng nói nũng nịu oanh oanh yến yến, tiếng động lớn động lòng người. Tạ Loan ngẩn ra, nghĩ nghĩ, thay đổi mục đích, đi về phía phát ra tiếng kêu - Bình Lâm Uyển.
Vừa mới bước vào cửa, đập vào mắt là cảnh sắc rực rỡ, tiếng gió sắc bén lao đến. Lễ hoan nghênh xuất kỳ bất ý (bất thình lình, thừa lúc người ta không phản ứng.) này, Tạ Loan phản ứng theo bản năng, nghiêng người tránh đi. Nhưng phản ứng của cơ thể cùng ý thức không tương đồng, vật thể đã tập kích đến trước mắt, tiếng gió sắc bén trong nháy mắt muốn đoạt đi hơi thở của y.
Oanh oanh yến yến trong sân lại thét chói tai lần hau, lần này cũng là tiếng kêu thất kinh. Không kịp cảm giác được kinh khủng, vừa nghĩ muốn nhắm mắt lại, Tạ Loan đã thấy vật thể dừng lại, cũng đang rời xa chính mình.
"Gia, người không sao chứ?" Thúy Ý cùng Lục Nùng vội vàng chạy tới, thất thanh hỏi dồn, rồi xoay người quở trách: "Tiểu Lăng, ngươi thật quá đáng, suýt nữa đả thương gia rồi! Nếu gia bị thương, ngươi có mấy cái mạng cũng không đền nổi!"
Thiếu nữ áo trắng áo trắng váy hồng chậm rãi đi tới, chần chừ chốc lát, nhẹ giọng hỏi: "Đại ca... huynh không sao chứ?"
Mặc dù trong lòng vẫn có nỗi sợ chưa tan, trên mặc Tạ Loan vẫn hiện nét cười ôn hòa: "Không sao, không cần lo lắng, nhưng thật ra Cẩn nhi, lâu rồi không thấy muội ra khỏi phòng."
Cô gái dung mạo thanh linh trong sáng, tú lệ dịu dàng, chỉ là thân thể suy nhược, màu da tai tái, toàn bộ không có chút huyết sắc. Nghe vậy cúi đầu nói: "Gần đây thân thể Cẩn nhi có tốt lên, lại thấy sắc trời hôm nay không tồi..."
"Không cần nói nữa, muội có thể ra khỏi phòng là chuyện tốt. Chỉ là muội thân thể yếu, bây giờ vẫn lạnh, phải cẩn thận tránh cảm lạnh." Tạ Loan ôn hòa vỗ vai nàng, lại hỏi: "Vừa nãy là cái gì bay tới thế?"
Thiếu nữ nghe được sự quan tâm của Tạ Loan, đôi mắt buồn bã, nghe vậy quay lại nhìn đằng sau, a một tiếng: "Tiểu Lăng đâu mất rồi."
Thị nữ của nàng hồi đáp: "Vừa rồi khi tiểu thư cùng thiếu gia nói chuyện, y bỏ chạy, đại khái cũng biết mình đã gây chuyện."
Thiếu nữ 'ai nha' một tiếng, trên mặt lộ ra nét thất vọng thoáng qua. Một thị nữ trong sân sát ngôn quan sắc, vội nói: "Tiểu thư yên tâm, Tiểu Lăng dù chạy, ăn cơm thể nào cũng trở về. Y đến đây mấy ngày, ngày nào mà chả gây ra chuyện. Trêu tức người xong thì đi tị nạn, nửa ngày sau lại về, mọi người cũng đã quen rồi."
*sát ngôn quan sắc: tùy mặt gửi lời; thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt; đoán ý qua lời nói và sắc mặt.
Tạ Loan rất nhẫn nại chờ các nàng nói chuyện xong, cũng biết đáp án cho chính mình. Thiếu nữ có chút thất vọng nhìn về phía sau, trả lời huynh trưởng: "Vừa rồi thứ suýt đánh ca ca chính là dây buộc hà bao của Tiểu Lăng, y bảo muốn biểu diễn Lưu Tinh Chùy cho chúng muội xem..." Nói đến đây, không khỏi mỉm cười, chúng thiếu nữ cũng nở nụ cười, nhớ đến bộ dáng luống cuống chân tay của Tiểu Lăng.
"Tiểu Lăng là?" Tạ Loan nhìn vẻ mặt sung sướng của thiếu nữ.
"Gia, nô tì sáng nay đã nói với người, là môn khách do Nhị quản sự mang tới." Thúy Ý vội vàng giải thích lại.
"A?" Tạ Loan ứng thanh, mơ hồ nhớ tới hình như buổi sáng Thúy Ý có nhắc môn khách với mình. Chỉ là trong phủ môn khách không ít, việc buổi sáng lại nhiều, nhiều đến nỗi sớm quên Thúy Ý nói cái gì, lập tức lơ đễnh. "Mọi người cứ chơi đi, đại ca có việc, phải đi ngay."
"Vâng." Thiếu nữ gật gật đầu, do dự mãi, cuối cùng vẫn nói: "Đại ca phải bảo trọng thân thể, đừng để bị bệnh nữa."
"Sẽ không." Tạ Loan cười cười, xoay người rời đi. Đi không được xa, đã nghe trong sân truyền đến âm thanh lớn, chắc là ai đó vừa đi đã trở lại.
Tạ Loan vẫn mỉm cười.
Mấy ngày trôi qua, mỗi khi trở về, đều nghe thấy tiếng cười từ sân truyền ra. Môn khách và nội quyến ở chung vốn không ổn, nhưng Tạ Loan nghĩ kĩ rồi, cũng chẳng phải có mỗi tiểu muội của mình, có nhiều tỳ nữ đi cùng; thứ hai, bọn họ là nhà thương nhân, đối với việc tuân theo lễ nghi cũng không nghiêm khắc như dòng dõi thế gia; thứ ba, người tiểu muội vẫn luôn có bệnh, ít khi vui mừng như thế; lại hỏi Tổng quản, biết Tiểu Lăng kia chỉ là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, lại yên tâm, không hỏi đến nữa.
Ngày hôm đó ra ngoài hồi phủ, ngồi trên kiệu, cỗ kiệu lung lay lúc lắc, tâm tình y cũng lung lay lúc lắc. Nhắm mắt dưỡng thần, còn chưa rõ gì, cỗ kiều đã ngừng lại. Ngừng rất đột ngột, khiến thân hình y hơi chơi chúi về trước, may mắt lực không mạnh, không rơi ra kiệu, nhưng lông mi không vui mà nhíu lại.
"Chuyện gì?"
"Không có chuyện gì, gia." Quản sự trước kiệu vội vàng đáp lại y, lại đi lên như trách cứ gì đó. Y từ sau cửa sổ kiệu nhìn ra ngoài, rõ là đang trách mấy người hỗn loạn.
Tạ phủ bọn họ ở Thái Nguyên cũng coi như nổi danh, chẳng lẽ còn có mấy kẻ loạn không có mắt tới cản đường? Tạ Loan nheo mắt lại.
Một lát sau, quản sự quay lại: "Gia, không sao rồi, có thể lên đường.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Mấy tên côn đồ cản đường..."
"Nói thật." Thanh âm bình tĩnh, không giận mà uy.
Quản sự thở dài: "Tiểu Lăng, lại đây, nói với gia."
Tiểu Lăng? Cái tên có chút quen thuộc nhưng vẫn xa lạ, Tạ Loan nghĩ một lúc, cuối cùng mới nhớ ra là tên của người mấy hôm trước vui đùa với Cẩn nhi?
Một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi bình thường có bộ dạng thế này sao? Có lẽ do ánh sáng mặt trời giữa trưa quá mạnh mẽ, có lẽ do nụ cười thiếu niên quá sáng lạn, khi thiếu niên cười hành lễ với y, mắt y bỗng chớp, chỉ nhỡ ró dấu tích của ánh sáng mặt trời.
"Ai nha, đây là lần đầu tiên gặp gia, đến đây đã hơn mười ngày, mới có thể nhìn thấy gia, đúng là phúc đức ba đời..." Thanh âm nhẹ nhàng của thiếu niên mang theo chút ngả ngớn cùng xu nịnh, con ngươi hổ phách dưới ánh mặt trời càng trong suốt, Tạ Loan hơi cười.
"Ngươi họ Lăng sao? Lăng gì?"
"Lăng Thần."
"Lăng Thần?" Thì thào lặp lại.
"Đúng vậy, là một cô nhi, được người nhặt lúc rạng sáng, trên người mang một Trường Mệnh Tỏa nói tiểu nhân họ Lăng, vì thế gọi Lăng Thần." Thiếu niên vừa nói vừa cười hớn hở, hiển nhiên là đã nói chuyện này với nhiều người lắm rồi.
*Trường Mệnh Tỏa: Giống như một cái vòng hình tròn được uốn lại từ một thanh kim loại bằng vàng hay bạc. Ở hai đầu thanh kim loại thì uốn tạo dáng. Thường dùng đeo trên cổ như vật của Hồng Hài Nhi.
*Lăng Thần có nghĩa là rạng sáng.
'Ừ' một tiếng, Tạ Loan nói: "Lăng Thần, chuyện hỗn loạn đó là sao?"
Thiếu niên vuốt vuốt mũi: "Tiểu Thư muốn ăn Thiên Tằng cao, tiểu nhân mua giúp, vừa thấy mấy tên côn đồ ức hiếp một cụ ông, nhất thời tức giận xen vào, kết quả..." Than vãn buông tay, tỏ ý đánh không lại, bị đuổi tới nơi này.
Tạ Loan nhìn y: "Ta chưa bao giờ biết Cẩn nhi thích ăn Thiên Tằng Cao."
"Đó là vì Đại tiểu thư chưa từng ăn qua."
"À, vậy vì sao muội ấy biết có món này?"
"Ách..." Thiếu niên ngậm miệng lại --- không cần nói, chính y lén mang vào trong phủ phá hư chủ nhân.
Trên đường người đến người đi, đã không ít người tò mò nhìn cỗ kiệu ven đường. Tạ Loan buông rèm kiệu: "Về trước nói sau."
Sau khi hồi phủ, sự việc bộn bề, chờ Tạ Loan làm xong việc buổi sáng, đã là canh hai. Đoán là nhóm môn khách đã ngủ sớm, lại là chuyện nhỏ, liền dần dần quên.
_____________________
Khi Tạ Loan gặp lại thiếu niên tên Lăng Thần, đã là năm ngày sau đó. Y sáng sớm ra sần, đã thấy trên người đi trên cành mai, cười hì hì nói: "Gia, sớm a ~"
Thời tiết vẫn lạnh, một gốc bạch mai được tuyết giội, cành cứng cốt gầy, mùi thơm ngấm ngầm. Thiếu niên một thân thanh y, là dị sắc dễ thấy nhất trên cây, nhưng không phá hư sự đẹp đẽ yên bình của cảnh vật, đại để vì thiếu niên cũng được coi là tuấn mỹ.
Quản sự Ứng còn đang ở thiền viện chờ y, chưa gặp thiếu niên, bằng không thấy thiếu niên phóng túng như vậy, sợ là muốn té xỉu. Tạ Loan nhạt cười: "Ngươi cũng sớm, nhưng cây này không dùng để đi."
"Đúng, nhất chi xuân tuyết đống mai hoa, mãn thân hương vụ thốc triêu hà. (Tạm dịch: một cành mai hoa đọng xuân tuyết, khắp người hương tỏa lúc bình minh.) Một hoa mai là một mỹ nhân, bị ngàn vạn mỹ nhân bao quanh, thời gian sẽ nhanh trôi, hơn hẳn là chờ trên mặt đất khô, Lý thúc thúc căn bản không hiểu đạo lý này, mới không hội được ý tốt."
Lý thúc đó cũng đang chờ ngoài sân, mỗi ngày cùng Nhị quản sự xem xét hiệu buôn với Tạ Loan, cũng nghe nói là người đưa thiếu niên về.
Thiếu niên nói xong, vỗ vỗ tay tiêu sái nhảy xuống dưới, rơi xuống đất thì trượt chân, lảo đáo, suýt nữa thành cẩu gặm bùn.
Tạ Loan lông mi khẽ động, nói trọng điểm: "Ngươi chờ ta? Có chuyện gì?"
Thiếu niên da mặt dày, vừa rồi thất thố như thế, nhấc đầu, ngực thẳng, coi như không có gì xảy ra. "Đương nhiên có chuyện. Gia, nghe nói trước đây tiểu thư vẫn thường giam mình trong phòng dưỡng bệnh, lại buồn bực không vui, thân thể không hề chuyển biến. Nhưng sau khi tiểu nhân đến, mỗi ngày cùng tiểu thư, tiểu thư cười nhiều hơn, thân thể cũng chuyển biến tốt đẹp."
Ra là đến tranh công... Tạ Loan mỉm cười: "Ngươi nói đúng, Cẩn nhi vốn luôn hoạt bát hiếu động, từ sau khi bệnh nặng, thân thể không được tốt, mới ở trong phòng dưỡng bệnh."
"Không phải khoe khoang, ngoại trừ kẻ hèn này săn sóc ôn tồn, hiểu được tâm tư nữ tử, không ai khiến tiểu thư cao hứng. Điểm này, mặc dù môn hạ môn khách của Tạ gia nhiều, cũng không có biện pháp."
Tạ Loan vẫn cười, nói: "Vậy ngươi muốn gì?"
Thiếu niên đảo mắt, dừng lại ngọc bội bên hông Tạ Loan. Ngọc bội óng ánh hoàn mỹ, khắc hình trăng rằm, ánh mắt không khỏi cũng cười thành hình trăng rằm. "Ngọc bội này thì sao?"
Ngọc này là thượng phẩm, giá trị không nhỏ, Tạ Loan lại không chút nghĩ ngợi liền tháo xuống: "Được."
"Được?" Nhìn thấy ngọc bội còn hơi ấm trong tay, thiếu niên ngẩn ngơ, không nghĩ Tạ Loan dễ nói như vậy. Tâm tư còn chưa lưu loát, Tạ Loan đã ôn hòa cười.
"Tiểu muội nhờ cậy ngươi." Nói xong liền rời đình viện.
Buổi tối khi dùng bữa, Tạ Loan thấy quản sự bên cạnh muốn nói lại thôi, cũng không để ý. Y dùng xong bữa, uống xong trà, mới từ từ hỏi: "Lão Lý, muốn nói gì?"
Quản sự ban đầu lắc đầu, một lát sau, do dự nói: "Gia, Lãnh Nguyệt Hoàn của người..."
"Tặng rồi." Tạ Loan nói vân đạm phong khinh, quản sự thiếu chút nữa la toáng lên.
"Gia! Đó là lão thái gia đưa người!"
"Chỉ là di vật thôi." Tạ Loan nhíu mày. "Ngươi muốn hỏi chuyện này?"
Quản sự lắc đầu, đột nhiên nói: "Không ổn!" Nói xong liền đi ra ngoài.
"Trước hết nói rõ đã." Tạ Loan biết quản sự nhà mình nói thế tức là có chuyện, quản sự chân trước vừa mới nhấc đã bị y gọi lại.
"Ai, chính là Tiểu Lăng khoe cho môn khách, mọi người không tin là gia đem di vật của ông mình đi tặng, đều nói là Tiểu Lăng trộm, nháo từ buổi sáng tới trưa, đánh đi đánh lại vài lần, nếu không sớm ngăn cản nói rõ chân tướng, Tiểu Lăng sẽ gặp họa."
"Không cần." Tạ Loan uống chén trà thứ hai, buông chén xuống, khóe môi mỉm cười, mang theo sự lạnh lùng. "Muốn vật không phù hợp với năng lực của mình, phải trả giá bằng cách giác ngộ đến cảnh giới xứng với nó. Y muốn Lãnh Nguyệt Hoàn, ta đã cho, những chuyện khác, là vấn đề của y."
"Nhưng Tiểu Lăng còn nhỏ..."
"Mười ba mười bốn tuổi không còn nhỏ, biết thua thiệt sớm một chút cũng tốt." Lục Nùng bê đến ngân bồn, Tạ Loan rửa tay, thấp giọng nói: "Năm đó ta cũng chỉ có mười lăm..."
Quản sự cả kinh, nhớ tới khi đó lão thái gia qua đời, gia đạo sa sút, chuyện cũ ấm lạnh, người cũ tàn nhẫn, cảm thấy không khỏi đau xót, nói: "Ta hiểu rồi, gia."
Quản sự lui ra, Thúy Ý Lục Nùng sau khi trải giường đốt lò sưởi cũng lui ra ngoài. Tạ Loan cầm giấy tờ, nhìn một lát, an bài xem ngày mai nên làm gì, vuốt vuốt cổ, đang muốn đi nghỉ, đột nhiên nghe thấy tiếng động như vải bị xé từ cửa sổ, như có người đang lấy tay chọc cửa sổ.
Tạ Loan nhíu mày, đi thẳng đến, đẩy ra cửa sổ. 'Thịch' một tiếng, cửa sổ đánh vào người đang đứng ở song cửa, ngay trên mặt của thanh y thiếu niên. Y ôm cái mũi 'Ai nha' một tiếng thảm thiết, lại vội vàng che miệng.
Trên mặt Tạ Loan có chút bất lực. "Bảo ngươi tuân theo quy tắc trong phủ đúng là không được. Đến đây có chuyện gì."
Lăng Thần không phục bĩu môi, gõ trán gõ mũi nhở giọng thì thầm: "Sách đều nói đại hiệp đêm đi dò xét đều dùng liếm liếm nước miếng, lấy tay chọc một lỗ trên cửa sổ, có thể nhìn thấy bên trong..."
Liếm liếm nước miếng!? Sắc mặt Tạ Loan kỳ quái, quay đầu đánh giá màn cửa sổ bằng lụa mỏng. "Dễ dàng phá như vậy, nhỡ có nhiều người, cửa sổ của ta chẳng phải toàn lỗ sao? Màn cửa sổ là lụa không phải chỉ! Ngày mai ngươi cùng thợ thủ công đến đổi đi, phải thử qua mấy lần rồi đổi."
"A, nhất thiết phải thế sao? Quá lãng phí..." Lăng Thần còn muốn nói, thấy sắc mặt Tạ Loan không đồng ý, lập tức câm miệng. "Biết rồi."
Sắc mặt của Tạ Loan bớt giận. "Lại có chuyện gì?"
Lăng Thần cúi đầu, do dư một lát, lấy Lãnh Nguyệt Hoàn từ trong ngực ra, còn không nỡ vuốt, anh hùng như tráng sĩ dứt tình, nói. "Này... trả lại cho ngài."
"Sao?" Tạ Loan không có nhận, chỉ thản nhiên nhìn y. "Không phải đây là phần thưởng của ngươi sao?"
"Nhưng sau khi vào tay tôi, tôi chưa có nửa ngày an lành!" Lăng Thần lắc lắc đầu. "Mọi người đều nói tôi trộm, không thì cũng là tính toán lừa được, dù sao cũng là lai lịch bất chính, mỗi người đều làm khó tôi, An tú tài nói đây là di vật của Lão thái gia, ngay cả da tóc phụ mẫu còn không muốn tổn hại, đừng nói tới vật quý như vậy, Triệu gia nói trước đây tôi đã thế rồi, liền tìm người tới đánh bắt tôi nhận tội..."
Chẳng lẽ không phải? Tạ Loan nghe Lăng Thần cằn nhằn, cáo trạng liên miên, trên mặt không lộ biểu tình, qua một lát, sau khi Lăng Thần kêu oan xong, thản nhiên nói: "Nếu giữ không được, sao không mang bán, cái này ta tặng ngươi, bán ta cũng không giận."
"Sao có thể!" Giọng thiếu niên nghe the thé. "Mĩ ngọc không tì vết, há có thể sao xuống tay đồng xú! Đó là trơ mắt nhìn mỹ nhân sa đọa phong trần, khiến người thương tiếc! Tôi muốn nó, chỉ là vì yêu sắc đẹp nó thôi. Nó đã không chịu hạ mình nơi miếu nhỏ, chỉ có thể trả lại người biết thưởng ngọc."
*đồng xú: ý nói không thể dùng tiền so sánh. Kể cũng lạ, Lăng Thần chê tiền sao...
Hình dung của những lời này thập phần quái dị. Tạ Loan kinh ngạc nhìn thiếu niên nâng lên bạch ngọc, một hồi lâu mới thấp giọng nói: "Trên tay ta, không coi là đồng xú sao?"
Vừa hỏi ra liền thấy không đúng, chẳng lẽ thần kinh mình có vấn đề, lại hỏi tên côn đồ vấn đề này.
"Đương nhiên cũng coi như." Lăng Thần trả lời, Tạ Loan ngẩn ngơ. "Người giãy giụa vì vận mệnh, trên tay ai mà chưa từng nhiễm bẩn. Người mà không nhiễm, là bởi vì có người thay họ chịu đựng."
Lời nói của thiếu niên, nghe như đơn thuần, lại hàm ý điều gì đó. Y thấy thái độ ngạc nhiên của Tạ Loan, không khỏi bật cười, để lộ má lúm đồng tiền mờ mờ. "Lời này là tiểu tỷ nói, không phải tôi, tôi chỉ thuật lại thôi. Nhưng gia là người biết thưởng ngọc, là chuyện xác định, ngọc vẫn nên trả cho gia."
Chần chừ một chút, Tạ Loan vẫn nhận lại Lãnh Nguyệt Hoàn.
Nhìn thấy thiếu niên nhảy nhảy rời đi, lại nhìn miếng ngọc trên tay, Tạ Loan lắc lắc đầu. Kỳ thực nếu thiếu niên thực sự đem ngọc cầm bán, Thái Nguyên ai chẳng biết miếng Lãnh Nguyệt Hoàn này là phụ tùng tùy thân của Tạ Loan y, thiếu niên nếu vận khí tốt thì không ai mua, nếu vận khí không tốt, sẽ bị quan phủ cho chịu chút đau khổ.
Song, đứa nhỏ này không phải người không thể làm như vậy.
Buổi sáng hôm sau, quản sự thấy y đeo Lãnh Nguyệt Hoàn, mở lớn mắt. "Sao lại có chuyện này... Ai nha, có phải Tiểu Lăng tới quấy rầy công tử? Tiểu tử này lâu không bị giáo huấn, nô tài xuống hảo hảo giáo huấn lại nó..."
"Lão Lý." Tạ Loan thở dài. "Khi nói giáo huấn người khác, có thể không cười vui vẻ như thế được không?"
"Ách. . . . . ."
"Tối hôm qua y lớn tiếng vậy, vì cái gì không ai tới hỏi?"
"Ách. . . . . ."
"Việc này lần sau không được viện cớ này nữa. Lần này ta nhận lại Lãnh Nguyệt Hoàn, không có nghĩa nếu y tái phạm lần nữa ta sẽ bỏ qua cho y."
"Sẽ không đâu, Tiểu Lăng là trẻ ngoan, nô tài đã nói với nó..." Nói đến đây, đột nhiên bừng tỉnh, ngậm chặt miệng không dám nói thêm câu nữa.
Tạ Loan hừ một tiếng, với việc quản sự ăn cây táo, rào cây sung, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Thời tiết hôm đó không tồi, đến chạng vạng vẫn khá sáng. Bên ngoài bị Đại thiếu gia của Vương gia quấy rối một ngày, thật vất vả mới hồi phủ, trên đường có thể thấy được nhóm nha hoàn sắc thái hưng phấn, thấy Tạ Loan, cũng chỉ vội vàng thi lễ liền vội vàng rời đi.
Lòng hiếu kỳ đạt tới cao điểm khi khi y thấy Thúy Ý Lục Nùng cũng chỉ thi lễ rồi đi, không giúp hắn thay đồ. Nhìn hướng mọi người đi tới, hình như là đi Bình Lâm Uyển, Tạ Loan nhíu mày, ngăn cản quản sự hô gào, cũng đi theo.
Vừa vào sân đã ngửi thấy hương nồng đậm, giống phấn hoa, lại giống son phấn, còn thêm cả đủ loại vị ngũ cốc. Mà ngay cả nhóm oanh oanh yến yến hoan hô cũng thấy đặc biệt ồn ào. Tạ Loan như tỉnh ngộ, nhất định có quan hệ với tiểu tử Lăng Thần này. Quả nhiên, trong viện bay ra bao chai chai lọ lọ, có chút cháy. Người không biết rõ tình hình, sợ tiến vào phòng ăn. Mà thiếu niên lại ở trên gốc mai cao nhất trong viện, đem hồng mai ném xuống, chúng thị nữ thi nhau đi tiếp.
Cây hồng mai như ánh bình minh buổi sớm, thiên nữ tán hoa. Quản sử đứng bên bị cảnh tượng này kích thích đến nổi trợn trắng mắt không thở nổi: "Chử hạc phần cầm... Chử hạc phần cầm! Tên tiểu tử Lăng Thần kia! Đây là cây từ thời tổ tông của Tạ gia, là cổ thụ trăm năm, cây gia truyền đó!"
*Chử hạc phần cầm: dùng đàn làm củi, nấu chim hạc để ăn; phá hoại phong cảnh; chà đạp lên cái đẹp.
Lại nhìn các cô nương nhận được cánh hoa liền tinh tế tẩy rửa, tập trung cho vào bình mang đi nấu, quản sự không chịu nổi kích thích, mắng to: "Lăng Thần, tên tạo nghiệt kia! Đem hoa mai Lão thái gia thích nhất..."
"Oa a..." Lăng Thần bị tiếng mắng của quản sự dọa hoảng sợ, thân hình mất cân bằng, rơi xuống. Thị nữ phía dưới đồng loạt thét chói tai, quản sự bị chấn động tới rùng mình, vội vàng dùng tay bịt tai.
Cây này không giống gốc bạch mai trong sân của Tạ Loan, cao tới mấy trượng. Thiếu niên ngã từ trên đó xuống, thì vấn đề không chỉ là suất cẩu khẳng thỉ, nhẹ thì thương cơ động cốt, nặng thì sinh mệnh phải lo. Tạ Loan cũng không khỏi sắc mặt khẽ biến, tiến lên mấy bước, đã thấy thiếu niên trên không trung loạn trảo khoa chân múa tay vui sướng, bắt lấy một cành cây chắc chắn, lơ lửng giữa không trung. Nhưng người rơi từ cây lực đạo quá mạnh, thiếu niên bắt cành cây, sắc mặt vặn vẹo, ai ai nha nha thét chói tai kêu tay phải ta sắp gãy rồi.
Thấy thiếu niên không có gì đáng ngại, mọi người thở phào. Quản sự lau mồ hôi trên trán, sai người đem thang đỡ y xuống. Tạ Loan thấy Lăng Thần một thân quần áo xanh rồi lại trắng rung động rung động trên cây, đột nhiên bật cười.
Tiếng cười đột ngột, mọi người không nghĩ được Tạ Loan luôn luôn ổn trọng sẽ cười lớn, đều kinh ngạc nhìn qua. Tạ Loan cười cười, trước khi quản sự kịp mở miệng, giải thích: "Ta chỉ cảm thấy... không phải Tiểu Lăng rất giống cá mắc trên cây?"
Lời này vừa thốt lên, trong sân mọi người ngây người, không nghĩ gia nhà mình còn có tính hài hước này. Quay đầu thấy thiếu niên một thân thanh y, hai tay giơ cao bắt lấy cành cây đung đa đung đưa, giống hệt lời Tạ Loan, cá mắc lên cây, lập tức ai cũng buồn cười, không nhìn thấy sắc mặt Lăng Thần đen lại, cười đến tiền phủ hậu ngưỡng.
*tiền phủ hậu ngưỡng: Bò ra đất mà cười, cười ngật ngưỡng.
Tiếng kêu kháng nghị của Lăng Thần trên cây, bị biển cười bao phủ, không ai nghe.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét