Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015

TNTND - 2


Thang được đưa đến, mấy vị tráng sĩ người hầu thân cao lực lưỡng cùng động thủ, rốt cuộc cũng cứu được thiếu niên xuống. Xuống đất, thiếu niên không ngừng vung vung cánh tay đau nhức, vẻ mặt sa sầm, miệng nói lầm bầm, liếc nhìn Tạ Loan, người dẫn đầu trong việc giễu cợt mình.

Quản sự ho một tiếng. "Tiểu Lăng, ngươi thật quá phận, mang hoa mai thái gia thích nhất đem nấu, ngươi không biết hoa mai chỉ khi ở thời đầu ngạo tuyết nghênh sương, mới là thời khắc đẹp nhất của chúng?!"

"Tôi đâu có nấu chúng, chỉ là lấy làm bột phấn."

"Bột phấn?" Quản sự trợn mắt há hốc mồm.

"Đúng vậy, bây giờ là rét đậm, trời giá đến đông lạnh, phải chuẩn bị bột phấn mới sống tốt. Ông nhìn đi, dùng mười cây hương phụ tử, ba lạng bạch chỉ, hai lạng linh lăng hương, hồng mai số lượng vừa phải, nghiền nhỏ, trộn với rượu ngon, thêm hai lượng mạn tinh du, cho lửa vừa phải dưỡng một ngày, nấu thêm một ngày, chờ bạch chi đổi vàng, lọc cặn, một thăng tủy trâu hoặc dê, (thăng: dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu), hai phần xạ hương, quấy với nhiệt, hâm nóng, đợi đông lạnh thành phấn. Lập tức có thể giúp các tỷ tỷ sống tốt qua mua đông này, cam đoán mặt hoa da phấn."

Thiếu niên mặt mày hớn hở giải thích, quản sự lúc này mới biết vì cái gì mà chúng thị nữ đều chạy tới Bình Lâm Uyển, lại còn hăng hái tham gia như vậy. Liên tục lắc đầu: "Hỗn xược, hỗn xược, đây là gốc hoa mai thái gia thích nhất..."

"Lý thúc, không phải đã nói người còn đẹp hơn hoa sao. Hoa dù rất đẹp, cũng không kiều diễm được như mỹ nhân. Thời gian của hoa là ngắn ngủi trong chớp mắt, nhưng làm thành bột phấn, lên mặt mỹ nhân, mới có thể kéo dài sự diễm lệ của chúng, đó là đường đi cuối cùng. Đối với đóa hoa mà nói, có thể làm bạn cùng mỹ nhân, chính là đường đi chúng thích nhất. Nguyện là khinh la tế yêu, nguyện là gương sáng chiếu lên mặt kiều..."

Các cô nương nghe Lăng Thần thanh thúy ngâm vịnh, đều mang vẻ say mê. Quản sử thấy bản thân cô chưởng nan minh, chỉ đành tiếp tục lắc đầu: "Tuổi còn nhỏ, cái gì không học, lại học phải phong hoa tuyết nguyệt. Cũng không biết là học được bao nhiêu, lại ra vẻ háo sắc yêu tiền..."

*cô chưởng nan minh: một cây làm chẳng nên non; sức một người chẳng làm nên việc gì; một bàn tay không vỗ nên tiếng.

"Ai nói tuổi nhỏ thì không hiểu yêu?!" Lăng Thần đột nhiên gào to thành tiếng, nét cười trên khuôn mặt lần đầu biến mất. Tất cả mọi người bị y làm hoảng sợ, Tạ Loan nhìn thẳng vào đôi mắt thiếu niên, trong mắt thiếu niên, đau xót lộ rõ, tựa như con thú nhỏ bị thương.

Cảm xúc này chỉ là trong nháy mắt, nhanh đến nỗi khiến Tạ Loan cũng nghĩ bản thân mình vừa nhìn nhầm. 

Bởi vì ngay sau đó, thiêu niên lại cười cười trở lại: "Lý Thúc, câu nói này của thúc chứng minh thúc đúng là bất học vô thuật. Văn Quân mười ba tuổi đã làm vợ người khác, vừa được mười lăm liền bỏ trốn với Tư Mã Tương Như. Câu chuyện thiên cổ được mọi ngươi ca tụng, thúc lại nói tuổi nhỏ không hiểu gì. Trong sân đều là người nhà thì không sao, truyền đi chẳng phải khiến người khác chê cười sao?"

*bất vô học thuật: không học vấn không nghề nghiệp; dốt nát; kém cỏi; vô học; học chả hay, cày chả biết; viết không hay, nắm cày không thạo; bất tài.

*Tư Mã Tương Như và Trác Văn Quân: Có thể xem ở đây

"Tiểu Lăng tên hỗn xược kia!" Quản sự bị nói tới nỗi không còn mặt mũ, đang định nổi giận, Tạ Loan khoát tay:

"Được rồi, được rồi, nếu không có chuyện gì, lão Lý, chúng ta đi trước, còn có cả một đống chuyện phải xử lý." Nói đến đây, dừng một chút, "Huống hồ Tiểu Lăng cũng biết chừng mực, cứ nhìn chỗ y hái đi, nụ hoa mới chớm cũng chưa bị ngắt, qua vài ngày, sẽ mọc hoa. Vật có thể dùng thì càng tốt, hoa này, thưởng cho mọi người làm phấn."

Các cô nương hoan hô, khen gia là người tốt. Quản sự thấy vậy, cũng không muốn phật lòng mọi người, chỉ vuốt vuốt mũi rồi bỏ.

Tạ Loan mỉm cười, nói thêm một câu: "Chỉ có năm nay."

"A!" Các cô nương thở dài thất vọng, qua một lát, lại cao hứng phấn chấn đi làm phấn.

Lăng Thần cười hì hì mở lòng bàn tay ra, một đóa hồng mai kiều diễm, còn lớn hơn so với những đóa hồng mai khác trên cây, sương tuyết mỏng mỏng, quả nhiên kinh sương canh diễm, ngộ tuyết vưu thanh. "Vừa rồi ngã xuống hái được đóa hoa vương này, ai muốn?"

*kinh sương canh diễm, ngộ tuyết vưu thanh: trải qua sương giá càng thêm đẹp, gặp thêm tuyết trắng càng thêm trong.

*Đóa hoa vương: nguyên gốc là "hoa trung chi vương*, chỉ vua trong hoa. Đóa hoa to nhất.

"Ta muốn ta muốn...."

"Tiểu Lăng, ta đối với ngươi tốt như vậy..."

"Tiểu Lăng, ngươi đừng quên ta mỗi lần đều để phần nhiều hơn cho ngươi..."

"Còn có ta mỗi ngày đều giúp ngươi. . . . . ."

Tạ Loan nhìn cảnh trí náo nhiệt nháo loạn trước mắt, có chút không quen mà lắc đầu cười, xoay người đi ra ngoài uyển. Đi chưa được mấy bước, nghe Lăng Thần đang nói: "Vua của hoa đương nhiên phải xứng với người đẹp nhất ~"

Có chút tò mò quay đầu lại, muốn biết hoa khôi trong lòng vị thiếu niên ấy, đã thấy thiếu niên cười hì hì đặt hoa lên đầu Cẩn nhi. Cẩn nhi cúi đầu, mỉm cười.

Thiếu niên thiếu nữ đứng chung một chỗ, cao gần như nhau, dung mạo tương đương, tươi cười đối diện, làm cho người ta không khỏi nhớ tới câu trai tài gái sắc, duyên trời tác hợp.

Tạ Loan chỉ thấy miệng chua xót. Y cắn môi, bước đi mà không quay đầu.

***

Xích đu trong gió rung động rung động, ngồi trên xích đu, không ngừng giơ tay thổi khí. Tuy rằng không còn tuyết rơi, nhưng thời tiết vẫn lạnh thế, ngồi trên xích đu tuyệt không khoái hoạt. "Đại tiểu thư, rất lạnh đó, người còn chưa thổi đủ gió sao?"

"Ngồi chút nữa thôi." Tháo hoa mai trên tóc xuống, khẽ vuốt trong tay, hồng mai kiều diễm trong bàn tay trắng nõn như ngọc, thật là tuyệt phẩm thiên nhiên, khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. "Nhân liên hồng diễm đa ứng tục, thiên dữ thanh hương tự hữu tư. Ngươi nói xem, hồng mai này là thanh, hay là tục?"

*Nhân liên hồng diễm đa ứng tục, thiên dữ thanh hương tự hữu tư: Người ưa phàm tục sắc hồng, trời ban thanh khiết mùi hương đậm đà.

"Hoa là thiên phẩm, sao phải phân ra thanh tục, thanh tục là tại lòng người." Thuận miệng trả lời, Lăng Thần thở dài, khịt mũi, hoài nghi mà lau nước mũi. "Đại tiểu thư, thân thể người không tốt, nếu nhiễm bệnh, Lý thúc sẽ tìm tôi tính sổ đó ~"

"Thân thể ta rất tốt." Thiếu nữ cúi đầu cười, lông mi đen dày như cánh quạ che khuất mắt nàng. Lông mi khẽ động, hình như có vô hạn oán khẽ, khóe môi nhợt nhạt cong lên thành một nụ cười, thiếu niên nhìn thấy không khỏi ngẩn người, hai chữ cứ lăn đi lăn lại trong tâm, trong đầu, không phút nào yên ổn, lại thủy chung không thể nói ra.

Đó là tâm tình bí mật nhất trong lòng y.

"Trong lòng đại tiểu thư nghĩ đến ai?"

Thiếu nữ không trả lời, chỉ là nhìn đóa hồng mai trong tay, từ từ xoay xoay: "Kỳ thật, ta chán ghét màu đỏ... Tất cả màu đỏ..."

Bàn tay trắng nõn nhẹ nhàng tìm tới hồi ức, hoa nở rộ trên cây, nào ngờ rơi rớt lăn lội nơi bùn đất hồng trần, tuyết bay trên mặt đất, màu sắc thật đẹp. "Nó làm cho ta nghĩ đến máu."

Đó là bí mật trong lòng thiếu nữ, bí mật mà Tạ Loan cũng không biết. Tạ Loan thích màu đỏ tiên diễm, thiếu nữ quanh năm lại thích màu hồng mờ nhạt.

"Chỉ là đôi khi, thích với ghét, thường rất khó phân biệt rõ ràng, rốt cuộc thì loại cảm tình nào mới là thật. Mọi người, đều giỏi lừa gạt chính mình.

Thiếu niên ngẩng đầu, nhìn nàng.

"Chuyện kế tiếp nhờ ngươi, được không?" Thiếu nữ bỏ xuống cánh hoa đỏ tươi cuối cùng, ánh mắt u lãnh.

Thiếu niên nhe răng cười. "Cống hiến sức lực vì mỹ nhân, đó chính là may mắn."

Hứa hẹn, thành lập.

Thiếu nữ cười, uyển chuyển đứng lên, vỗ vỗ tay: "Tốt lắm, hóng gió đủ rồi, chúng ta trở về thôi, Hồng Tiêu chắc tìm tới cuống quýt rồi."

Thiếu niên vẫn không đứng dậy, vẫn còn đẩy đẩy dây xích đu, một lúc lâu sau, mới nói: "Ai bảo tuổi nhỏ thì không hiểu yêu."

Thiếu nữ ngừng cười, nhìn mặt đất trắng xóa đầy tuyết, xác hoa đỏ thắm, gió thổi qua, mấy cánh theo gió, mấy cánh theo bụi: "Ta cũng không biết, đây là do họ nói. Trong mắt bọn họ, cảm tình của đứa nhỏ khi đó là dối mình, không phải thật."

"Người cũng cho rằng đó là sai sao?" Thiếu niên đá đá tuyết dưới chân.

"Đúng sai có nhiều khi không quan trọng." Thiếu nữ chớp mắt, trường tiệp rũ xuống, qua một lát, mỉm cười: "Quan trọng là, nếu Tiểu Lăng không trở về, sẽ không có cơm ăn."

"A a!" Thiếu niên lập tức từ xích đu nhảy xuống, nhìn sắc trời, kêu càng thảm thiết hơn. "Đó là bữa tối a!!!"

Vây kín làm nũng quấn lấy quản sự thật vất vả mới xin hoãn lại giờ cơm, thiếu niên vẻ mạt hạnh phúc đi về chỗ ở. Nhóm môn khách đều ở tại Bích Lạc Lưu Uyển và Trường An Viện, môn khách có thân phận cao hơn chút, lý lịch tốt có thể có sương phòng và người hầu riêng, mà những người mới vào cửa giống Lăng Thần này, những môn khách cấp thấp không có gì lịch duyệt, cùng với ba bốn người khác ở trong một phòng lớn. May mắn là Tạ gia đãi ngộ không tồi, tuy nói ba bốn người chung một phòng, cũng không quá chật, chỉ là không có không gian riêng.

Trên cánh cửa treo ba chữ Tư Nguy Cư xiêu vẹo, không biết do ai viết. Thiếu niên dùng chân đẩy phòng, mới vừa bước qua bậc cửa, liền nghe thấy tiếng như hổ rống, một vị tráng hán thân cao ít nhất tám thước phi về phía y: "Ngươi rốt cuộc đã trở lại!"

"Oa a a a, ta đang cầm bữa tối ~~~" Thiếu niên né không được, chỉ có thể kêu thảm thiết, lại cảm giác trên tay chợt nhẹ, cơm chiều trong tay bị người lấy đi, sau đó mình lại bị tráng hán ôm, dùng sức xoa đầu y. "Tên tiểu tử ngươi hôm nay làm chuyện oanh oanh liệt liệt, hôm nay gặp người không ai không nói ngươi lại chọc giận Lý thúc... Mà tên tiểu tử ngươi cũng thật xấc láo, có chuyện tốt không tìm ca ca ta! Hắc hắc, cảm giác được nữ nhân vây quanh như thế nào? Ngay cả Lục Nùng cũng thét lên cao hứng đến chói tai như vậy..."

Vừa nói vừa dùng sức mà vân vê để tiết hận, thiếu niên bị gã giữ chặt trong ngực, thiếu chút nữa không thở nổi, giãy giụa đá chân, "Quản Nhị ngu ngốc, buông!"

"Không buông, không buông, không thể tha thứ. Ngươi chơi với đại tiểu thư và Lục Nùng các nàng vui vẻ thế, còn ta chỉ ngồi đây cắn ngón tay! Không thể tha thứ!" Tráng hán kêu lớn, gã thân hình dù cao lớn, nhưng tuổi tác chẳng lớn chút nào.

"Ta sẽ chết..." Lăng Thần lên giọng khinh khỉnh. "Không phải đói chết mà là ngạt chết... Quản Nhị chết tiệt, buông ra màu."

Nhìn mặt thiếu niên quả nhiên là hít vào nhiều thở ra ít, xanh trắng lẫn lộn, người lấy đi bữa tối của thiếu niên nói: "Quản Nhị mau buông ra, Tiểu Lăng sắp không được rồi."

Tráng hán làm theo, nghiến răng một cái, buông thiếu niên ra. Thiếu niên đầu óc choáng váng cố đứng thửng dậy, liêu xiêu vài bước, chỉ cảm thấy vàng thỏi đầy đầu, đáng thương cho mái tóc dài bị vân vê thành tổ chim ---- còn đầu hình tượng phong lưu tiêu sái a a --- "Quản Nhị chết tiệt, sao lại gặp phải ngươi! Lão Mạch cũng thật là, muốn ngăn thì phải ngăn sớm chứ!"

Lấy đi bữa tối của Lăng Thần, là một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, thân hình khô héo gầy yếu, hất mi xem thường, bộ dáng không tính đẹp cũng không tính là khó coi. Nghe vậy thì đen mặt: "Ngươi mơ ngủ à ? Quản Nhị từ trưa đã nghe ngươi ở Bình Lâm Uyển nháo không ngớt. Không để gã tiết hỏa, những ngày kế tiếp mọi người không yên thân."

"Vậy là hi sinh ta." Thiêu niên ai oán nhìn lão Mạch.

"Nguyên nhân là vì ngươi, có gì đáng tiếc." Lão Mạch nói xong, thấy Lăng Thần có ý phản bách, liền giơ tay lên đồ ăn. "Ra là ngươi không muốn ăn cơm chiều, sao không nói sớm, khiến ta bê từ nãy tới giờ đau cả tay." Nói xong liền đem ra bên ngoài.

"A a Mạch đại gia ngài là người tốt, ngài vừa rồi đã cứu một mạng người, cảm động tới không lời nào để nói, xin ngài đừng đổ cơm của ta a~" Thiếu niên nhảy dựng lên, lập tức sửa lời.

"Ầm ĩ chết đi!" Người nằm trên giường đột nhiên khiển trách, xoay người lại. "Có một chút cơm có gì mà ồn vậy, hậu sinh của đại trượng phu thì phải có hạo hồng chi chí... Ngươi đó trong ngực không chí lớn, tính toán chi li tiểu lợi, sống khó chịu như thế, vĩnh viễn không có cơ hội thăng tiến!'

Tiếng quát này của hắn, thiếu niên, lão Mạch cùng Quản Nhị đều yên tĩnh. Lão Mạch ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quấy rầy sự thanh tu của An công tử lo nước yêu dân, thật là có lỗi. Trong ngực An công tử nếu có chí lớn, thì nên đầu nhập Vương gia, tội gì chật chội một phòng với chúng ta."

Quản Nhị thô lỗ cười: "Hắn không phải bị Vương gia từ bỏ sao?"

"Ngươi!" An tú tài bị chọc đến chỗ đau, lật chăn bật dậy. "Cái gì mà Vương gia không cần ta, người kinh thế chi tài như ta, chỉ ta mới có thể cự tuyệt người khác! Đó là Vương gia có mắt không tròng... Không, là ta tài giỏi mà không được trọng dụng, tới cửa mới biết nhất môn thối nát, sao có thể lấy thân thể sạch sẽ của ta chịu vất vả! Cho nên ta mới rời khỏi Vương gia."

"Nói thật, thà đi nghe xướng còn hơn." Lão Mạch cũng hừ một tiếng," Cũng không biết là ai, hành lý bị người ném ra cửa, còn đập cửa cầu xin. Này, Quản Nhị, đó không phải kỳ cảnh chúng ta mới thấy tháng trước sao?"

"Vớ vẩn! Vớ vẩn!" Mặt An tú tài hết đỏ lại xanh, thấy thiên niên đi đi lại lại ăn cơm chiều, lập tức mượn đề tài để nói chuyện: "Đừng có ăn trong phòng, một phòng chướng khí mù mịt! Định không cho người khác ở à? Ngươi cố ý sao!"

"Cái gì cơ? Đêm lạnh như thế, ngươi bảo ra ngoài ăn? Chưa ăn đã đông cứng rồi." Lăng Thần ngẩng đầu, thất thanh nói ---- y vô ý mà trêu chọc ai à?

"Tiểu Lăng, ngươi đừng để ý, không thể nói lý với kẻ điên." Lão Mạch lập tức mắng lại. Song phương không ai ôn hòa, càng mắng càng khó nghe, Lăng Thần miệng cắn đũa, con mắt đảo như chớp chuyển.

"Im lặng!" Ngoài cửa truyền tới một tiếng hừ lạnh, âm lượng không cao, nhưng làm tất cả im lặng. "Trễ thế này, còn ồn ào cái gì?"

Người tới mặc quần áo tơ lụa, chỉ cần đứng thôi cũng thấy cao quý hơn người bên trong. Mi mắt lạnh lẽo, sắc nhọn, vẻ mặt vô tình hà khắc. Nhìn thấy người này, lão Mạch Quản Nhị không dám lắm lời, Lăng Thần còn muốn kêu một tiếng khổ, An tú tài lại mừng rỡ, vội đeo giày đi tới. "Triệu gia, đến đêm còn kinh động ngài, có thể thấy những người này loạn tới không chịu nổi. Tiểu Lăng còn đem cơm mang vào trong nhà, vãn sinh thực sự tức giận vì y không coi ai ra gì..."

Triệu gia lạnh lùng vung tay, "Một cây làm chẳng nên non, loạn thành thế này cũng có phần của ngươi."

An tú tài đỏ mặt, cũng không dám kháng nghị, lắp bắp nói: "Phải... Vãn sinh cũng có phần... chỉ là bị những kẻ này liên lụy..."

Lão Mạch cùng Quản Nhị đều hừ một tiếng, chỉ là điều cố kỵ với người mới tới, không dám mở miệng. Triệu gia này tuy là môn khách trung cấp, nhưng lại là em vợ của Kim tổng quản, gã mà nói, Kim tổng quản ứng theo, bên này sẽ không hay ho.

"Đều là một đám phế vật." Triệu gia cũng hừ một tiếng, ánh mắt chuyển đến người Lăng Thần. "Ngươi, cơm chiều đưa ta."

"Triệu gia..." Thiếu niên 'ai' một tiếng, đứng lên. "Cái này là thật vất vả mới lấy được từ chỗ Lý thúc đó..."

"Đừng lấy lão Lý ra dọa ta. Bây giờ không lấy cơm của ngươi đi, tranh chấp có thể sẽ tiếp tục. Là tại ngươi không ăn nổi cơm chiều, vốn không nên cùng người khác đến tiểu táo." Triệu gia nói xong, hừ một tiếng, luôn không vừa mắt tên Lăng Thần này tí nào. Trước mắt vì đại tiểu thư quý y, không tiện trực tiếp khiển trách. Lần trước muốn mượn vụ Lãnh Nguyệt Hoàn đuổi y đi, kết quả cũng không giải quyết được gì. "Tốt lắm, cứ thế. Ồn ào nữa ta sẽ thỉnh tổng quản trục các ngươi xuất môn."

*tiểu táo: ăn tập thể, còn có trung táo và đại táo.

Bốn người thân là môn khách cấp thấp nhất của Tạ gia, địa vị chỉ cao hơn nô tài một chút, thường bị môn khách cấp cao hơn xâm phạm. Vì thế với lời của Triệu gia, tuyệt không phản kháng được.

Thiếu niên trở mắt nhìn khẩu phần ăn bị người ta đoạt đi, nhìn không được nhăn mặt, ai oán khởi phát. An tú tài thấy nháo thành như vậy, song phương đều không được gì, cũng buồn bực, lại lùi vào trong chăn.

Lão Mạch thấy Triệu gia đã đi xa, thấy vẻ mặt ai oán của Lăng Thần, liền chọc chọc Quản Nhị: "Uy, lấy đồ trên giường ngươi ra."

Quản Nhị nga một tiếng, vỗ vỗ đầu, đi đến trên giường lấy ra một bọc giấy, đưa cho Lăng Thần.

"Đây là?" Lăng Thần nhận lấy, thuận tay nhéo nhéo, chỉ thấy vừa lạnh lại vừa cứng, hoài nghi Quản Nhị lại đem tảng đá về. Mở ra xem, là mấy cái bánh mì bánh bao.

Quản Nhị chỉ cười ngu, lão Mạch giải thích: "Buổi tối thấy ngươi không về ăn, đề phòng vạn nhất, Quản Hai ra ngoài mua đấy. Thấy ngươi cầm cơm chiều, nghĩ là không cần dùng nữa, bây giờ thì tạm thơi để ngươi đỡ đói."

Lăng Thần trừng mắt nhìn hắn, y lúc nào cũng thông minh lanh lợi, lúc này đã có chút ngây người.

Cũng không phải chưa ai đối tốt với y, nhưng với lòng tốt của những người đó, thiếu niên luôn nhận mà không quý. Bởi vì y biết đối phương muốn y hồi báo. Nhưng lòng tốt vô duyên vô cớ này, thực không nằm trong phạm vi lý giải của y.

Nhìn bánh mỳ trong ta một lát, thiếu niên buồn bực cắn môi cắn răng: "Vừa lạnh vừa cứng, giống như hòn đá, thật đáng thương mấy cái răng nanh."

"Có đồ ăn còn chê, bằng không đêm lạnh như thế, ngươi ra ngoài mua ăn đi." Lão Mạch hừ một tiếng, Quản Nhị cũng bắt đầu nắm lấy đầu thiếu niên mà vân vê.

"Thật sự khó ăn!" Thiếu niên cắn hai miếng, mắt trợn lớn. "Nếu nhớ rõ mua cho ta ăn, sao không mua gà nướng.... có lạnh cũng không thành vấn đề ~~~ gà nướng a ~~~"

"Ngươi đúng là đồ nhân tâm bất túc xà thôn tượng!" Lão Mạch nhìn thấy thần sắc thiếu niên đang chảy nước miếng mơ tưởng, không khỏi chán nản. "Lần sau ngươi đưa tiền, chúng ta đi mua. Người chỉ biết mỗi ăn không có tư cách xoi mói."

*nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Lòng người không đủ như rắn nuốt voi. Ý nói: Lòng tham của con người không bao giờ biết đủ.

"Ai chỉ biết mỗi ăn." Gặm nửa ngày, gặm xong cái bánh mỳ vừa lạnh vừa cứng vừa khó ăn vừa không hương vị, thiếu niên đột nhiên nở nụ cười.

"Ngươi cười cái gì?" Lão Mạch nghiêng mắt, hoài nghi thiếu niên sẽ nói cái gì hay ho.

"Chỉ là nghĩ tới một câu: trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối...." Nói còn chưa dứt đã bị lão Mạch bóp cổ.

*trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối: người trượng nghĩa là kẻ thất học.

"Ngươi dám nói chúng ta là đồ cẩu bối, ta giết ngươi trước rồi nói sau!"

"Ách ách!" Lăng Thần dúng sức giằng tay ra. "Buông ra, để ta nói xong đã..."

"Còn có gì để nói!" Lão Mạch tạm thời buông tay.

"Chính là muốn nói, chúng ta đi làm đồ cẩu bối đi!" Thiếu niên nở nụ cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt, ánh mắt sáng trong, tràn ngập thần sắc cố lộng huyền hư.

*cố lộng huyền hư: cố làm ra vẻ thần bí.

***

Thịt chó uốn ba cuốn, thần tiên cũng hạ phàm.

"Thực sự thành đồ cẩu bối." Lão Mạch nói xong, búng cái mũi, vẻ mặt say mê. "Thơm quá!"

Quản Nhị giết chó, hai tay đầy máu, dùng tuyết rửa tay, lạnh đến nhảy loi choi, cứ kêu lạnh mãi "Chỉ có mình ta giết chó!"

"Ta giúp các người tìm chó cùng nồi và chỗ nấu." Lăng Thần làm ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, hoàn toàn quên mất bản thân khi thấy thấy Quản Nhị giết chó liền chạy ra một chỗ nôn khan vô cùng chật vật.

"Nhưng, ngươi đến đây làm gì!" Lão Mạch trừng mắt nhìn An tú tài. "Đừng quên cơm chiều của Tiểu Lăng chính là bị ngươi làm mất!"

"Nếu không có ta, các ngươi có cơ hội ăn thịt chó sao? Các ngươi nên cảm tạ ta mới đúng." An tú tài da mặt dày, lì lợm, khiến lão Mạch nghĩ muốn xông lên đánh hắn một trận.

"Thôi nào thôi nào, đêm lạnh gặp nhau tức có duyên, đừng so đo nhiều." Lăng Thần vừa nói vừa nháy mắt với lão Mạch, kéo hắn sang một bên thấp giọng nói: "Không cho hắn ăn hắn lại mật báo, để hắn ăn, người ăn thịt sẽ biết điều, chính hắn cũng có phần, không bán đứng chính mình đâu."

Hai má lão Mạch co giật, hừ nói: "Tiểu Lăng, ta đã xem thường ngươi, đúng là người co được dãn được." Giọng điệu có chút không cam lòng, nhưng cũng không phản đối.

"Thiên hạ nào có kẻ địch vĩnh viễn hay bằng hữu vĩnh viễn." Lăng Thần nói đến đây, ánh mắt buồn bã, lại bất chợt vui vẻ cười. "Song giờ ngươi mới nhìn ra sao, đó chính là kinh nghiệm của ngươi lăn lộn đã lâu trên mặt trận giang hồ!"

Thiếu niên nói vô dùng dương dương tự đắc, mặt mày tươi như hoa. Lão Mạch nhìn y một lát, đột nhiên nói: "Tiểu Lăng, ngươi có tỷ tỷ không?"

"A?"

"Ta đột nhiên phát hiện, tiểu tử ngươi khi không tươi cười ha hả, khuôn mặt trông cũng được. Nếu ngươi có tỷ tỷ, thì gả cho ta, chúng ta làm thông gia."

Lăng Thần nghe vậy dở khóc dở cười, sau một lúc mới nói giọng trách cứ: "Ta sao biết phụ mẫu đã vứt bỏ ta có lưu lại gì khác. Song, nếu thật sự có một tỷ tỷ lớn lên giống ta, quốc sắc thiên hương cỡ đó, thì phải đưa cho Hoàng đế để sủng ái, sao lại gả cho ngươi."

"Tên tiểu tử ngươi thật là thuận gỗ đẩy thuyền, quốc sắc thiên hương, ngươi đẹp cái nỗi gì!" Lão Mạch chợt cười ra tiếng, thuận tay đánh đầu y, y lại tránh đi.

"Lại nói, hình như gần đây sẽ có tuyển tú." An tú tài nhìn nồi thịt chó không chớp mắt, không biết lấy đâu ra bàn và đôi đũa, thỉnh thoảng chọc chọc thịt chó: "Vương gia đã chuẩn bị sẵn sàng."

Lời này vừa nói, sắc mặt Quản Nhị và lão Mạch đều trầm xuống. "Lần này chỉ sợ không thể tránh né."

"Chuyện gì?" Thiếu niên tò mò nhìn sắc mặt nghiêm trọng của ba người.

Lão Mạch miễn cưỡng nở nụ cười, vỗ vỗ vai thiếu niên: "Ngươi biết cũng vô dụng, hảo hảo làm tiểu thư vui chính là chuyện của ngươi."

"Ai nói biết cũng vô dụng... A, hiểu rồi, Đại tiểu thư bị chỉ tên tham gia tuyển tú?"

"Chưa đầy đủ." Quản Nhi hừ hừ liên tục, rốt cuộc hét lên: "Cái tên Kỳ thế tử chết tiệt!"

"Kỳ thế tử?!" Lăng Thần đang cho thêm củi, nghe vậy mở lớn mắt, tay trực tiếp đụng lên nồi, oa a thảm thiết kêu: "Đau đau đau..."

"Đúng là ngu mà!" Lão Mạch cùng An tú tài không nhịn được lên giọng xem thường.

Lăng Thần hít khí từ hàm răng, còn chưa kịp thở ra, tay bị Quản Nhị nắm lấy. "Bỏng có thể nghiêm trọng đó, đến đây." Nói xong, đem tay thiếu niên vùi trong tuyết. "Băng một chút sẽ tốt."

Đáng thương Lăng Thần còn chưa hít vào thở ra đồng đều, lại bị lạnh tới suýt nữa lại kêu thảm, chỉ lo đêm hôm khuya khoắt đánh thức người khác là xong đời, đành đem tiếng kêu nuốt vào. Sắc mặt xanh xao, lời nói nghẹn ngào, hai mắt đẫm lệ nhìn tráng hán, suýt nữa thì một chiêu cắn tới: "Quản Nhị, ta với ngươi có thù oán sao?"

Quản Hai cười thật thà: "Giờ tay còn đau không?"

"Lạnh đến đông cứng thì còn đau cái gì." Thiếu niên ai oán vô cùng nhìn bàn tay vinh quang tột đỉnh của chính mình, nghiến răng nghiến lợi.

"Ai bảo ngươi không cẩn thận bị bỏng." Lão Mạch hưng tai nhạc họa nói, tay ở trong nồi đảo qua đảo lại.

*hưng tai nhạc họa: vui sướng khi người khác gặp nạn.

"A a, ngươi không đau sao?" Thiếu niên nhăn mặt lại.

"Tay ta đướng nhiên mạnh hơn so với cái da mỏng của ngươi nhiều." Lão Mạch đắc ý cười, lấy ra một khối ném cho Quản Nhị. Quản Nhị luống cuống tay chân tiếp được, trên tay vừa ném vừa thổi. Thiếu niên thấy lão Mạch cầm thịt chỉ hướng mình đi đến, vội chạy nhanh như chớp, "Ta không ăn, các ngươi ăn đi."

Y vừa chạy một lát, lại chạy về, hỏi lão Mạch. "Lão Mạch, ở sân trước kìa, ta thấy có người ra ra vào vào hậu viện làm gì vậy. Tối lạnh như thế, có gì phải bàn sao?"

Lão Mạch "Gì" một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc. "Ta cũng không biết, tối như thế còn bàn cái gì, chắc có nguyên do gì ---- ngươi đừng đi quấy!"

"Quấy gì chứ?" Lăng Thần có chút mất hứng, dùng khuỷu tay chọc chọc hắn. "Ta không tin ngươi không hiếu kỳ."

"Ta đương nhiên không hiếu kỳ!" Lão Mạch trừng mắt nhìn lại, khí thế chính nghĩa cây ngay không sợ chết đứng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét