Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2015

[TAHD] - Q4 - C3

Kim Y Công Tử - Chương 3

--- Đây... là tiếng gió nhẹ thổi qua rừng trúc xanh biếc? Nếu như không phải, sao lại có thanh âm vang xa trong không gian mênh mông như vậy. Tại sao trong âm thanh va chạm của lá trúc thì làm sao xuất hiện tiết tấu thanh thúy như thế được? Như thể những ngọc thạch chế tác tinh vi nhất đánh vào lá vàng, tấu lên một khúc nhạc tươi đẹp tinh tế không thể gọi thành tên ---

Lý Lang Gia choàng mở mắt --- thanh âm khi bị bóng tối quét qua vẫn vang bên tai, nay lại càng trở nên rõ nét, như dứt khoát phải đánh y mấy cái cho y mau tỉnh lại. Trong nháy mắt tầm mắt trở nên rõ ràng, ánh sáng màu kim quất nhu hòa như một giấc mộng đẹp rơi trên đầu, y theo bản năng mà giơ tay che lấy mắt ---

Ánh sáng xuyên qua ngón tay mà tụ lại, bóng tối mịt mờ đã biến mất không còn bóng dáng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một gốc cây quen thuộc chiếm một khoảng lớn -- cành hoa thanh thần cứng cáp như sừng rồng, lá xanh sum xuê bao phủ, còn có hoa giữa lá đẹp như hoa văn thêu thùa. Cánh hoa hồng nhạt cong cong như đóa hoa thủy tiên nhỏ, nhưng hình hoa chỉnh tề như sơn trà thanh sạch rực rỡ tầng tầng, mà chúng còn ngẫu nhiên rơi xuống từ đầu cành, vẻ đẹp sầu bi lưu luyến chán chường, giống như than thở nhuộm màu son.

Lý Lang Gia vươn tay đón lấy một đóa hoa rơi, không chỗ nào không có ánh vàng loang lổ, khiến viền cánh hoa trở nên tinh xảo gấp bội. "Thật là đẹp quá..." Lý Lang Gia thì thầm, lại nhìn sáng tán cây rậm rạp như tán dù, ánh sáng ấm áp trong suốt sáng như phấn vàng duyên dáng xuyên thấu qua khẽ hở giữa lá, những cột sáng tinh tế chiếu xuống như kim tuyến, nối liền tán cây rộng lớn vô cùng với mặt đất.

"Thật không thể nói nên lời..." Lý Lang Gia giật mình tỉnh lại, nhận ra mình cứ ngẩng đầu há miệng nhìn suốt, vội vàng lắc đầu điều chỉnh lại vẻ mặt. Hình như mới đó thôi mình còn khoe khoang với An Bích Thành là 'Nhìn gì ở Thủy Tinh Các cũng không giật mình', nếu y mà nhìn thấy chắc là sẽ cười nhạo mình là đồ ngốc nhỉ?

"Nhưng giờ ta gặp xui xẻo mà! Vì sao còn lo bị y cười nhạo? Đều là do y hại?!" Lý Lang Gia gần như lớn tiếng tự hỏi mình, vô cùng suy sụp hạ vai.

Nếu đã muốn truy cứu đầu sỏ gây tội, trước hết phải hồi tưởng lại quá trình --- đêm đông, cửa sổ tròn, ánh trăng như kết thành băng mỏng, ảnh phản chiếu của bình sứ bỗng nhiên biến thành bóng hoa bóng cây --- cây? Lý Lang Gia ngẩng đầu cái phắt --- cái cây đang nở hoa đẹp đến không gì sánh được trên thế gian ở trước mắt này, không phải quá giống với ảnh phản chiếu kia sao? Hoa hồng trong tay chuyển động nhẹ nhàng mà như hỏa diễm, là kết tinh của sao rơi nơi đầu cành?

"... Bình tĩnh... Bây giờ ta đang ở thế giới của cây, hay cây vẫn ở thế giới của ta? Sao giống như cố sự Trang Chu mộng điệp vậy, ôi chao, dù nói sao thì cũng phải xem đây có phải mộng không đã..." Lý Lang Gia vừa nói vừa nghĩ lung tung, vừa vươn tay tới thân cây to lớn, muốn xem thử nếu đụng vào còn xảy ra sự gặp gỡ kỳ lạ nào nữa không.

"Đừng đụng vào thần thụ tôn quý! Cho dù ngươi là mật thám từ Không Tang, hành vi đó cũng quá cuồng vọng!"

*Trang Chu mộng điệp: giấc mộng hóa bướm của Trang Chu. Có lần Trang Chu nằm mộng thấy mình hóa bướm vui vẻ bay lượn, mà không biết mình là Chu nữa, rồi bỗng tỉnh dậy, ngạc nhiên thấy mình là Chu. Không biết phải mình là Chu nằm mộng thấy hóa bướm hay là bướm mộng thấy hóa Chu. Trang Chu với bướm tất có chỗ khác nhau. Cái đó gọi là "vật hoá". (nguồn: wikipedia)

*Không Tang: Là địa danh trong truyền thuyết của dân tộc Hán, xuất xứ từ Sơn Hải Kinh. Không Tang cũng là địa danh từ thời thượng cổ, được sử dụng tới cuối thời Đông Chu, chỉ khu vực Lỗ Tây Dự Đông (khu này là một trong Duyện Châu của Cửu Châu cổ, gồm phía đông Hà Nam, phía bắc An Huy, Sơn Đông của Duyện Châu).

Giọng nói trong trẻo vang lên trong nháy mắt, Lý Lang Gia sống ở đời từ đó tới giờ mà chưa bao giờ nghe một tiếng quát bảo ngưng lại như vậy, vừa rụt rè vừa tức giận. Y đột nhiên quay đầu --- phía đối diện là thiếu niên, đôi mắt nghiêm nghị mà xinh đẹp.

Đó là màu tóc và màu mắt đen và sâu giống hệt như đêm khuya, cũng giống hệt Lý Lang Gia, chỉ là màu da so với y thì tái nhợt hơn, ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần như sứ trắng được tô phấn màu. Nam tử bình thường sẽ không mặc đồ vàng chói lọi như sông Tương, nhưng người này mặc lên thì hợp một cách lạ lùng.

Một nửa suy nghĩ bị khí thế và dung mạo của y làm cho chấn động, một nửa suy nghĩ kia vì mấy lời vừa nói mà sáng lên một ngọn lửa, Lý Lang Gia chợt hỏi: "Không Tang? Ngươi nói Không Tang nào chứ? Đây là đâu?"

Thiếu niên áo vàng bị hỏi thì ngẩn người ra, khuôn mặt xinh đẹp vừa giận vừa khó hiểu. Y híp mắt lại, đánh giá Lý Lang Gia thêm lần nữa. Đôi mắt thâm sâu như đáy nước xuất hiện sắc thái không chắc chắn: "Ngươi... không phải là người nơi này?"

Ánh hoàng hồn màu hạnh lượn lờ chuyển đồng, phủ một sắc ấm áp lên khuôn mặt của hai người đang nhìn nhau dưới tán cây. Lý Lang Gia dùng hết sức khống chế sự xúc động muốn thất lễ, nãy giờ còn chưa cởi áo lông chồn nặng trịch, đành phải lau mồ hôi, giải thích với thiếu niên dáng vẻ tuấn nhã kia: "... Được rồi, nghe đây, ta đang ngồi yên lành trong Thủy Tinh Các, ánh trăng bỗng dài ra biến thành bóng cây... Chính là cái cây này! Tay ta chạm vào một cái, mở mắt ra đã ở đây rồi... Tiểu công tử, giờ có thể nói cho ta biết thế này là sao không?"

Thiếu niên lấy ngón tay xoa nhẹ mi tâm đang nhăn lại, ý cười nhạt như có như không lóe lên bên nôi: "Quả nhiên là người từ phía kia tới... Ta vẫn thấy kỳ quái, Anh Đề sao có thể phái tới một tên mật tham văn nhược như thế được..."

"... Xin lỗi, văn nhược là lỗi của ta..."

"Nơi này là ranh giới giữa núi Chiêu Dao và núi Không Tang. Ta không biết sao ngươi tới đây. Nhưng mà..." Giọng thiếu niên trầm xuống. "Nơi này cũng không phải nơi đáng tới..."

Lý Lang Gia cũng không để ý nửa câu giải thích đầy ảm đạm phí sau, nghe lời thiếu niên nói thì đây không phải là mấy tên xa lạ gì, đều được ghi lại trong điển tịch thời thượng cổ, cùng với vu thuật hồng hoàng, thần thú huyền huyễn, còn có vô số điều bí ẩn từ tên của các thần sơn liên hệ với vùng sông núi Giang Hà. Lý Lang Gia mừng rỡ thốt lên: "Núi Chiêu Dao "nhiều quế nhiều vàng ngọc"! Núi Không Tang 'đông dài không mùa hạ! Nếu ta nhớ không lầm, trong Sơn Hải Kinh viết rất rõ ràng!"

Hiển nhiên, thiếu niên không hề bị cảm động bởi lòng nhiệt tình tìm tòi và học vấn của Lý Lang Gia, dường như cảm nhận được nguy hiểm trong gió, y ngẩng mặt nhìn lá cây lay động đầu cành, bóng ma u ám của sự bất an ẩn hiện giữa đôi mày. Lý Lang Gia ngẩng đầu nhìn theo y, cũng phát giác ra có thứ gì đó đang thay đổi ---

Tà dương nghiêng nghiêng, những tia nắng vàng nhạt càng được tô điểm, chẳng biết đã mất đi ấm áp từ khi nào, hơn nữa còn đang trở nên u ám nhanh chóng không gì sánh nổi, giống như mây đen từ đâu kéo tới che trên tán cây, ánh sáng lạnh lẽ nặng nề như nước chì, ăn mòn cổ thụ từ ngoài vào trong, thanh âm cành lá như tiếng cầm sắt va chạm, vậy mà ẩn ẩn tiếng kỵ binh vung binh khí vượt sông băng!

Thiếu niên quay sang nhìn Lý Lang Gia, giọng nói vẫn lạnh lùng thản nhiên như cũ: "Hoa sắp rơi rồi, nơi nay lập tức sẽ thành chiến trường. Người tha hương kỳ quái kia, ngươi có muốn tới thành của ta tránh chút không?"

"Muốn chứ!"



“............”

Thiếu niên bị sự thẳng thắn trong câu trả lời nhanh chóng của Lý Lang Gia dọa sợ, mà trong lúc hai người đối đáp, sấm sét mang điềm xấu mà gió bắc như đang kêu khóc mà gào tới, đóa hoa màu đỏ xinh đẹp yếu ớt run rẩy rơi xuống, lập tức bị luồng không khí cuộn lên xoáy thành tàn hoa, xoay tròn rồi biến mất trong hoàng hôn hư ảo như tro.



Tình thế dường như không cho phép thiếu niên trì hoãn nữa, y giơ cao ngón trỏ chỉ lên đụn mây dày đặc trên trời, cao giọng niệm ra cấm chú: "Chiêu Dao chi linh, tên Lộc Thục, nghe ta triệu hồi, đưa ta tới mau!"



Từ đầu ngón tay đang giơ lên của y, một luồng ánh sáng màu bạc như cát dâng lên, trong gió ngạo nghễ tỏa ra ánh sáng sắc bén. Chuyển động tao nhã theo tay của thiếu niên, như vụn sao màu bạc nhanh chóng kết thành hình, một hình dáng thần thú mạnh mẽ hiện lên, giống như được vẽ ra từ thinh không, ánh bạc bồng bềnh uốn lượn thành thực thể!

--- Nhìn qua cứ tưởng một tuấn mã màu tuyết trắng chứ? Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trên da lông màu bạc bao phủ đầy hoa văn hổ vằn, đôi mắt như hoàng ki, đuôi dài màu đỏ so với hỏa diễm còn mãnh liệt hơn nhiều lần, cũng chẳng phải ngựa thần nào đó trong tưởng tượng của nhân gian. Nó nhẹ nhàng đạp bốn võ, đôi mắt tràn đầy ánh sáng huyễn hoặc mà ôn nhu lạ thường chuyển động nhìn thiếu niên tay áo tung bay, vô cùng thân thiết mà lấy mũi cọ cọ tay y.

"Lộc Thục? Thì ra là thần vật được viết tới trong Nam Sơn kinh! Nhìn thấy sẽ gặp điềm lành..."

"Đi lên! Đừng có mà khoe đọc sách nhiều!"

Nhẹ nhàng như bọt nước trong không khí, thiếu niên trông cứ như là bay lên lưng thần thú màu bạc vậy, rồi lại nhìn Lý Lang Gia, ánh mắt thúc giục kiểu còn-muốn-ta-đỡ-ngươi-đấy-à?

"... Phối hợp một tý không được sao? Nếu Đoan Hoa ở đây, nhất định sẽ cười ngu khen ta uyên bác..." Trong lòng Lý Lang Gia trầm mặc kháng nghị, tay chân lại không dám nhàn rội, cũng nhảy người lên ngồi sau thiếu niên. Cảm giác như tốc độ gào thét của gió lớn đang đập vào mắt vậy. Lộc Thục phá mây phá sương chạy như bay, Lý Lang Gia vội vàng quay đầu, nhìn thấy tuyết rơi vụt xuống như vảy rồng bằng ngọc, lạ lùng là chẳng hề rơi xuống cành lá xanh ngắt, mà lại biến thành một vật màu trắng trong trẻo lạnh lùng, khiến cả cây như biến thành một khối tượng băng thật lớn, mà ẩn sâu bên trong nơi đóa hoa màu đỏ son ấm áp rơi xuống, một nụ hoa màu xanh tím đang sinh trưởng dần dần, giống như một đóa mây u buồn khi trời mưa đột ngột xuất hiện trên tơ lụa màu tuyết trắng....





*************

"Ta lên Lý Lang Gia."



“............”

"Ta không muốn gọi ngươi là 'tiểu công tử', cả ta cũng thấy khó nghe?"

"Người bên kia đều khinh địch vậy sao, cứ nói tên thật với người xa lạ? Thảo nào mà ngươi bị nhốt ở nơi này!"



“............”

"Trác Quang."

"Hả?"

"Tên của ta!"

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét