Chủ Nhật, 12 tháng 7, 2015
TNTND - 3
"Chỉ là phải trông chừng tiểu tử chuyên môn gây chuyện nhà ngươi, không thì lại gây phiền toái cho Tư Nguy Cư." Ngồi trên đầu tường của Bắc Hồng viện, lão Mạch nói như thế.
Quản Nhị thân hình to lớn, không lên được, gấp đến độ dậm chân, nhỏ giọng nói: "Uy uy, các ngươi nhìn thấy cái gì."
"Mỹ nhân thưởng hoa, tắm dưới ánh trăng." Lăng Thần cũng nằm lên tường, cười hì hì nói,
"Thật sao?" Quản Nhị lại càng kích động, mang thần sắc rất muốn lôi Lăng Thần xuống để mình thay lên.
Lăng Thần tà liếc gã một cái: "Đương nhiên --- là giả. Ngày lạnh thế này, ai lại tắm dưới trăng." Đang nói, bị lão Mạch gõ đầu.
"Đừng có đùa Quản Nhị, kêu to lên thì cả đám sẽ thảm."
An tú tài ngồi xổm bên tưởng, mặc kệ hai người phía trên, một người ăn thịt chó vừa thở.
"Lại tới nữa." Lăng Thần đột nhiên nhỏ giọng nói, ý bảo hai người phía dưới im lặng. Lão Mạch nheo mắt lại, quả nhiên thấy hai người nâng một hòm tiến vào, trông cũng không đến nỗi nặng, hai người nâng rất ung dung thoải mái, vừa đi vừa nói vừa cười.
"Là Tra Đạo, Điền Hồng." Lão Mạch thấy rõ người tới, nói với thiếu niên. "Bọn họ đều bảo vệ ngoài viện. Bình thường mặc kệ việc gì, đại khái là gặp thì giúp. Xem ra cũng không có gì quan trọng."
Nếu thật có gì quan trọng, sao lại bảo hai người ngoài viện mang tới? Lão Mạch ngáp một cái, cảm thấy nhàm chán."
"Thật sự không có gì quan trọng?" Lăng Thần ngờ vực nói. "Vậy thì sao lúc này mới mang tới?"
"Có thể là hàng hóa đưa tới chậm, không có chỗ thả, đành để nhờ quý phủ. Ngươi đi chợ phía đông mà xem, bên đó buổi tối thật náo nhiệt, giao hàng, nhận hàng, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn."
"Nga..." Lăng Thần lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ. "Lão Mạch nửa đêm thường xuyên chạy ra."
"Ngươi... Ngươi nói bậy gì đó, ta nghe người ta nói." Lão Mạch đang muốn thanh minh tiếp, lại nghe bên dưới Quản Nhị kêu. "Tên hỗn đản họ An kia, không cần ăn hết thịt chó, cho ta một phần."
"Ai nha, thịt chó, thịt chó!" Lão Mạch vội nhảy từ trên tường xuống, đi ăn thịt chố, lưu lại Lăng Thần một mình trên đầu tường, run rẩy, cuối cùng hắt xì, lăn xuống tường.
Sáng sớm gà bay chó sủa, Kim tổng quan đang hét vô cùng tức giận: "Con chó ngày hôm qua ta mua đâu? Con chó ta mua mất mười lạng bạc sao không thấy?!"
Ba người trong Tư Nguy Cư câm như hết, dùng sức lay Lăng Thần đang ngủ sau: "Tiểu Lăng, trung thực khai ra, con chó đen ngày hôm qua chúng ta ăn có phải của tổng quản không?"
Thiếu niên vùi đầu trong chăn không chịu dậy, hàm hồ nói: "Hình như là thế... Ta muốn ngủ..."
Ba người đại kinh, hợp lực kéo chăn ra: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Con chó tổng quản mua mà cũng dám động, ngươi không muốn sống nữa à!"
"Lạnh lạnh lạnh." Thiếu niên đoạt không lại chăn, đành phải vội vàng mặc tất cả quần áo lên người, lúc này mới ngáp thật lớn, một khuôn mặt mơ hồ nhìn ba người: "Thịt cho đen ăn ngon mà."
Ba người á khẩu.
Thiếu niên cười hì hì: "Hiện giờ vấn đề không phải chúng ta ăn hay không, mà là các người có diệt tích tốt sau khi ăn không. Dù sao đêm qua trời giá rét đất đông lạnh, sẽ không ai nhìn đến chúng ta."
"Này..." Ba người cố gắng hồi tưởng, nghĩ muốn xác định xem hôm qua ăn xong thế nào, song ăn quá no, không thể nhớ nổi.
Ngoài cửa truyền đến tiếc bước chân rầm rập, tiếp theo là cửa phòng bị phá ra. Triệu gia bồi tổng quản tiến vào.
An tú tài vẻ mặt nịnh nọt tới gần: "Tổng quản, Triệu gia, ngọn gió nào thổi các ngài tới cửa?"
Tổng quản 'hừ' một tiếng, không trả lời. Triệu gia nói: "Chính là tiểu tử này, hôm qua gâu chuyện, bưng cơm chiều tiến vào trong phòng, lại cãi nhau với tiểu An, bị đệ lấy cơm chiều đi. Y nhất định là ghi hận vào tâm, mới giết chó của tỷ phu để tiết hận."
"Này, cơm có thể ăn loạn, nói không thể nói nhảm. Ngài không bằng không cứ sao có thể nói tôi giết chó của Toàn gia?" Lăng Thần giơ chân.
"Chứng cứ sao? Trong tất cả chỉ có ngươi khả nghi nhất. Một người bụng đói, sẽ làm ra chuyện gì chỉ có trời mới biết."
"Chính là tôi có ăn đó." Thiếu niên lấy ra mấy cái bánh bao đã cứng thành đá. "Đây là do xế chiều hôm qua Quản Nhị mua, tôi ăn cái này xong đi ngủ, đêm lạnh như thế, giữa đại phong tuyết lớn chạy ra làm gì... Nhưng mà nói thì nói vậy, Triệu gia lấy cơm tôi, không phải mong tôi bụng đói chạy ra giết con chó mới mua của Toàn gia sao?"
"Không được nói bậy!" Triệu gia khó xử hét lên, ánh mắt khẽ chuyển, dừng lại trên người An tú tài. "Tiểu An, ngươi nói xem, tiểu tử này hôm qua có ra cửa không?"
"Triệu gia." An tú tài lại cười nịnh nọt. "Ngài biết tiểu sinh ngủ sớm, tối qua ngài tới tiểu sinh đã ngủ rồi, cho nên sau đó y có ra ngoài tiểu sinh thật không biết." Nói đến đây, đột nhiên dừng lại, vẻ mặt phẫn uất bất bình tố cáo, "Song tiểu tử này thật không biết giáo huấn, mới bị Triệu gia ngài dạy qua, ngài mới đi, họ lại nháo loạn trong phòng, gì mà bánh bao cứng như đá, gì mà khó ăn, đánh tới đánh lui, sảo đến nửa đêm, mới làm phước cho tiểu sinh ngủ, thật là quá phận. Kim gia Triệu gia ngài nhất định phải trông chừng y, đừng để y mỗi ngày nháo với hai người này!"
Triệu gia hỏi An tú tài, là vì nghĩ An tú tài vì mình làm chứng, không nghĩ đến An tú tài này lại hỗn đản không hiểu được dụng tâm của mình, chỉ biết tố cáo. Tố cáo này, chẳng khác nào chứng thực Lăng Thần tối qua không ra cửa. Triệu gia trừng mắt nhìn An tú tài, không cam lòng nói: "Tỷ phu, chó của huynh không thấy, với việc tiểu tử này trốn ra không quan hệ. Huynh đừng nghe tiểu tử này giảo biện, kéo y xuống đánh một trận mới chừa."
"Vu oan giá họa! Trong phủ này còn nói thiên lý không ~~" Thiếu niên lớn tiếng tru tréo. "Lăng Thần ta đây thề với trời ao, nếu tôi có ăn chó của Toàn gia, nhất định thiên lôi sẽ đánh xuống chết không tử tế, cho dù chết cũng ở địa ngục đền mạng cho chó của Toàn gia!"
Tịch thệ này phát ra thật độc, ba người trong phòng đều có điểm khác thường --- Tiểu Lăng không ăn thịt chó, ba người họ thì có, có nhất thiết phải thề thốt như thế không?"
"Ngươi tưởng nói miệng sẽ có tác dụng sao? Thiên lý là..." Triệu gia hừ một tiếng, lại nghe bên người có yểu điệu nói: "Đúng vậy, thiên lý đâu?"
Hắn quay lại, là thị nữ bên người Tạ Loan, Lục Nùng, và thị nữ bên người đại tiểu thư, Hồng Tiêu.
Quản Nhị vừa thấy Lục Nùng, đôi mắt lóe sáng, lề mà lề mề muốn đi lên phía trước, bị lão Mạch kéo lại.
Hai nàng tuy chỉ là nha hoàn, nhưng nhiều năm ở cạnh chủ tử, lời nói có khi ngang với Tổng quản. Triệu gia đương nhiên không dám đắc tội hai nàng, nhường một bước nói: "Hai vị tỷ tỷ hôm nay sao tới chỗ này?"
"Chỗ này là chỗ thế nào?" Hai nữ nhân duyên dáng nở nụ cười.
Lục Nùng nói: "Ta đến là vì gia muốn chuẩn bị đồ, đi qua đây."
Hồng Tiêu nói: "Tiểu thư tỉnh lại có việc, bảo ta tới tìm Tiểu Lăng."
Hai thiếu nữ cười khanh khách: "Chúng ta có thể đi rồi chứ?"
"Chỉ là..." Triệu gia có chút không cam lòng, nghĩ muốn nói gì đó, nhưng bị tổng quản ngắt lời. "Được rồi, cũng chỉ là con chó thôi." Dứt lời, cười với thiếu niên: "Ngươi mặt mũi rất lớn đó."
Thiếu niên nhún vai, nhe răng cười. Mặt trời vừa mới mọc, dưới ánh mặt trời, chói mắt vô cùng.
Trên đường, thiếu niên hỏi Hồng Tiêu: "Tiểu thư tìm tôi có việc gì?"
Hồng Tiêu khẽ ngáp. "Nào có chuyện gì, tiểu thư đã ngủ dậy đâu. Là Lệ nương trên đường thấy Triệu Đại cùng tổng quản vừa đi vừa nói lần này nhất định phải đuổi ngươi ra ngoài, sợ ngươi thua mất, ta cùng Lục Nùng mới tới. Cũng may việc không quá lớn, chúng ta lại có mặt mũi, bằng không có thể thật sự kinh động tiểu thư."
"Tỷ tỷ tốt, tôi biết các người tốt nhất, thay tôi cảm tạ Lệ nương." Thiếu niên mặt mày hớn hở, miệng ngọt như mật. "Bằng không lúc này tôi nhất định là thân thể không nguyên vẹn."
Lục Nùng nói: "Biết chúng ta thương ngươi, thì đừng suốt ngày gây loạn. Trong phủ chúng ta còn giúp được, ra phủ thì không ai cứu ngươi đâu."
Tạm biệt hai người Lục Nùng và Hồng Tiêu, Lăng Thàn thứ hai lặng lẽ quay lại Tư Nguy Cư. Y đi rồi, Triệu gia không có đối tượng trút giận, không biết cùng Tổng quan đi tới nơi nào, trong viện rất yên lặng.
Mở cửa sổ nhìn, trong phòng chỉ có An tú tài cầm sách che mặt ngủ, lão Mạch cùng Quản Nhị không biết đi đâu.
Hết sức phấn khởi đi vào từ cửa sổ, duỗi thắt lưng mỏi, đang muốn chui vào trong chăn, kêu một tiếng, bị người lôi ra.
"Tiểu Lăng tên hỗn đản này, ta chỉ biết ngươi sẽ trở về." Vừa nói vừa dùng sức vò đầu thiếu niên. "Hỗn đản, hỗn đản."
"Được rồi Quản Nhị, cẩn thận Tiểu Lăng nghẹn chết." Lão Mạch bên cạnh nhàn nhạt nói. "Cẩn thận các tỷ tỷ muội muội trong phủ đau lòng."
Cảnh đối thoại quen thuộc biết bao. Thiếu niên khóc không ra nước mắt, An tú tài bên kia không biết có phải quá mệt hay không, chỉ nghe tiếng ngáy, hoàn toàn không nổi giận khi ba người cãi nhau. Thiếu niên biết lần này chỉ có thể dựa vào chính mình, cố gắng thở ra nói: "Lục Nùng nói..."
Lời này vừa thốt, lực đạo của Quản Nhị nhẹ lại bất ngờ. "Nàng nói cái gì?"
"Tôi choáng váng qua, nhớ không nổi." Thiếu niên rên rỉ ôm đầu, Quản Nhị vội vàng thả y, đưa tay lấy lòng xoa bóp giúp y.
Lão Mạch lắc đầu. "Quản Nhị, ngươi bị lừa bao lần còn tin. Không cần hầu hạ tiểu gia này. Miệng chó mà phun ngà voi mới lạ."
"Thỉnh thoảng cũng có ngà voi đó." Thiếu niên cười hì hì nói: "Lão Mạch muốn đánh cược không?"
Vừa nghe thấy từ cược là mắt lão Mạch sáng lên. "Cược cái gì?"
"Người thua phải thành thực trả lời câu hỏi của người thắng, sao nào?"
"A?" Lão Mạch sợ run lên, nói. "Điều kiện kỳ quái này, Tiểu Lăng, ngươi hỏi cái gì ta cũng nói thật... Ai cho ngươi hoài nghi ta nói dối!" Nói đến đây, bỗng nhiên biến sắc.
"Lão Mạch đương nhiên sẽ không nói dối." Thiếu niên ủy ủy khuất khuất nói. "Ngươi chỉ trực tiếp không nói lời nào thôi. Tôi có thật nhiều vấn đề tò mò mà không ai trả lời."
"Ngươi là mèo sao?" Lão Mạch nhịn không được cũng vân vê mái tóc rối bù của thiếu niên. "Lòng hiếu kỳ nặng như thế. Được, cược thì cược. Nếu Quản Nhị có thể có tin tốt, ta thua ngươi cũng can tâm tình nguyện.
"Lão Mạch ~~" Quản Nhị nước mắt lưng tròng cầm tay lão Mạch. "Ta nhất định không quen ngươi. Ngươi đúng là huynh đệ tốt."
"Ta không tốt sao?"
"Như nhau, Tiểu Lăng, ngươi cũng là hảo huynh đệ không đổi được." Tráng hán bỏ lão Mạch, quay sang thiếu niên.
"Ta đâu?"
"Giống... An tú tài, ngươi nhìn gì đó, có ác tâm hay không!" Nắm nhầm tay, tráng hàn chà lên lưng mình lau mạnh, như đụng phải vật gì không sạch.
"Ha ha ha ha, ngu ngốc chính là ngu ngốc." An tú tài lau mồ hôi trên tay, càn rỡ cười lớn, tiếp theo là hừ một tiếng. "Kêu lớn như thế, người chết cũng sẽ bị đánh thức. Mỗi ngày náo loạn như thế, các người không phiền sao?"
"Ngươi..."
Mắt thấy lão Mạch, Quản Nhị và An tú tài sắp sửa ầm ĩ lên, Lăng Thần vỗ vỗ tay: "Da, các người không muốn nghe tôi nói sao?"
Tráng hán mở to mắt nhìn y, An tú tài hừ hừ: "Không hứng thú."
"Lục Nùng nói, đại thiếu gia Vương gia thích tới Quan Nguyệt lâu đàm phán hợp tác. Gia luôn luôn không đi thanh lâu, tửu lượng cũng không tốt, bảo tôi tìm hai người đến Quan Nguyệt Lâu giúp đỡ, nếu như có chuyện..."
"Có chuyện gì?" Quản Nhị nghe nói thì xoa tay: "Bảo chúng ta cứu gia ra? Ta lập công lớn vậy, bảo gia muốn thú Lục Nùng, gia nhất định sẽ đáp ứng."
"Có chuyện..." Lão Mạch lên giọng xem thường, nói như hắt nước lạnh: "Đương nhiên là ngay lập tức trở về báo tin, tìm người tới cứu. Ngươi tưởng bằng mấy người chúng ta là có thể cứu gia về sao?"
"Vậy sao..." Quản Nhị thất vọng nhụt vai. "Cũng đúng, mấy người chúng ta dùng được gì."
Lăng Thần cười hì hì, không phủ nhận lời lão Mạch, không để ý tới Quản Nhị tự ngã tự oán bên cạnh, nhìn An tú tài: "Sao, muốn đi cùng không?"
An tú tài vừa nghe là Vương gia, ưỡn ngực nói: "Quân tử giao tuyệt bất xuất ác thanh, trung thần xuất quốc bất khiết kỳ danh. (Quân tự tuyệt giao vẫn không nói xâu, trung thần rời nước cũng phải sạch danh). Vương gia tuy ân sâu phụ tận, nhưng họ bất nhân không có nghĩa ta có thể bất nghĩa. Hết thảy mọi việc giống như giấc mộng hồng trần, ta, ta... đừng lôi kéo ta!"
Thiếu niên không đợi hắn nói xong đã kéo đi, vừa đi vừa nói: "Trên đường ngươi cứ chậm rãi mà bỏ đống đó đi. Đến, ưỡn ngực cắn răng, khiến Vương gia phải nhìn lại!"
__________________________________________________________________
"Thanh lâu nơi kỹ nữa ca múa, nhục nhã tư văn..." An tú tài tiếp đó chỉ nhỏ giọng nói, ánh mắt lại không rời nữ tử hồng y yêu diễm trước mặt, chớp cũng không chớp.
Lão Mạch hừ một tiếng. "Lau nước miếng đi. Lại còn nói thêm lời này, quy công sẽ đá ngươi ra."
An Tú tài ý thức lau cằm, không có dấu vết của nước, không khỏi trừng mắt nhìn lão Mạch.
Lúc này bốn người đang đứng bên tường đại môn Quan Nguyệt Lâu thò đầu vào. Quan Nguyệt Lâu này là thanh lâu đệ nhất đệ nhị ở Thái Nguyên, đương nhiên không có cô nương nào đứng cửa vẫy khăn mời khách. Trước cửa chỉnh tề thanh nhã, quy nô cũng thắt lưng nhận dạng, thỉnh thoảng có vài nha hoàn hạ nhân tiến ra, đón đại gia có một không hai vào, chỉ có thể nhìn hồng đăng mới biết được thân phận môn đệ.
Địa phương này, không phải là nơi thân phận bốn người có thể vào, bước lên đài là sẽ bị đá ra cửa. Có chút giác hộ tình cảnh bốn người, tráng hán có chút suy tư.
"Làm sao giờ? Làm không xong việc Lục Nùng muội muội nhờ...Không bằng chúng ta cứ thế lao vào!" Gã tự dưng xưng thành Lục Nùng muội muội, tín nhiệm của Lục Nùng với gã, cho gã dũng khí và niềm tin lớn lao.
"Đừng lỗ mãng như thế, chúng ta hiện giờ là môn khách của Tạ phủ, không thể để Tạ gia mất mặt." An tú tài nghĩa chính từ nghiêm, vừa nói vừa mị sắc nhìn nữ tử hồng y cười duyên trước mắt. "Kế duy nhất từ xưa tới nay, ta chỉ có thể hi sinh cái tôi, dùng mỹ nam kế để mọi người đi vào."
"Ngươi?!" Lão Mạch và Quản Nhị nhìn An tú tài đánh giá từ trên xuống dưới một lần, gương mặt khó có thể đánh đồng như khinh bỉ.
"Ngươi chưa bao giờ nghe tỷ tỷ trẻ em thích cười sao?" An tú tài ưỡng ngực, bảo hai người.
Nhìn An tú tài thực sự muốn đi lên trước nói chuyện với nàng, lão Mạch cùng Quản Nhị cười lạnh, cũng không ngăn cản, chờ xem trò cười.
Đáng tiếc An tú tài con chưa có kịp chứng tỏ hắn cười hay không cười.
Hắn mới đi được một nửa liền gặp người, ba bốn người hắc y nhìn hắn. "Đây không phải là An tú tài quang minh tế chế chí lớn, đã lâu không gặp."
An tú tài nhìn người mới tới, sắc mặt đại biến, hạ đầu không nói lời nào muốn đi sang một bên. Lại bị người ta tóm cổ. "Nhìn thấy lão hữu bắt chuyện lại không nói tiếng nào. Nghe nói người gần đây như diều gặp gió, leo lên Tạ phủ, quả nhiên là quý nhân hay quên, đảo mắt đã không nhận ra lão hữu, ha ha ha ha."
Lão Mạch từ xa nhìn thấy, tặc lưỡi, nói: "Phiền rồi, đây hình như là một trong thập nhỉ hổ bên cạnh Vương tam thiếu gia, thật không hiểu sao An tú tài đụng phải họ, không phải chuyện tốt."
Lăng Thần tuổi trẻ khí thịnh, thấy hắc y nhân này giữa thanh thiên chế nhạo An tú tài, đã sớm không nhịn được, nói: "Quản hắn là hổ hay chó, cùng lắm là mấy người, dám nói Tạ phủ như vậy, chúng ta cùng lên, cho chúng một trận."
"Cho chúng một trận? Tiểu Lăng ngươi nói thật nhẹ nhàng, một thân ta đây này, so với ngươi còn chưa chắc được, phóng thì à." Lão Mạch nói, hắc hắc cười lạnh. "Ai không biết, từ thất phẩm quan tới tể tướng, Vương gia bá chủ vùng Thái Nguyên, bên người thiếu gia bọn chúng cũng như quan thất phẩm hoành hành, không phải loại người chúng ta có thể so với. Bọn họ không đến gây chuyện là tốt lắm rồi, sao có thể đệ ngươi làm loạn?"
(Aki: chém chém chém hết đó.)
"Vậy làm sao bây giờ?" Thiếu sinh từ khi sinh ra không sợ hổ, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Lão Mạch liếc Lăng Thần: "Nếu như ngươi ghi hận, chúng ta bỏ đi, để An tú tài chịu giáo huấn một lát, mới là biện pháp tốt nhất.
"Làm người sao có thể không nói tình cảm như thế, tốt xấu nhìn sáng nay An tú tài cũng nói giúp chúng ta."
"Vì việc đó cũng dính tới hắn." Lão Mạch hừ hừ, cảm thấy Lăng Thần thật không biết phân biệt địch ta. "Trước để ta nghĩ biện pháp đã."
Bên này thảo luận, đối thoại bên kia cũng không dừng lại, hắc y nhân cầm đầu một tay kéo qua vị hồng y diễm nữ của Quan Nguyệt Lâu kia: "Đến đến đến, đến xem An tú tài tìm ai, hình như vừa rồi hắn muốn tìm nàng, vài năm không thấy, mật cũng lớn hơn, không biết lông phía dưới có lớn hơn không."
Nữ tử yêu diễm kia hiểu ý nhìn xuống, bỗng cười không ngừng, An tú tài đỏ mặt.
"Không biết tâm nguyện ngày xưa của An tú tài giờ gặp gió đã thành chưa. Tạ phủ à, ha ha ha, rất phù hợp với thân phận của An tú tài. Cũng chỉ có nơi đó mới bằng lòng thu nhận thứ rác rưởi không là ai nhà ngươi." Một hắc y nhân khác lên tiếng.
"Cũng phải, ở Thái Nguyên, ai mà không biết Tạ phủ là nơi thu nhận ăn mày, khất cái là thu, lại cho cái mỹ danh môn khách, ha, thật sự khiến thân phận môn khách của chúng ta
"Cũng là đâu, ngụ ở Thái Nguyên, ai không biết tạ phủ liền — cá tên khất cái oa, cái gì tên khất cái đều hội thu lưu đích, hoàn mỹ danh vi môn khách, ha, hoàn thật sự là nhượng chúng ta môn khách thân phận đều cùng nhau rụng giá ."
Đủ loại uế ngôn ô ngữ dốc ra, lão Mạch cùng các môn khách Tạ phủ cũng thấy đen mặt, nhíu mày: "Đồ ngốc An tú tài này, toàn trêu người không nên trêu, chỉ mệt chúng ta."
Lăng Thần và Quản Nhị đã sớm phá nộ, nghe vậy thì trừng mắt nhìn lão Mạch: "Lão Mạch, một câu thôi, ngươi cũng không ơn..."
Nói một lèo, thấy An tú tài run rẩy xoay người, thế như hổ điên phóng tới nắm đầu hắc y nhân, bóp cổ hắn: "Thực quân chi lộc, trung quân chi sự, ngươi vũ nhục ta cũng chẳng sao, nhưng không cho phép ngươi nói Tạ gia, Tạ gia là người tốt..."
*Thực quân chi lộc, trung quân chi sự: ăn lộc của vua, phải trung với vua.
Mọi người đều bị hành vi của hắn dọa nhảy dựng, hắc y nhân cầm đầu bị bóp cổ tới nỗi mắt trợn trắng. Các hắc y nhân khác lúc này mới tỉnh ngổ, quyền đánh cước đá An tú tài, bắt hắn buông tay. Nhưng An tú tài tâm như sắt, bất luận mình bị đánh thế nào, cũng không buông tay, vừa đánh vừa quay.
Quản Nhị cùng Lăng Thần thấy cảnh đó, vội bỏ lại Lão Mạch tiên lên giúp đánh người. Nhưng Quản Nhị tuy thân hình cao lớn, căn cơ lại không có, không thể đánh; Lăng Thần tuổi nhỏ khí yếu, lại càng không cần nói. Tuy có hai người giúp thêm, An tú tài lại như không ai tương trợ, chỉ đành để người Vương phủ đánh thêm hai người kia như đối tượng phát tiết, bị đánh kêu ai ai.
Lão Mạch ở bên cuống đến giậm chân. Hắn thân hình khô gầy, càng không thể đánh, nhưng cũng không thể mặc kệ ba người kia --- An tú tài như thế nào thì mặc kệ, Quản Nhị với Lăng Thần mới cần quan tâm. Muốn trở về gọi viện binh, lại sợ người đã bị đánh chết.
Nghĩ lại muốn đi, đột nhiên tới một quán bên phố, cũng không hỏi chủ quản, qua một lát, cầm theo nước nóng lao tới.
"Nước nóng, nước nóng, tránh ra, tránh ra! Nóng đến muốn chết, bảo vệ mạng a ~!""
Lão Mạch lấy nước nỏng hắt ra. Hắc y nhân kia cả người đều xịt khói, tràn đầy nước, không biết nóng tới mức nào. Bọn hắn lại chưa từng luyện qua người vàng áo sắt, không nghĩ bị hắn nước, liền lùi mấy bước. Lão Mạch tiến vào, tùy tiện hất hất, giữ chặt tráng thãi như cuồng phong đẩy lùi người đánh An tú tài, lại thấy Lăng Thần giữ chặt Quản Nhị, dùng ánh mắt ra ám hiệu, bốn người cùng nhau chạy trốn.
Bị hắc y nhân của Vương phủ đuổi qua mấy phố, lão đại cua họ vẫn ở Quan Nguyệt Lâu không biết gì,đành thôi. Bốn người chảy đến trong sân phế tích Trần gia, xác định thoát khỏi nguy hiểm, cuối cùng thở dốc, hổn hển dựa tường ngồi xuống.
Mọi người lúc này mới có tâm tình xem đồng bạn thế nào.
Thảm nhất là An tú tài, hắn bị đánh nhiều nhất, má xanh mũi sưng, răng gãy, mặt đủ sắc màu, phấn khích bao nhiêu có bấy nhiêu. Lăng Thần ôm ngực dựa tường, khuôn mặt trắng bệch không thở nổi. Nhìn An tú tài phất khích, trừ khóe môi rit máu, trên mặt chỉnh tề, thương thế tập trung ở tứ chi, vung tay là ai nha kêu đau; Quản Nhị bị đánh không nhiều lắm, lại da thô thịt dày, xem ra là người lành lặn nhất; lão Mạch tuy không bị đánh, nhưng tay bị tróc vì nước nóng, như bị hấp chín, hồng toàn bộ, lòng bàn tay nóng hổi.
Bốn người nhìn nhau, không nói gì, cũng không biết là do sợ hãi hay là quá mức hưng phấn. An tú tài vài lần muốn lên tiếng, lại không nói được. Quản Nhị ngây ngô cười, lão Mạch ngẩng đầu nhìn trời. Ngượng ngùng, An tú tài nói: "Lão Mạch, thật không nghĩ ngươi có dũng khí này..."
Lão Mạch hít một hơi, trừng mắt: "Ta cũng không nhìn ra ngươi có dũng khí liều mình với chúng."
An tú tài cười gượng. Quản Nhị khờ nói: "Hôm nay hắn nói cũng đúng, thực quân chi lộc, trung quân chi sự. Không thể nhìn chúng nhục mạ Tạ phủ, Tiểu Lăng, đúng không?"
Lăng Thần trừng mắt nhìn: "Thực quân chi lộc, trung quân chi sự à..." Ánh mắt nhìn về phương bắc, lại không giống hướng bắc, mà như nơi xa xôi nào đó. Y mấp máy môi, lại không nói chuyện.
An tú tài cười khổ, cũng nhìn không trung, thở hắt ra: "Ta cũng không nghĩ tới, ta vậy mà sẽ đánh người Vương phủ."
"Đúng vậy." Lão Mạch lành lạnh nói. "Ngươi sau này phả cẩn thận Vương phủ báo thù, tận dùng cơ hội này mà dứt khoát rời Thái Nguyên đi."
"Lão Mạch, nói thế là không đúng." Quản Nhị có chút bất mãn. "Nếu nói đánh, bốn người chúng ta đều có phần."
"Cho nên bốn người đều phải cận thận, phi!" Lão Mạch bất mãn ngồi thẳng lưng, thổi một hơi.
An tú tài không nói được câu này, Lăng Thần cười nói: "Được rồi, được rồi, Vương phủ mặc dù kêu Vương phủ, rốt cuộc chỉ là phủ của họ Vương, chứ không phải Vương gia phủ, không có gì phải sợ."
"Nhưng với Thái Nguyên mà nói, Vương phủ chính là Vương gia phủ. Lại càng không cần nói, phía sau họ cũng là một chân chính Vương gia phủ." Lão Mạch lên giọng xem thường.
"Vương gia phủ chân chính?" Lăng Thần trợn mắt kêu lên, vỗ tay. "Lão Mạch biết nhiều thật. là phủ Vương gia nào vậy?"
Lão Mạch lại lên giọng khinh thường, "Kỳ vương phủ."
Mắt Lăng Thần càng trợn to hơn nữa, chân chính há hốc mồm: "Kỳ vương phủ?"
"Không sai. Lần trước ta có nói qua với ngươi, chuyện Hoàng Thượng tuyển tú, đại thiếu gia Vương gia nghĩ đến Đại tiểu thư, nhưng gia chưa cho hắn cơ hội. Cho nên hắn có thể lợi dụng dịp tuyển tú này, thông qua Kỳ thế tử, thu Đại tiểu thư vào tay."
"A... A..." Lăng Thần đại để bị thanh danh của Kỳ vương phủ chấn động, không nói lời nào.
"Đáng giận, thế tử của Kỳ vương phủ kia nổi danh là tên hoàn khổ đệ tử, tuổi nhỏ, không học vấn không nghề nghiệp, ác danh toàn kinh sư. Cái thứ này, thế mà dám động vào người Đại tiểu thư. Ngày nào đó để ta gặp, nhất định phải vì tỷ muội thiên hạ tẩn y một trận." Quản Nhị xoa xoa tay, khí thể hung hãn.
"Lời người không thể tin được..." Thanh âm của Lăng Thần so với Quản Nhị thì quá thấp, quá mỏng manh.
"Chuyện Kỳ thế tử Kỳ vương phủ, ta tin gia nhất định có biện pháp giải quyết." An tú tài kết luận. "Quan Nguyệt Lâu giờ đi sao?"
Ba người liếc hắn, mặc dù nhụt chí một đống, song...
"Đương nhiên phải đi!" Ba người nhất trí trả lời.
"Nhưng mà vào thế nào?" Quản Nhị nghi vấn.
"Không bằng chúng ta bán Tiểu Lăng cho họ, tạo dịp đi vào." Lão Mạch cười hắc hắc.
"Không được nói nhảm." Thiếu niên lên giọng coi thường, suy nghĩ một chút, vỗ tay nói: "Ta có biện pháp, cửa trước không được, chúng ta vào từ cửa sau."
"Cửa sau?"
Thiếu niên đáng yêu khả ái, miệng lại ngọt, vừa đi vừa bịa chuyện. Chạng vạng, đúng là lúc nấu cơm chiều, Quan Nguyệt Lâu nơi lớn như vậy, mỗi ngày đồ đưa vào không ít, có gạo miến, đồ ăn, còn có vật rác rưởi, cũng không có gì cá biệt. Cũng không biết thiếu niên nói với họ cái gì, lão Mạch, Quản Nhị và An tú tài ba người liền bị chia ra, dưới ánh mắt đáng thương của lão nhân gia, hồ đồ hiếm thấy mà đi vào Quan Nguyệt Lâu. Trong đó, Quản Nhị thân hình cao lớn, vẫn bị đẩy vào trong xe. Đến cuối, Lăng Thần cũng chui vào một xe đẩy.
Bốn người hội họp, ba người kia trợn mắt há mồm nhìn thiếu niên.
"Tiểu Lăng, ngươi thật là có bản lĩnh." Quản Nhị cười tới méo miệng, không nghĩ có thể dễ dàng tiến vào như thế."
"Lớn lên chắc có lợi." Lão Mạch nói, ác ý vò đầu thiếu niên. "Tiểu Lăng, ngươi thật sự không có hổ thẹn."
An tú tài đứng cạnh luôn miệng nói hổ thẹn hổ thẹn. Hổ thẹn là vì lúc trước nếu hắn không háo sắc, mọi người đã sớm tiến vào, cũng không chọc vào người Vương phủ.
"Đừng xoa đầu ta!" Lăng Thần kháng nghị ôm đầu, vì hình tượng bản thân mà vùng vẫy. "Bây giờ phải dựa vào hình tượng phong lưu tiêu sái của ta."
"Thích ----" Y còn chưa nói xong, thanh âm bị hạ, ba tay vươn tới, đầu óc y triệt để biến thành tổ chim.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét